Trước đây Hình Sở Nhan không hề hay biết, chỉ cần cô ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy được bầu trời kia trong xanh và rộng lớn đến mức nào. Tiếc rằng, ngày trước cô luôn nhìn cuộc sống bằng con mắt tiêu cực, thế nên màu tươi sáng nhất cũng biến thành màu ảm đạm nhất.
Đã từng có một Hình Sở Nhan lạnh lùng và xa cách với mọi người xung quanh, trong tâm luôn quan niệm cũng chẳng ai cần đến mình.
Nhưng rồi, ngày Nghiêm Nhất Thành bước vào cuộc đời của Hình Sở Nhan. Không quá nổi trội, cũng không quá nồng nhiệt hay dùng cách cay đắng, anh đã cho cô biết rằng... Chỉ cần Hình Sở Nhan nhìn đời bằng con mắt tích cực, cô sẽ nhận ra cô là cả thế giới với ai đó, chính xác là với Nghiêm Nhất Thành.
Đứng dưới trời nắng có Nghiêm Nhất Thành dùng thân thể to lớn che phía trước tạo bóng mát. Mắt bị chói có Nghiêm Nhất Thành dùng tay che. Mồ hôi đổ có Nghiêm Nhất Thành lau giúp.
Không có Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan dường như đã hoàn toàn quên mất cảm giác được chăm sóc.
Không có Nghiêm Nhất Thành, nơi Hình Sở Nhan đang sống chỉ là địa ngục.
Dù là sớm hay muộn, Hình Sở Nhan vẫn biết ơn về sự xuất hiện của Nghiêm Nhất Thành giữa cuộc đời mình.
Buổi chiều tan học tản bộ về nhà, ngang qua một Trung tâm bồi dưỡng năng khiếu trẻ em vừa mới khai trương, Hình Sở Nhan bất giác dừng chân trước bảng thông báo tuyển dụng, xem kỹ lưỡng từng mục thông tin in trên poster quảng cáo.
Nghiêm Nhất Thành bên cạnh lặng lẽ quan sát Hình Sở Nhan, vừa định lên tiếng hỏi thì cô đã quay lại mở lời trước: “Cậu đến quán làm thêm đi, mình đi công việc một lát rồi tự về nhà sau.”
“Ờ...” Nghiêm Nhất Thành ậm ừ không an tâm, nhưng cuối cùng lại bị cái nhướng mày thúc giục của Hình Sở Nhan mà đành làm theo lời cô.
Sau khi Nghiêm Nhất Thành rời khỏi, Hình Sở Nhan cũng bước vào trong Trung tâm. Theo như thông tin tuyển dụng, ngoài tuyển giáo viên có bằng cấp và kinh nghiệm thì Trung tâm còn tuyển trợ lý với độ tuổi từ đủ 15 trở lên, công việc là hỗ trợ giáo viên đứng lớp hướng dẫn cho các em mầm non và tiểu học.
Sở dĩ Hình Sở Nhan quyết định tìm việc làm thêm không phải vì cố ép bản thân kiếm ra tiền không phụ thuộc vào người khác, mà chính cô cũng đã có kế hoạch phải tự lập từ lâu. Lần này, nhân có cơ hội tốt, Hình Sở Nhan muốn thử sức một lần, sống một cuộc sống thuộc về riêng mình.
Hơn hai tiếng chờ đợi và phỏng vấn, Hình Sở Nhan được nhận làm việc part-time lớp Mỹ thuật nhờ vào thành tích đạt được ở trường cấp hai. Năm cấp hai Hình Sở Nhan học ở trường quốc tế, từng tham gia vào câu lạc bộ Hội họa nên ít nhiều cũng có kỹ năng cơ bản về bộ môn này.
Thỏa thuận thời gian làm việc và lương bổng xong, Hình Sở Nhan một mình đi bộ về nhà. Lúc đến đầu hẻm để vào nhà, Hình Sở Nhan bắt gặp đám thanh niên hư hỏng đứng tụ tập ở đầu ngõ, bọn họ thấy cô chỉ đưa mắt nhìn, không hề trêu chọc hay gây sự.
Hình Sở Nhan vẫn còn nhớ, lần đầu tiên Nghiêm Nhất Thành đưa cô về đây hình như đã chạm mặt một số người trong bọn họ. Chỉ là cô không hiểu được, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào lại khiến họ đông người hơn nhưng không dám manh động.
Về tới nhà, Hình Sở Nhan vừa vào cửa đã thấy bà ngoại Nghiêm Nhất Thành loay hoay dọn cơm. Thấy cô, bà liền vui vẻ chào đón, cảm giác khác hoàn toàn với khi cô còn sống ở nhà cha ruột.
Trong khi cùng nhau ăn cơm, bà ngoại anh liên tục hỏi Hình Sở Nhan về những chuyện xảy ra trên trường, tựa như muốn cô có khó khăn không thể nói với Nghiêm Nhất Thành thì có thể nói với bà để cùng chia sẻ.
