Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 49: Chương 49: Nộ khí xung thiên




Trần Bán Tôn cũng nhận ra sự bất thường của lão hộ vệ,hắn lập tức nói:

- Trần lão,ngài phát hiện ra điều gì à??

Lão giả ngẩn người một lát rồi khẽ ghé tai Trần Bán Tôn nói:

- Kỳ quái,lão phu vừa cảm nhận được xung quanh đây có một tia sát khí khá mạnh nhưng mà vừa mới truy tìm đã mất dấu rồi,có lẽ ta đã cảm nhận nhầm..

Trần Bán Tôn khẽ “ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi khẽ đảo mắt với Trần lão đầy ẩn ý nhưng thấy y vẫn lắc đầu nên cũng không tính toán thêm nữa.

Hắn quay sang châm trà rồi mỉm cười nói:

- Lý huynh cứ bình tĩnh đừng nóng vội,vấn đề này chúng ta cứ từ từ bàn bạc,ngồi xuống rồi chén trà đã,trà này là trà Bắc Nguyên ta cất công mang từ bên hải ngoại về đó!!!

Lý Cao Mộc nghe vậy cũng hơi bình tĩnh lại,y ngồi xuống nhấc chén trà lên uống một ngụm,gương mặt có đôi chút giãn ra:

- Haiz!!nói thật với Trần huynh,lão già Ngụy Minh kia đưa ra cái giá đó ta nói không động tâm thì là giả..thế nhưng so với thanh danh và cái mạng của chúng ta thì thật sự không đáng đâu Trần huynh!!!

Nhìn thấy Lý Cao Mộc vừa uống xong khóe miệng Trần Bán Tôn khẽ nhếch lên một đường cong tà ác,gã khẽ lắc đầu cười lớn:

- Haha..Lý huynh à Lý huynh,ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi,phải bỏ bớt tật háo sắc và phải tàn nhẫn một chút thì mới có thể thành công được,một ngàn...tận một ngàn linh thạch trung phẩm đấy,với số linh thạch đó ta có thể thoải mái mà tu luyện một đường thẳng tắp đến trúc cơ.

Trần Bán Tôn cười hắc hắc nhìn Lý Cao Mộc với vẻ mặt thương hại,ánh mắt nhìn y giống như nhìn một người chết,gã thở dài một hơi rồi hung ác nói:

- Đáng tiếc,là huynh không biết quý trọng cơ hội này,vậy thì ta đành phải nhận vụ làm ăn này một mình rồi,nếu có kiếp sau thì nhớ khôn ngoan lên một chút nhé..Lý huynh???

Lý Cao Mộc nghe vậy liền hoảng hồn,gã ngay lập tức kiểm tra thân thể mình thì phát hiện ra chân khí của y giống đang bị giam cầm,như có một dòng khí lạnh chạy khắp toàn thân,y nhìn Trần Cao Mộc với ánh mắt như không thể tin nổi lắp bắp nói:

- Trần huynh...ngươi..ngươi dám hạ độc ta???ngươi…

Không cần Trần Bán Tôn ra hiệu,ngay lập tức Trần lão đứng bên cạnh lao tới đâm thẳng một đường kiếm cắt đứt cổ họng của Lý Cao Mộc rồi nhanh chóng thu kiếm lại trong vỏ,toàn bộ quá trình vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi.

Lý Cao Mộc một tay ôm cổ họng đang bị bắn máu,một tay chỉ về phía Trần Bán Tôn với ánh mắt kinh hãi:

- Ngươi..các ngươi???

Nói chưa kịp dứt lời thì ánh mắt y đã trợn trắng rồi đoạn khí bỏ mình.

Trần Bán Tôn nhìn thi thể Lý Cao Mộc với vẻ mặt thản nhiên,gã gật đầu chắp tay nói:

- Đa tạ Trần lão đã ra tay giúp đỡ,ân tình này ta nhất định không quên..

Lão giả gật gù tỏ vẻ hưởng thụ rồi lại nghiêm mặt nói:

- Lão phu chỉ giúp ngươi được đến đây thôi,cũng may tông môn phái người bảo vệ ngươi là ta,nếu đổi lại người khác với suy nghĩ đó của ngươi sớm đã gây họa lớn cho gia tộc rồi.

Trần Bán Tôn nói với vẻ mặt đầy nịnh bợ:

- Trần lão dạy chí phải,với cả nếu người hộ đạo không phải nhân gia ngài thì ta nào dám có suy nghĩ như vậy chứ.

