Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 67: Chương 67: Sợ hãi




Sắc mặt Trương Sơn trầm xuống,ánh mắt của lão bây giờ trông rất dữ tợn,gương mặt đỏ bừng bừng cười lạnh:

- Haha,tiểu oa nhi ngươi muốn cướp thanh huyền kiếm của lão phu,cái này phải có mạng mới dùng được nha.

Lão giả nói gằn từng chữ,ánh mắt sắc bén kèm theo một tia uy hiếp,thân đang trong nghịch cảnh nhưng hoàn toàn không có vẻ là run sợ.

Tuyệt Vô Mệnh không thèm để ý mà ngược lại còn nhìn lão với ánh mắt đầy giễu cợt.

Trương Sơn thấy thiếu niên khinh thị y như vậy cơn giận dữ trong lòng càng trở nên sôi sục,lão nén lại cục tức trong ngực cười thản nhiên:

- Tiểu tặc tử,theo như ta thấy,những điểm trận ở đây cùng lắm chỉ là tài liệu tam cấp,hơn nữa thời gian cũng khá lâu,chắc hẳn là có hư hao đi.

Khi lão giả nói ra lời này,ánh mắt còn kèm theo ý cười cợt.

Trận pháp muốn đạt hiệu quả tốt nhất thì mỗi một điểm trận(tài liệu trận pháp) cũng phải tốt nhất,mà hiện tại trận pháp này tài liệu sử dụng không quá tốt,hơn nữa qua thời gian dài hiển nhiên là có hư hao.

Hiểu đơn giản thế này,trận pháp tứ phẩm đương nhiên là phải sử dụng tài liệu cấp bốn làm điểm trận,tất nhiên ngươi sử dụng tài liệu cấp một cũng có thể tạo thành trận pháp tứ phẩm,nhưng chất lượng tài liệu cấp một quá kém,chỉ là võ giả cao giai cũng có tùy tiện phá nát,vậy nên tài liệu đóng vai trò rất quan trọng.

Trận pháp sư đương nhiên muốn dùng tài liệu tốt nhất làm điểm trận,nhưng tài liệu càng cao tốn càng nhiều chi phí,đối với trận pháp sư nghèo thì bọn họ thường chọn nguyên liệu kém hơn trận pháp một cấp,tuy là có yếu hơn nhưng cũng không đáng kể nhiều.

Trùng hợp chính là trận pháp giam nhốt bọn họ tuy là khốn trận tứ phẩm,nhưng tài liệu chỉ là tam cấp,hơn nữa qua thời gian dài cũng bị hư hại,hiện tại chỉ hơn tài liệu nhị cấp chút đỉnh mà thôi,Trương Sơn bằng vào điểm này mới ăn nói mạnh miệng,không chút sợ hãi.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ “ồ” một tiếng đầy hứng thú,thiếu niên không hề phản bác trái lại còn gật đầu nói:

- Lão già ánh mắt tốt đấy,không sai,đây chỉ là một trận pháp rác rưởi nên ta tiện tay chỉnh lại một chút thôi,phẩm chất quả thực nát bét.

Nghe thiếu niên lên tiếng xác nhận gương mặt của Trương Sơn càng sáng rực,cuối cùng lão cười to:

- Hahaha...tiểu oa nhi,chắc là ngươi quên mất thanh huyền kiếm trên tay của lão phu a,nếu là một trận pháp nguyên vẹn ta hoàn toàn không có cách,nhưng hiện tại...ngươi đang đùa chơi với lửa đấy.

Ánh mắt Trương Sơn hiện lên một tia ngoan độc kèm theo nụ cười tà ác,Vũ Mục và Tần Quỳnh cũng sửng sốt,bọn họ nhìn thiếu niên trước mặt không còn vẻ đáng sợ nữa mà là ánh mắt thương hại,cười nhạt.

“thiếu niên chưa từng trải sự đời a..”

Tài liệu làm trận pháp có thể là một mẩu thạch,một đoản mộc,phôi khí,….nhưng độ cứng rắn của chúng lại ngang vũ khí cùng phẩm cấp,nếu là tài liệu tam cấp thì với cảnh giới của Vũ Mục cầm huyền kiếm cũng phải mất rất nhiều thời gian mới phá được,bởi vì những điểm trận trong trận pháp sẽ bổ sung cho nhau,sức mạnh sẽ khác biệt.

Nhưng hiện tại,ngươi tài liệu chỉ hơn nhị cấp,mà đây là huyền kiếm tứ cấp,không cần nói cũng biết kết quả,sự chênh lệch quá lớn,dù trận pháp cường hóa cũng dễ dàng phá toái.

