Edit: Cháo
20
Vưu Bạch đặt thẻ của mình vào trong tay Giang Nghiễn Hàn, dáng vẻ rất trịnh trọng.
Giang Nghiễn Hàn hỏi cậu có ý gì.
“Đây là tất cả số tiền em có, Giang Nghiễn Hàn, phiền anh đầu tư giúp em, mua cổ phiếu, lập quỹ, hay ngoại tệ đều được, dù sao cố hết sức giúp em kiếm tiền nhiều một chút, được không?”
“Tất cả tiền? Vậy chi tiêu hằng ngày của em thì sao?”
“Không phải có anh rồi à?”
Giang Nghiễn Hàn xoay xoay cái thẻ trong tay, cười một tiếng, “Ăn của anh, dùng của anh, còn phải kiếm tiền giúp em, vậy tiền kiếm được có chia cho anh không?”
“Anh cũng đâu thiếu chút tiền đó,” Vưu Bạch gảy gảy móng tay, liếc thấy ánh mắt không quá thiện lành của Giang Nghiễn Hàn, vội vàng cúi người sờ sờ tay anh, nịnh hót nói: “Chia chia chia, chia 10% cho anh được không?”
Giang Nghiễn Hàn nói nhỏ ‘Ai thèm’ một tiếng, tựa lưng vào ghế, một cánh tay để lên bàn, đầu ngón tay gõ gõ lên thẻ ngân hàn, “Số tiền này không đủ dùng à? Ăn uống đều do anh chi, tiền thuê cũng miễn cho em, lại còn trả luôn tiền váy em mua nữa, tiền em tiêu đi đâu hết rồi?”
“Không tiêu, trừ lúc mua đồ thiết yếu, còn đâu đều trong thẻ hết.”
“Vậy sao mỗi ngày em cứ treo tiền bên miệng vậy?”
Vưu Bạch ôm tay anh ngồi xuống bên cạnh, “Có tiền không tốt à? Em cũng muốn giống anh, hiên ngang oai phong hỏi người khác, Êi, tiền có ý nghĩa gì à? Sao mỗi ngày cứ treo bên miệng thế?”
Giang Nghiễn Hàn lắc đầu, “Ý anh không phải vậy.”
Vưu Bạch trượt người, nằm vật xuống, đầu gối lên đùi Giang Nghiễn Hàn, lấy tay Giang Nghiễn Hàn đè lên ngực mình, đột nhiên nói: “Hồi học Tiểu học em phát hiện bản thân tò mò về váy của con gái, hồi đó em có chơi với một bạn nữ, lúc ở nhà cô ấy, cô ấy muốn trêu em, cố ý muốn em mặc váy, nhưng kì lạ là em không kháng cự chút nào, ngược lại còn đứng trước gương soi rất lâu, chuyện này bị cô ấy cười mãi, gặp ai cũng lấy chuyện đó ra nói, khiến em có một đoạn thời gian dài cứ kháng cự lại sự tò mò về váy của mình.”
“Lên cấp 2, vì trừng phạt bản thân, mỗi khi nhìn váy của các bạn gái một cái, là khi về đến nhà em sẽ tự tát mình một cái, nhưng sau đó phát hiện, càng không có được thì lại càng không chịu nổi, có một ngày em không chống cự lại được cám dỗ, dùng hết tiền tiêu vặt của mình lén tới cửa hàng quần áo nữ, giả vờ mua cho em gái, bởi vì sợ người khác phát hiện, cũng chẳng chọn lựa kĩ, mua đại một cái váy ngắn, đến giờ em vẫn còn nhớ, nó có màu đỏ rượu, phía trên có hoa văn hình thoi, ngắn lắm, không che nổi nửa bắp đùi.”
Giang Nghiễn Hàn dùng ngón tay xoa cằm Vưu Bạch, Vưu Bạch giống như con mèo nhỏ cọ cọ lên tay anh.