Trần lão khẽ vuốt râu,ánh mắt khẽ nhếch lên đầy thỏa mãn:

- Ừm,trẻ nhỏ dễ dạy...sau khi kết thúc vụ giao dịch này nhớ tập chung vào tu luyện đấy,nhưng cũng đừng dây dưa với lão già Ngụy Minh nhiều,lão ta cũng không phải dễ chọc đâu.

Nói đến đây y còn lộ ra một tia kiêng kỵ,Trần Bán Tôn thấy sắc mặt của Trần lão nghiêm túc như vậy liền trở nên cẩn trọng,người mà khiến cao thủ như lão có bộ dạng như vậy chắc chắn là người không dễ chọc,tuy nhiên gã cũng không lo lắng quá nhiều nên chỉ gật đầu nói đầy quyết tâm:

- Ta biết rồi Trần lão,sau vụ này ta sẽ chăm chỉ tu luyện để giành thứ hạng đầu trong cuộc khảo sát gia tộc cuối năm.

Lão giả nghe xong cũng thở ra một hơi,y cũng đánh cược không nhỏ vào tên tiểu tử này,nếu vụ giao dịch này thành công thì phần thắng của y cũng lớn thêm vài phần.

Về phần lão già Ngụy Minh thì quả thật y rất kiêng kỵ nhưng theo như y biết thì lão ta tuy rằng là người trong ma đạo nhưng cũng là người khá sòng phẳng,nếu hai bên có thể giao dịch thuận lợi thì nhất định sẽ không có biến cố gì.

Thấy Trần Bán Tôn chuẩn bị động tay vào thu dọn xác chết lão ta liền khoát tay nói:

- Thôi được rồi,ngươi cứ để đó để ta xử lý xác tên tiểu tử này cho,thân thế của tên tiểu tử này cũng không nhỏ,nếu để lộ ra thì vụ việc này tông môn và gia tộc cũng khó mà bảo hộ được ngươi.

Trần Bán Tôn đương nhiên biết là như thế,gã chắp tay thêm lần nữa rồi thấp giọng đáp:

- Vậy thì làm phiền ngài một lần nữa rồi,Trần lão làm việc đương nhiên là ta vô cùng yên tâm!!

Lão giả khẽ “hừ” một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng thu dọn sạch sẽ xung quanh rồi vác lấy cái xác biến mất trong màn đêm.

Trần Bán Tôn nhìn lão giả đã biến mất liền thở ra một hơi đi ra đóng cửa lại,trong tim vẫn còn đập nhanh,sự việc chuyển biến như thế này hắn cũng đã đắn đo suy tính rất nhiều,hắn biết mình đã ra một quyết định khá là nguy hiểm nhưng vì để nhanh chóng tăng cảnh giới hắn quyết định chọn mạo hiểm một lần.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng thấy khá nuối tiếc,thiếu nữ kia quả thật vô cùng kinh diễm,hắn cũng lần đầu tiên chứng kiến một mỹ nữ đẹp và có thiên phú cao như vậy,nếu nàng ta lựa chọn thuận theo hắn thì có thể hắn ta sẽ giữ lại nàng,thế nhưng đáng tiếc thiếu nữ kia lại từ chối hắn.

Trần Bán Tôn biết rằng khó có thể khống chế được thiếu nữ thế nên mới quyết định liên lạc với người trong ma đạo,vụ làm ăn này cũng là do một người bằng hữu giới thiệu cho hắn,theo như thông tin của người bằng hữu kia thì người mua là một lão già tên Ngụy Minh,là người trong một tông môn có tên là Hợp Hoan Tông,lão ta chuyên môn đi thu mua những thiếu nữ trẻ tuổi có thiên phú cao,còn mua bọn họ về làm gì thì y cũng không biết.

- Haiz,thật đáng tiếc...một mỹ nữ hiếm có như vậy…hay là...

Trái tim Trần Bán Tôn bỗng đập mạnh,khóe mắt gã toát lên một tia khao khát khó kiềm chế,y khẽ liếm môi rồi lẩm bẩm nói:

“Hay là trước tiên làm một đêm mặn nồng cái đã,dù sao thì lão già kia cũng không nói sẽ cần thiếu nữ còn nguyên âm”

Dục vọng của gã bây giờ vô cùng cao trào,vốn dĩ kế hoạch ban đầu hắn và Lý Cao Mộc bám theo nha đầu tên Tiểu Nhu để tìm tên tiểu tử đã xỉ nhục hắn mấy tháng trước,ai ngờ tên tiểu tử kia thì không tìm thấy,thất vọng hắn và Lý Cao Mộc định giờ trò đồi bại thì phát hiện nha đầu kia không ngờ lại có một cái lệnh bài có chữ “Phương” trong người.

