Edit: Cháo
18
Hôm nay có người nhà đến, là mẹ của Giang Nghiễn Hàn.
Giang Nghiễn Hàn đã gọi báo cho Vưu Bạch từ sớm, bảo cậu dọn đống váy đang bày bừa lại, Vưu Bạch sợ hết hồn, vừa tan lớp đã chạy về nhà, may mắn dọn sạch hết đồ trước khi mẹ Giang tới, còn không quên lấy gối của mình từ phòng Giang Nghiễn Hàn về.
Sau khi mẹ Giang vào nhà thì nhìn thấy Vưu Bạch đầu tiên, hỏi ra mới biết cậu là khách thuê nhà của Giang Nghiễn Hàn.
Mẹ Giang rất thích Vưu Bạch, hỏi tuổi tác của cậu, “20 rồi cơ à, trông giống học sinh Cấp 3 quá, xinh xắn thật đấy.”
Vưu Bạch lần đầu được người lớn khen ngợi, có chút ngại ngùng.
Chẳng qua khách sáo được đôi câu, Vưu Bạch thấy ánh mắt mẹ Giang cứ nhìn về phía Giang Nghiễn Hàn, đoán chừng mẹ Giang có lẽ có lời muốn nói nên mới tới đây, cậu tìm lý do đi lên tầng.
Quả nhiên, Vưu Bạch vừa lên tầng 2 đã thấy mẹ Giang kéo Giang Nghiễn Hàn đến ghế sopha.
Vưu Bạch không định nghe lỏm, nhưng còn chưa đi đến phòng ngủ đã nghe thấy tiếng mẹ Giang nói “Con không định yêu đương gì à?”, cậu dừng bước lại trong nháy mắt.
“Có phải con vẫn chưa quên được Chu Tuyết kia không?”
Giang Nghiễn Hàn nói: “Không liên quan gì đâu ạ.”
“Sao lại không liên quan? Trước kia con thích con bé đó thế mà, còn muốn đưa nó về cho ba mẹ xem mặt, kết quả nó lừa tiền con xong thì xoay người bỏ đi, khiến con bị tổn thương đến tận giờ cũng không chịu yêu nữa.”
“Con nói rồi, không liên quan đến cô ấy, con cũng chẳng thích cổ mà.”
“Còn mạnh miệng với mẹ?”
Giang Nghiễn Hàn xem chừng mất kiên nhẫn rồi.
“Cho nên mẹ đã nói rồi, phải tìm người môn đăng hộ đối, không ai phải toan tính ai cả.”
…
Giang Nghiễn Hàn tiễn mẹ về, sau đó lên tầng, nhìn thấy Vưu Bạch ôm đầu gối ngồi trên cầu thang, vẻ mặt cậu hoảng hốt, nghe thấy tiếng bước chân mới giật mình kinh ngạc nhìn anh nói: “Xin lỗi, nãy không xuống tiễn bác.”
“Không sao, bà ấy có chuyện gấp.”
Vưu Bạch nắm lấy tay Giang Nghiễn Hàn đưa tới, mượn lực đứng lên, “Giang Nghiễn Hàn, anh ghét em không?”
“Sao biết vậy?”
“Đã có một bài học rồi, còn không ghét được sao?”
Giang Nghiễn Hàn ngẩn người, hiểu ra cậu đã nghe thấy hết, “Em không giống cô ấy.”
“Không giống chỗ nào?”
“Em chưa từng nói thích anh, anh sẽ không hiểu lầm.”
Vưu Bạch mới đầu còn cảm thấy lời này rất đúng, nhưng nghĩ cẩn thận một chút lại cảm thấy cả người phát lạnh, nhớ lại đủ chuyện trong tháng này mới đột nhiên phát hiện, cậu cho rằng mình đã xoay vòng được Giang Nghiễn Hàn, ra chiêu mập mờ gần gũi với anh, giờ mới phát hiện Giang Nghiễn Hàn chẳng hề nhập vai, anh vẫn luôn rất tỉnh táo.
~
19
“Vậy sao anh đối xử tốt với em như vậy làm gì?”
“Không phải em muốn anh chịu trách nhiệm sao? Chuyện lúc trước là lỗi của anh, cho nên anh sẽ làm hết sức để bù đắp cho em.”
“Trách nhiệm,” Vưu Bạch mờ mịt gật đầu, “Đúng vậy, anh nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy anh tính chịu trách nhiệm tới khi nào?”
“Đến lúc em không cần anh nữa.”
“Nếu như em cứ cần mãi? Cả đời đều cần thì sao?”
“Có thể sao?” Giang Nghiễn Hàn cười một tiếng, sau đó giúp Vưu Bạch chỉnh lại cổ áo mặc vội, ôn hòa nói: “Vưu Tiểu Bạch, đừng tùy tiện nói cả đời.”
Vưu Bạch đẩy anh ra, lời nói ra có chút nức nở, “Cho nên thời gian vừa rồi anh đều giả vờ tốt với em sao?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì? Anh cũng có thể tốt với người khác như vậy, cùng ăn cùng ngủ còn làm máy rút tiền vậy à?”
“Thì ra em biết anh đối xử tốt với em hả.”
Giang Nghiễn Hàn kéo Vưu Bạch vào phòng, rút khăn giấy đưa đến trước mặt cậu, cho cậu xì mũi, sau đó ném giấy vào thùng rác, anh ngồi ở bên giường, kẹp Vưu Bạch giữa hai chân, “Vậy sao em có thể cứ yên tâm mà nhận như thế?”
“Bởi vì quá tốt, tốt đến nỗi em không nỡ nghi ngờ.”
Vưu Bạch cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm lấy cổ Giang Nghiễn Hàn, hỏi anh: “Anh đối xử với bạn gái cũ cũng dịu dàng như vậy à?”
“Chỉ là không chịu nổi ai đó cứ nhõng nhẽo mà thôi.”
“Có phải em là người nhõng nhẽo nhất mà anh biết không?”
“Ừ.”
“Giang Nghiễn Hàn, anh thật sự không định nói chút cho em biết về chuyện cô gái kia à?”
“Thật sự không có gì đáng để nói cả, cô ấy cũng không lừa tiền anh, chẳng qua sau khi chia tay cô ấy cứ mãi dựa dẫm ỷ lại vào anh, anh bèn cho cô ấy một khoản tiền, cầu an lòng mà thôi.”
“Là vậy sao,” Vưu Bạch ngồi phịch vào lòng Giang Nghiễn Hàn, chán chường nói: “Thật ra em cũng rất xấu xa, đúng không?”
“Phải,” Giang Nghiễn Hàn véo mũi Vưu Bạch, nói: “Em biết là tốt rồi.”
Vưu Bạch bắt lấy tay Giang Nghiễn Hàn: “Anh thật sự không thích em chút nào sao?”
“Em đểu thế? Anh nói thích em thì em sẽ thế nào?”
“Thì em sẽ thử xem có thể làm một cậu bạn trai tốt của anh không!”