Tuyệt Vô Mệnh giống như chẳng hề để tâm chuyện mình vừa tiết lộ thông tin trọng yếu cho kẻ địch,khóe miệng thiếu niên nhếch lên đầy mỉa mai:

- Tuy chỉ là tài liệu hạng bét,thế nhưng đối phó với ba lão già vậy là đủ rồi.

Sắc mặt thiếu niên đỏ dần,hung hăng nói tiếp:

- Ta vốn là người kính già yêu trẻ,nể các ngươi già yếu mới cho nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ,ngoan ngoãn giao nộp huyền kiếm ra đây,nếu không đừng trách ta mở sát trận.

- Muốn chết??

Đến đây thì Trương Sơn cũng trực tiếp xé rách da mặt,lão không nói hai lời,tay cầm huyền kiếm một nhát toàn lực chém mạnh vào một điểm trận gần đó.

Trong động phủ này xung quanh toàn là thạch cứng,điểm trận lại không có ảo trận che giấu nên rất dễ phát hiện.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ mỉm cười,tay hắn liên tục kết ấn khiến trận pháp như được kích hoạt,nó phát ra quang mang sáng rực chống lại kiếm chiêu của Trương Sơn.

- Cheeng...bùm..bùm..

Âm thanh va chạm vô cùng lớn,kình khí bắn ra tứ phía.

Quang mang của trận pháp phát ra ngày càng mạnh khiến Trương Sơn không thể trụ nổi,lão bị trận pháp đánh trúng người,thân thể bị đập mạnh xuống đất.

Trương Sơn gượng người đứng dậy ánh mắt như không thể tin được,toàn thân y rách rưới bê bết máu,khóe miệng trào ra một vệt máu đỏ thẫm,chắc chắn nội thương không nhẹ.

Thanh huyền kiếm hoàn toàn không bị tổn hao gì,thế nhưng nắm tay của Trương Sơn không ngừng run rẩy,xương tay chắc hẳn đã bị gãy,cánh tay cũng chịu xung chấn,máu chảy rỉ ra trông rất đáng sợ.

Ánh mắt của lão nhìn về phía thiếu niên trước mặt không còn kiêu ngạo,tự đắc nữa mà tràn ngập sự sợ hãi.

Lúc này Vũ Mục và Tần Quỳnh chứng kiến cảnh tượng này cũng kinh hãi không kém,ánh mắt hai người nhìn về phía Trương Sơn lúc này thậm chí còn có một tia tham lam.

Từng điểm trận của khốn trận sáng bừng lên,nó tỏa ra quang mang sáng rực hô ứng với nhau tạo thành một bức tường chắn vô cùng vững chắc.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ “hừ” một tiếng khinh thường nói:

- Lão già,ta nói cho lão biết,trận pháp chỉ khi có trận pháp sư điều khiển thì mới được gọi là trận pháp thực sự,trước kia phá được vài cái trận pháp rẻ rách không người điều khiển,thật sự coi trận pháp sư không đáng tiền??

Trương Sơn nghe xong trong người không chịu được nữa mà phun ra một ngụm máu,thần sắc uể oải,ánh mắt càng trở nên sợ hãi.

Thiếu niên trước mặt đáng sợ như thần minh,y lại có thể điều khiển trận pháp đối địch,chuyện này lão còn chưa từng nghe qua.

Đừng nói là lão,thậm chí đa số mọi người ở vương quốc cũng không biết chuyện này.

- Khởi..

Tuyệt Vô Mệnh cũng không dừng lại,hai tay tiếp tục kết ấn khai mở sát trận,những điểm trận kết nối với nhau phát ra quang mang cường thịnh,nó tạo thành các loại vũ khí như vô hình vô ảo giữa không trung,đáng nói là chỉ thần thức mới có cảm nhận được chúng,mấy chục lợi khí nhằm thằng vào ba người,tầng tầng ám binh đè ép khiến bọn họ như lạnh người,gương mặt tái dần đi.

Cùng với khốn trận bao trùm bên ngoài tạo thành một cái lồng giam cầm,chỉ cần thiếu niên phất tay một cái,bọn họ không có chỗ trốn chạy chắc chắn sẽ bị đâm thành một cái sàng.

Khốn trận chuyên phòng thủ uy lực đã mạnh như thế,sát trận mà ra thì ai cản được??

Tuyệt Vô Mệnh cao lãnh nói:

- Cơ hội cuối cùng rồi lão già,giao nộp thanh huyền kiếm ra đây ta sẽ tha cho lão một mạng,nếu không e là ba người lão sẽ mai táng luôn ở đây.