“Em khóa trái cửa lại, cởi quần và quần lót ra, mặc váy vào, trong nháy mắt chiếc váy đó bao trọn mông em lại, em cảm thấy cả người thay đổi, cảm thấy mình như sáng lên, người trong gương như biến thành một người hoàn toàn khác, cứ như thể là Vưu Bạch ở thế giới song song vậy, cậu ta mặc váy trông còn đẹp hơn con gái, ai ai cũng khen cậu ta, không có người nói cậu ta biến thái cả.”
“Em thử tiếp nhận chính mình.”
“Nhưng khi đó em có một khuyết điểm, chính là thẩm mỹ không tốt, mắt nhìn rất kém, bởi vì cha mẹ em cảm thấy em rất nhu nhược yếu ớt, từ nhỏ chỉ mua đồ tối màu cho em mặc, đều là kiểu quần áo đơn giản qua loa ấy, khiến khả năng thẩm mỹ của em rất kém, khi đó em toàn mua váy xấu giá rẻ, thậm chí còn rất quê mùa, nhưng cấp 2 cũng chỉ tự mặc tự nhìn, cho nên em không biết đồ mình mặc buồn cười cỡ nào.”
“Sau khi lên Đại học em mới tỉnh lại từ trong mộng, em từng thầm mến một nam sinh nằm giường trên em, bởi vì có một lần đi tắm cậu ta nói, nếu em là con gái nhất định sẽ rất xinh, nói chân em vừa nhỏ lại vừa thẳng.”
“Lần đầu tiên được thừa nhận, em rất kích động cũng rất kích thích, lúc trở về em lấy váy ra mặc cho cậu ta nhìn, cậu ta để em mặc xong rồi chụp ảnh lại, sau đó quay người gửi vào nhóm chat mọi người trong lớp, khiến em một đêm thành danh.”
“Rất nhiều người kêu đau mắt hột, nói em đi ngược xu hướng, em thấy có một nữ sinh bảo, cái váy kia quá xấu rồi, cho dù thích trap cũng không đến nỗi chả có khiếu thẩm mỹ như vậy chứ.”
Giang Nghiễn Hàn muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi cũng không nói ra được, anh không nên chen ngang Vưu Bạch.
“Tối hôm đó em gần như sụp đổ, cũng khóc nữa, đến độ muốn vứt cái váy kia đi, nhưng sau khi vất vả nghĩ thông, mọi chuyện phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ, em bắt đầu quan sát quần áo các bạn nữ thường mặc, sau đó lên mạng tìm đồ như vậy, xem nhãn hiệu quần áo họ mặc, em thề em nhất định phải có tiền để mua quần áo đẹp hơn bọn họ.”
“Để được như bây giờ em thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư, em đã từng một tháng không ăn sáng ăn tối chỉ để tiết kiệm tiền mua quần áo.”
“Sau dần, em có phong cách riêng của mình, em cũng dám khẳng định mình của bây giờ sẽ không khiến người khác khó chịu, em còn chủ động đăng ảnh mặc đồ nữ lên tường confess, từ đó nổi danh toàn trường, anh đoán xem bọn họ nói gì —-“
“Nói em rất đẹp?”
Vưu Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Đám người đó không nhận ra em, bọn họ nói theo đuổi phong cách riêng đáng được khích lệ, bởi vì có người báo giá cả cây đồ em mặc từ đầu đến chân ra.”
“Lúc nghèo thì chính là đồng bóng lẳng lơ, có tiền rồi thì là theo đuổi phong cách riêng, thực tế làm sao.”
Giang Nghiễn Hàn dùng tay áo của anh nhận nhiệm vụ lau nước mắt cho Vưu Bạch.
“Em biết chứ.”
“Em biết mình rất kém cỏi, không có trách nhiệm với tình cảm của mình, còn hư vinh nữa, nhưng anh không được ghét em.”
Giang Nghiễn Hàn ôm lấy cậu, nói: “Không đâu.”
Vưu Bạch hít mũi một cái thò đầu ra từ trong ngực Giang Nghiễn Hàn, “Anh muốn làm không?”
Giang Nghiễn Hàn sửng sốt, không nhịn được bật cười, sau đó nhấn đầu Vưu Bạch lại vào lòng mình.