Ngày trước Nghiêm Nhất Thành không biết, Hà Chấn Kiệt không biết, những người xung quanh Hình Sở Nhan càng không biết cô “giữ của” đến mức nào.
Thông thường, biểu cảm trên mặt Hình Sở Nhan luôn trong trạng thái lạnh nhạt, hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng chỉ cần có cô gái nào đến gần Nghiêm Nhất Thành, ánh mắt cô dõi theo liền tự động trở nên sắc bén.
Liên quan với chuyện Hình Sở Nhan đi làm thêm, Nghiêm Nhất Thành không có ý phản đối, bởi nếu cô bận rộn chú tâm vào một việc khác, những ý nghĩ tiêu cực sẽ sớm tan biến.
Chỉ là, có lẽ tiếp xúc với môi trường giáo dục với cương vị người đứng lớp, lâu dần khiến Hình Sở Nhan khó gần lại càng nghiêm khắc.
Vài lần Hình Sở Nhan tan làm về sớm đều ghé qua quán đợi Nghiêm Nhất Thành cùng về, nhưng hễ thấy anh tiếp khách nữ đến ăn, cô lại nhìn họ chằm chằm một lúc lâu.
Đối với vấn đề trên, Nghiêm Nhất Thành chỉ lo Hình Sở Nhan chuốc phiền phức nếu vị khách đó “hổ báo”, riêng Cẩn Nam thật sự phải phiền muộn vì sợ cô sẽ đuổi hết khách của anh ta.
Có điều, để nói về nguyên nhân khiến Hình Sở Nhan đột nhiên “bật chế độ giữ của” là cả một lý do lớn. Tất cả đều xuất phát từ việc trình diễn tiết mục diễn kịch tại lễ thành lập trường. Truyện Quan Trường
Vào lúc kết thúc buổi biểu diễn của ngày hôm đó, nữ sinh trong trường bỗng phát cuồng vây quanh xin chụp hình chung với Nghiêm Nhất Thành, chính điều này mới khiến Hình Sở Nhan tỏ rõ thái độ khi có cô gái nào đến gần anh.
Những ngày đầu thay đổi còn nhiều thứ ngạc nhiên bỡ ngỡ, dần dần cũng đã trở thành điều quen thuộc.
Sau mỗi ngày tan trường, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan sẽ đi làm thêm. Cô xong việc trước sẽ sang đợi anh, về đến nhà sẽ cùng nhau học bài, làm bài tập cho ngày hôm sau. Sáng sớm lại dậy trước khi mặt trời mọc, phụ bà ngoại anh làm đồ ăn đẩy ra đầu ngõ bán rồi lại tiếp tục cùng nhau đến trường.
Tuy rằng cuộc sống là một chuỗi tuần hoàn lặp đi lặp lại, nhưng một ngày hai mươi bốn tiếng lại trôi qua có ý nghĩ, không dư thừa cũng không lãng phí.
Mới chốc nhìn lại ngày tháng trôi qua, Hình Sở Nhan đã ở cạnh Nghiêm Nhất Thành gần hai tháng, thời điểm thi cuối học kỳ cũng đang đến gần. Nhưng ở hiện tại, điều khiến cả hai bận tâm không phải là cuộc thi, mà là phải điền phiếu chọn khối Tự nhiên – Xã hội.
Buổi tối trước ngày phải nộp lại phiếu, Hình Sở Nhan ngồi ở bàn học trên gác, mắt nhìn vào tờ giấy A5 trong tay không chớp mắt.
Nghiêm Nhất Thành mặc áo cộc tay cùng quần đùi ngồi bên cạnh, chống má quan sát Hình Sở Nhan một hồi lâu. Khoé môi anh hơi cong lên, nhân lúc cô không chú ý liền lén giơ tay bóp môi dưới đang hơi bĩu ra của cô.
Mặc dù bị chọc ghẹo bằng hành động, Hình Sở Nhan lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn bật cười thành tiếng đầy nhẫn nhịn.
Biết Hình Sở Nhan đang lo nếu chọn khác khối sẽ bị tách lớp, Nghiêm Nhất Thành hiểu ý nhẹ nhàng trấn an: “Về nhà chúng ta vẫn ở chung với nhau mà.”
Hình Sở Nhan gật đầu, giả vờ thờ ơ: “Mình cũng đâu có nói gì.”
Nghiêm Nhất Thành chợt nở nụ cười ẩn ý, sâu xa ám chỉ: “Cậu cứ thế này... đừng nói là mình, người khác chắn chắn cũng sẽ nghĩ cậu không nỡ xa mình.”
Nghe Nghiêm Nhất Thành nói xong, Hình Sở Nhan từ tốn mỉm cười, thẳng thừng đáp: “May mà cậu nhận ra.”
Nghiêm Nhất Thành lập tức đứng hình, vốn định trêu Hình Sở Nhan một chút lại bị gậy ông đập lưng anh, hại anh xấu hổ đến mức phải vội quay mặt đi không dám nhìn thẳng.
Thành công áp đảo tình thế, Hình Sở Nhan nhếch một bên môi đắc ý, cố tình nhấn mạnh thêm: “Kể cả năm sau chúng ta không học chung lớp, bốn năm đại học không chung trường, hai năm quân sự không chung nhà, những năm tiếp theo bận lập nghiệp, mình cũng nhất định bám theo cậu đến cùng.”
Ngừng lại chốc lát, Hình Sở Nhan điềm nhiên tuyên bố: “Sau ngày cậu cứu mình vào lần thứ hai đó, mình đã thề với lòng, sống làm người theo cậu, chết làm ma ám cậu. Chúng ta, một cặp không thể tách rời!”
Không rõ Nghiêm Nhất Thành hiểu được bao nhiêu ý tứ trong lời nói của Hình Sở Nhan, nhưng gương mặt anh ngơ ngác, hai mắt mở to nhìn thẳng vào mắt cô.
Bông hoa sắp héo úa của gần hai tháng trước anh mang về nuôi dưỡng, không kinh nghiệm, không đầu tư nhiều tiền bạc, nhưng bông hoa ấy giờ đây lại nở rộ, vươn mình kiêu hãnh đầy rực rỡ.
Nghiêm Nhất Thành cảm nhận được trái tim trong ngực trái của mình đập vô cùng mạnh mẽ. Tựa như, bao nỗ lực của anh suốt thời gian qua đã hồi dáp, dùng tấm chân tình và sự quan tâm dành cho Hình Sở Nhan, kết quả anh nhận được chính là vị ngọt của cảm xúc dao động.
Đến khi Nghiêm Nhất Thành thoát khỏi nghĩ ngợi miên man quay về thực tế, bắt gặp Hình Sở Nhan đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, anh bỗng ngã người ra lưng ghế, hai tay ôm ngực trái, bất khả kháng bày ra gương mặt đáng thương biểu tình.
“Chỉ cần là Sở Nhan muốn, bất cứ thứ gì mình có đều sẵn sàng cho cậu, nhưng riêng trái tim này vẫn phải nằm yên trong ngực không thể trao. Bởi vì một khi tim còn đập, mình mới có thể cho cậu cả cuộc đời.”