Vũ Mục lão giả gương mặt tái nhợt nhìn Trương Sơn hét to:

- Trương Sơn,đưa cho hắn đi,có chết thì chết một mình,đừng có kéo theo lão phu.

Nói rồi Vũ Mục và Tần Quỳnh,hai người đứng quay mặt về phía Trương Sơn,động tác dường như định phản chiến,đến giờ phút sinh tử này không thể không vạch mặt,nếu không bọn họ cũng khó mà toàn mệnh.

- Các ngươi??

Trương Sơn phẫn nộ nhìn hai người với ánh mắt như muốn giết người,cơn giận này so với thiếu niên trước mặt còn đáng sợ hơn.

- Ta không rảnh nhìn ba lão tranh cãi nhau,ta chỉ đếm đến ba,nếu các ngươi không giao nộp thì ta chỉ có thể tiễn các ngươi một đoạn đường.

Nói đoạn,thiếu niên dường như nhớ ra chuyện gì nói tiếp:

- Đúng rồi,còn cây thảo dược các ngươi lấy được đâu,mau giao ra đây??

Nhớ đến chuyện này,ánh mắt của Vũ Mục đỏ lên đầy uất ức,lão giả sững người khổ sở kêu oan:

- Công tử,chúng ta còn chưa lấy được thanh ngân lam thảo,đúng rồi..

Lão quay phắt lại chỉ về phía Trương Sơn căm hận nói:

- Là lão già khốn kiếp này lừa chúng ta,nơi đó ngay cả ngọn cỏ cũng không có chứ nói gì đến thảo dược.

Tần Quỳnh cũng chen miệng vào nói thêm:

- Đúng thế thiếu hiệp,lão già khốn kiếp này vẫn luôn lừa chúng ta,làm bọn ta tổn thất bao nhiêu là người và tiền bạc,phụ công ta trợ giúp hắn,đúng là tên súc sinh.

Hai người hối hận đến cực điểm,ánh mắt tràn ngập hận ý,không nói hai lời bất ngờ ập vào tấn công Trương Sơn.

Trương Sơn tức giận đến mức nổ phổi,lão thở phì phò đỏ mắt gào lên:

- Hai lão rùa già khốn kiếp,ta cũng liều mạng với các ngươi.

Nói rồi lão nắm chặt huyền kiếm lao tới ứng chiến.

Đôi bên đánh nhau kịch liệt khiến thiếu niên ngẩn người không kịp phản ứng.

Đúng lúc này một tiếng gào thét của yêu thú từ phía xa.

- Grào..ooo…

Con hắc kim hùng ban nãy đang đằng đằng sát khí từ xa lao tới mấy người bọn họ.

Vũ Mục ba người đang chiến đấu kịch liệt cũng hoảng loạn mà dừng lại,ánh mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ,bọn họ không hiểu vì sao nó tức giận như thế,thậm chí bỏ cả động phủ mà chạy ra ngoài truy sát.

Trông thấy con yêu thú đang lao đến,bọn họ vừa mừng vừa sợ,mừng chính là bọn họ có thể mượn sức yêu thú phá trận pháp từ bên ngoài,sợ chính là bị con yêu thú đuổi giết,nhưng như vậy còn đỡ hơn chết trong cái lồng giam này.

Ánh mắt ba người sáng rực đầy tia hy vọng.

Tuyệt Vô Mệnh cười nhạt,y thừa biết bọn họ đang toan tính chuyện gì,nhìn thấy hắc kim hùng lao đến hai tay thiếu niên bắt khẩu quyết điều khiển trận pháp.

Kỳ lạ thay,con yêu thú không hề lao phải trận pháp như bọn họ nghĩ,nó như xuyên qua lớp hàng rào trận pháp nhảy vồ về phía ba người bọn họ.

- Cái quỷ gì??

Vũ Mục ba người cùng lúc mắng to,trợn trắng mắt lên như trông thấy quỷ,ngay cả thời gian phản ứng cũng không kịp trơ mắt nhìn yêu thú vồ tới.

- Hết rồi??

Vào thời khắc tuyệt vọng nhất,bọn họ nghe thấy tiếng thiếu niên quát lên.

- Trảm!!

Sát trận lập tức khởi động đột nhiên nhằm thẳng vào hắc kim hùng bắn tới,hàng chục kiện lợi khí vô hình vô cùng sắc bén đâm vào người con yêu thú tứ giai.