Trần Cao Mộc nhận ra cái lệnh bài đó của lão già ở Luyện Khí Các,hắn không ngờ lão ta lại đưa nó cho nha đầu này,cái lệnh bài đó vô cùng quý giá khác hẳn cái lệnh bài của y,trong đó có chứa một tia hồn ấn của lão ta,nếu bóp nát lệnh bài thì chủ nhân của tia linh hồn sẽ biết được người cầm lệnh bài đã gặp nguy hiểm và tức tốc đến nơi.

Cho dù Trần Bán Tôn có dọn dẹp gọn gàng các dấu vết nhưng với tình báo khổng lồ của Luyện Khí Các sợ rằng rất nhanh sẽ tra ra hắn,lão già họ Phương đó lại là một người vô cùng bao che,hơn nữa lại có chứng cứ trong tay đến lúc đó ai cũng không bảo hộ được hắn.

Trần Bán Tôn cũng không làm gì được mà đành xin lỗi rồi thả nàng ta ra.

Cũng may mắn là sau đó không lâu hắn liền bắt gặp một thiếu nữ còn xuất chúng hơn nên mới có chuyện này.

Nghĩ đi nghĩ lại gã cũng cảm thấy tình hình không quá tệ,Trần Bán Tôn lắc đầu không nghĩ ngợi lung tung nữa mà quyết định đi tới mở cánh cửa phòng đang nhốt thiếu nữ kia rồi nhanh chóng đi vào.

Khi vừa mới vén tấm màn che lên ánh mắt Trần Bán Tôn liền phát sáng..

“Đẹp..thật sự quá đẹp rồi”

Trên giường là một thiếu nữ trẻ tuổi đang nằm ngủ,đôi mắt nàng nhắm nghiền,ngũ quan vô cùng hoàn mỹ,thân hình lung linh uyển chuyển dưới làn áo như ẩn như hiện,da thịt nàng trắng muốt như bạch ngọc,cả người nàng toát lên khí chất như băng thanh ngọc khiết khiến trái tim gã đập lên liên hồi,cổ họng hắn bây giờ vô cùng khô nóng nuốt nước miếng liên tục.

Bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác của vua chúa,quả thật nếu được cùng mỹ nữ như thế này mây mưa một đêm thì quả thật có chết cũng không hối tiếc.

Thiếu nữ này quả thật cũng không hề đơn giản,vừa mới đột phá mà chân khí vô cùng hùng hậu,ngay cả hắn và Lý Cao Mộc liên thủ cũng đánh không lại,nếu không phải Trần lão xuất thủ đánh lén thì sợ rằng rất khó bắt được nàng.

Trần lão đã điểm huyệt và phong tỏa chân khí của nàng lại,cuối cùng chính tay hắn còn cho nàng ta uống thuốc mê nên bây giờ cũng không lo nữa.

Trần Bán Tôn khẽ xoa xoa lòng bàn tay,hắn ta không kìm lòng được mà bắt đầu hành sự.

Thế nhưng khi vừa định chạm tay lại gần thì thiếu nữ kia đột nhiên mở mắt tỉnh lại,thấy mình sắp bị đối phương làm hành vi sằng bậy thiếu nữ liền hoảng sợ hét lên:

- Ngươi là ai...ngươi mau tránh ra...tránh ra..huhu...thả ta ra…cha..cha ơi cứu con...

Trần Bán Tôn thấy vậy càng cười lớn rạng rỡ,gương mặt gã đầy dục vọng nhìn thiếu nữ khẽ liếm môi dạo dực nói:

- Hahaha...hóa ra là nàng tỉnh rồi,hắc hắc...vậy thì càng tốt...kêu lớn lên đi...càng kêu lớn ta lại càng thích...haha

Thiếu nữ thấy tên nam nhân trước mặt cười dữ tợn bắt đầu cởi y phục thì càng trở nên sợ hãi,nàng kịch liệt dãy dụa,thế nhưng dù nàng có gồng mình như thế nào cũng không thể động đậy được mảnh may,chân khí của nàng đã bị phong tỏa,lại thêm cao thủ điểm huyệt nên bây giờ nỗ lực của nàng đều trở nên vô dụng.