Nói về khó khăn, Hình Sở Nhan gần như không có, nhưng nói về trở ngại trong lòng, cô lại có. Lưỡng lự một hồi vì phân vân, cô vẫn quyết định chọn nói ra: “Chính là... con không thích người khác phái nào tiếp cận Nhất Thành. Nhỡ một ngày cậu ấy mang hơi ấm cho họ, cuộc sống của con sẽ quay lại ngày tháng lạc lõng như trước đây.”
Nghe Hình Sở Nhan nói xong, ánh mắt của bà ngoại Nghiêm Nhất Thành có hơi sáng lên, dường như hiểu được tâm ý của Hình Sở Nhan rõ hơn chính cả cô.
Bà lén trộm cười, vờ tỏ ra nghiêm trọng thuận nước đẩy thuyền: “Chuyện này không phải là không xảy ra, quan trọng là xảy ra sớm hay muộn thôi. Nhưng mà trong một mối quan hệ tình cảm, thứ đặt lên hàng đầu phải là sự tin tưởng và thành thật. Con thích thì nói thích, không thích cứ nói không thích, tư cách bạn gái dĩ nhiên phải hơn người ngoài rồi.”
Hình Sở Nhan lắng nghe bà chỉ bảo, lời nói từ từ ngấm vào suy nghĩ, sau cùng cô phải gật gù thừa nhận. Với danh phận bạn gái này, cô nhất định phải tận dụng tuyệt đối.
Cùng lúc ở quán, bận rộn chạy bàn một hồi mới có chút thời gian nghỉ thở, Nghiêm Nhất Thành vừa rảnh một chút lại lôi điện thoại nghía một cái, dòng chữ “Đang đợi tin nhắn hoặc cuộc gọi từ Hình Sở Nhan” như in rõ trên mặt.
Tất cả, Nghiêm Nhất Thành cũng là vì lo cho những quyết định của cô lúc chiều.
Đang yên đang lành, một đồng nghiệp nam của Nghiêm Nhất Thành bỗng lên tiếng trêu ghẹo: “Thành, mấy giờ rồi?”
Từ lúc Nghiêm Nhất Thành được Hình Sở Nhan tặng đồng hồ, đồng nghiệp anh có dịp lại bày trò chọc. Anh sớm đã quen nên không thèm để ý, nhìn đồng hồ rồi đáp: “Sáu giờ rưỡi.”
Người kia lập tức bồi thêm một câu châm chọc: “Còn ba tiếng rưỡi là được gặp bạn gái rồi, nôn nóng làm gì chứ?”
Lời người đó vừa dứt, Cẩn Nam từ ngoài cửa vào, gần tới sát chỗ Nghiêm Nhất Thành đang đứng trước quầy thu ngân, anh ta bỗng cất tiếng chen sau: “Thành, bạn gái đến tìm kìa.”
Lần trước chuyện Hình Sở Nhan tự tử Nghiêm Nhất Thành không kể cho Cẩn Nam hay đồng nghiệp biết, vì đó là chuyện riêng của cô. Hơn nữa, Hình Sở Nhan khi ấy có suy nghĩ tự tử, nếu cô không chọn cái chết ngay ngày anh bị ép đi làm thì chuyện đó không chừng cũng sẽ xảy ra vào ngày khác.
Vả lại, nhờ có sự việc ngày hôm đó Nghiêm Nhất Thành mới nhận được lời tỏ tình của Hình Sở Nhan, thế nên anh không thể đổ lỗi lên Cẩn Nam.
Chỉ là xui thay cho Cẩn Nam, hiện tâm tình Nghiêm Nhất Thành đang không vui vì lo lắng cho Hình Sở Nhan, giờ lại bị anh ta mang điểm yếu ra chọc dĩ nhiên khiến anh nổi quạu.
Nghiêm Nhất Thành không nhịn mà gằn giọng vung tục một câu, quay ngoắc sang mắng: “Ông hết chuyện làm rồi à?”
Bất chợt, trong tầm mắt của Nghiêm Nhất Thành thấp thoáng bóng dáng của Hình Sở Nhan đi phía sau Cẩn Nam. Xác định đúng là người thật, anh giật mình đứng thẳng người, không chớp mắt dõi theo cô đang từng chút đến gần.
Chẳng mấy chốc Hình Sở Nhan đã bước tới bên cạnh Nghiêm Nhất Thành, nhưng câu đầu tiên không phải là chào hỏi hay nói lý do ghé đến. Thay vào đó, cô trực tiếp hỏi thẳng: “Cậu vừa chửi thề à?”
Nghiêm Nhất Thành chột dạ che miệng, nhỏ giọng đáp: “Mình lỡ lời.”
Đồng nghiệp Nghiêm Nhất Thành nhiều chuyện vây quanh, thấy anh rụt rè vì mắc lỗi nên nhiệt tình mở lời bênh vực.
“Ông chủ bọn anh bị mắng là đúng rồi, trông anh ấy có vẻ nghiêm túc nhưng ngứa đòn lắm, toàn kiếm chuyện chọc tức nhân viên thôi.”
Ông chủ “vô số tội” Cẩn Nam: “...”