- Phập...phập…

Máu yêu thú văng ra tung tóe như mưa,hắc kim hùng gào thét lên đầy đau đớn,nó bị mất đà trượt lao xuống đất.

- Rầm...ầm.

Thân hình khổng lồ của nó đâm thẳng vào hàng rào khốn trận khiến trận pháp rung lên.

Ba lão giả dường như trải qua một vòng quỷ môn quan,mặt mày đều tái mét,mồ hôi ướt đẫm áo.

Bọn họ nhìn con yêu thú rồi hít lên một ngụm khí lạnh,hắc kim hùng tuy rằng trí thông minh không cao nhưng thân thể vô cùng cứng rắn,nhưng bây giờ trông vô cùng thảm hại.

Nó nằm gọn một chỗ hơi thở vô cùng suy yếu,toàn thân con yêu thú bê bết đều là máu,thậm chí còn có vài vết thương rất sâu,máu chảy ra không ngừng,có thể thấy sát trận dưới tay thiếu niên điều khiển mạnh hơn đâu chỉ gấp vài lần,nếu rơi vào người bọn họ thì chỉ có một chữ “chết”.

Thần sắc của Vô Mệnh tái nhợt,chân khí trong người y tiêu hao một lượng vô cùng lớn,cái này chứng tỏ để điều khiển được trận pháp hoạt động cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.

Nhưng đây dù sao cũng là nhân mạng,ba lão già này tuy là hạng người không ra gì nhưng không đáng tội chết,thế nên y không thể trơ mắt nhìn yêu thú tàn sát bọn họ được.

Tuyệt Vô Mệnh thở ra một ngụm trọc khí,điều chỉnh lại trạng thái để che đi vẻ suy yếu lạnh lùng nói:

- Bớt giở trò đi,ta chỉ nói một lần cuối cùng,giao thanh huyền kiếm ra đây??

Trương Sơn nuốt một ngụm nước miếng,ánh mắt sợ hãi,gương mặt không cam lòng mà vứt thanh huyền kiếm về phía thiếu niên.

Tuyệt Vô Mệnh đón lấy thanh huyền kiếm tùy tiện bỏ vào nhẫn trữ vật,ánh mắt tiếp tục nhìn về phía hai người khác.

Vũ Mục cười khổ nói:

- Thiếu hiệp,chúng ta quả thật không có lấy được thảo dược.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của bọn họ,Tuyệt Vô Mệnh lãnh đạm nói:

- Nói láo,ta nhớ rõ ràng các ngươi có tổng cộng là năm người tất cả,còn hai tên khác đâu??

Vũ Mục và Tần Quỳnh hai người liếc mắt nhìn nhau,Tần Quỳnh mở miệng nói trước:

- Công tử minh xét,chúng ta dẫn dụ con yêu thú,hai người bọn họ lẻn vào trong lấy thảo dược chưa hề thấy ra ngoài.

Nói rồi lão khẽ nháy mắt đầy ẩn ý.

Vũ Mục lão giả lập tức hiểu ý gật đầu nói ngay:

- Đúng vậy,thiếu hiệp,bọn ta bị yêu thú truy kích nên mới chạy trốn,hai tên khốn bọn họ không khéo lợi dụng cơ hội lấy thảo dược rồi đảo tẩu luôn cũng nên.

Lão giả nói năng hùng hồn đầy vẻ căm hận,giận dữ,điệu bộ không một chút sơ hở.

“thiếu niên này ghét ác như thù,nếu lão nói thật là bọn họ để lại hai người kia làm bia đỡ đạn thì không khéo sẽ có biến,cách tốt nhất là nói láo”

Tuyệt Vô Mệnh nhìn về phía Trương Sơn,thấy lão cũng không tỏ ra vẻ gì liền tin tưởng,y gật đầu nói:

- Tốt,ta tha cho các ngươi một mạng.

- Công tử,vậy còn trận pháp vây khốn bọn ta??

- A,đừng lo,trận pháp tiêu hao gần hết rồi,các ngươi chỉ cần đợi thêm vài canh giờ nữa là có thể ra ngoài.

Nói xong thiếu niên đắc ý dạo bước đi ra ngoài,việc bọn họ có xích mích với nhau hay không đã chẳng liên quan tới hắn nữa rồi.

Tuyệt Vô Mệnh định đi thẳng một mạch,nhưng đi được một đoạn thì nhớ ra hắn vẫn còn ở bên trong,không biết thực hư thế nào.

- Tên này??

Thiếu niên quay người lẩm bẩm có vẻ khá bực mình rồi rốt cuộc lại đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.