Khóe mắt thiếu nữ chảy ra hai giọt lệ đầy tuyệt vọng,nàng nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra hai thân ảnh đó là cha nàng và Lý Kỳ Phong,cuối cùng khi nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự tử thì nghe được tiếng thét đầy phẫn nộ:

- Con ** mày thằng súc vật này,chết đi!!!

Sau tiếng thét là tiếng va chạm mạnh rồi một loạt tiếng đổ vỡ vang vọng khắp căn phòng.

Tiếng hét vô cùng lớn,ngôn ngữ càng tục tĩu nhưng lại vô cùng quen thuộc đối với nàng,thiếu nữ không thể nhận nhầm được,nàng liền ngay lập tức mở đôi mắt ra.

Đôi mắt nàng lòe đi bởi những giọt nước mắt nhưng nàng vẫn nhận ra thân ảnh trước mặt,hình bóng này vô hình lớn dần trong tâm trí thiếu nữ trẻ tuổi từ lúc nào không hay,trái tim lạnh lẽo của nàng rung động mạnh như được sưởi ấm.

“Huynh ấy tới rồi”

Người tới đương nhiên là Lý Kỳ Phong,hắn ta sau khi chứng kiến đoạn hội thoại và cái chết của Lý Cao Mộc thì vô cùng kinh hãi,hắn kìm nén cảm xúc và hơi thở đến mức thấp nhất,sau khi cái tên Trần trưởng lão kia đi thì hắn cũng không dám nhúc nhích.

Linh giác của cao thủ khai điền cảnh cao cấp quá đáng sợ với lại y vẫn chưa đi được xa nên hắn không dám hành động,vốn tưởng rằng đợi cho lão giả trung niên kia đi được một lát thì hắn sẽ âm thần lẻn ra đằng sau giải cứu nàng,ai ngờ tên Trần Bán Tôn kia đứng ngẩn ngơ một lát lại mở cửa đi vào,lúc đó đầu óc hắn như muốn nổ tung,hắn không kịp nghĩ nhiều nữa mà liều mạng nhảy ra,cũng may là hắn quyết định kịp thời nếu không sợ rằng hắn sẽ hối hận cả đời mất.

Lý Kỳ Phong vừa mới theo vào thì chứng kiến tên khốn kia chuẩn bị giở trò đồi bại với nàng,đôi mắt hắn trở nên đỏ lòm ngay lập tức quát lớn rồi nhảy vào đạp cho Trần Bán Tôn một cú như trời giáng khiến thân hình y bay văng ra đập mạnh vào bức tường trước mặt,đồ đạc cũng bị rơi vỡ loạn xạ.

Gương mặt của hắn bây giờ vô cùng dữ tợn,tròng mắt đỏ như máu,cả người sát khí ngập trời,hắn cũng không dừng lại mà nhảy vào đánh đập túi bụi,miệng thì thét lớn:

- Con ** nhà mày,người của ta mà con súc vật nhà ngươi cũng dám động...chết...chết...chết..** mày đi!!!

Mỗi một tiếng “chết” là một cú đấm như trời giáng của hắn rơi vào đầu Trần Bán Tôn khiến y chỉ biết ôm đầu mà chịu đòn.

Tuy Trần Bán Tôn là tu sĩ khai điền cảnh thế nhưng do không để ý nên bị hắn xuất thủ đánh lén,còn chưa kịp phản kháng thì đã bị Lý Kỳ Phong nhảy vồ vào đè lên khiến y bị rơi vào thế yếu khó lòng mà đánh trả được,thế nhưng mới ăn trọn hai quyền của hắn gã đã nhanh chóng tỉnh táo lại ôm đầu rồi la lớn:

- Trần lão..Trần lão mau cứu ta….

Thông qua thần thức Lý Kỳ Phong cũng phát hiện lão già kia thế mà đã trở về,dù rất muốn đánh chết tên khốn này nhưng hắn cũng biết rằng tình thế bây giờ rất nguy hiểm thế nên cũng không ham đánh.

Lý Kỳ Phong lập tức đứng dậy đạp cho gã một nhát thật mạnh vào đầu rồi cõng Thanh Tâm lên vai nhảy qua cửa sổ đào tẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.