Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 68: Chương 68: Thanh ngân lam thảo




Bên trong động phủ,Lý Kỳ Phong đã tìm ra thêm được vài “điểm trận”,hắn dùng chính thân thể mình để dò tìm mắt trận nên đã bị trận pháp phản kích đến mức trọng thương.

Thân thể hắn bây giờ vô cùng thê thảm,toàn thân không chỗ nào không bị thương,máu rỉ ra không ngừng,đầu tóc bù xù cháy khét trông rất thảm hại,ánh mắt hắn nhìn về phía trước đầy vẻ không cam lòng,dù cho hắn đánh cược cả tính mạng mà dò tìm mắt trận nhưng đã suýt mất nửa cái mạng rồi mà mắt trận vẫn chưa tìm thấy.

Trong đầu hắn không ngừng nguyền rủa tên trận pháp sư đã bày ra trận pháp này.

- Hahaha…

Đột nhiên một tràng cười lớn từ phía sau khiến Lý Kỳ Phong cảm thấy lạnh người,khi hắn quay người lại thì bỗng ngỡ ngàng,gương mặt đen như nhọ nồi vừa thẹn vừa giận quát to:

- Con ** ngươi cười cái rắm!!

Người cười hắn không phải ai khác mà chính là Tuyệt Vô Mệnh,y trông thấy bộ dạng thảm hại của hắn liền cười nghiêng ngả cả lên,bộ dạng vô cùng khoái trá.

Thiếu niên nhìn ngó xung quanh,lại nhìn về phía hắn,đại khái nắm được tình hình,trên gương mặt vẫn còn nét cười chưa tan:

- Haha,lợi hại,lại còn có người lấy thân để thử mắt trận nhiều lần như vậy,đạo gia ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm vẫn là gặp lần đầu.

Lý Kỳ Phong tuy rằng tức giận nhưng không thể phản bác,hắn nuốt một viên đan dược trị thương vào trong miệng,ánh mắt tỏ vẻ khinh thường:

- Ngươi không phải là trận pháp sư sao,nếu đã tới rồi thì mau giải trận pháp đi,ta chống mắt lên xem ngươi làm thế nào??

Hắn khẽ “hừ” một tiếng che đi vẻ xấu hổ đồng thời cũng muốn thử xem bản lĩnh của tên này tới đâu.

Tuyệt Vô Mệnh ưỡn cao ngực lên hừ lạnh một tiếng:

- Trò con nít,chỉ là hai cái trận pháp rách nát,sao có thể làm khó được đạo gia.

Nói là làm,thiếu niên liếc mắt nhìn xung quanh,ánh mắt khẽ lóe sáng lẩm bẩm nói:

- Di mục can tỏa trận,trận pháp tam phẩm,ảo trận này chủ yếu dựa theo thập nhất tinh tú tạo ra ảo cảnh,vậy chủ trận hẳn là phía này đi.

Tuyệt Vô Mệnh đi vài bước về phía trước quả nhiên phát hiện một điểm trận ở vách động,tuy nó đã được ngụy trang bằng ảo cảnh nhưng không thể qua mắt được thiếu niên,y cười nhẹ tung một quyền vào điểm trận.

Chỉ thấy điểm trận kêu “rắc rắc” hai tiếng trầm thấp rồi vỡ tan ra,những điểm trận khác cũng vì thế mà sụp đổ.

Ảo trận nhanh chóng bị phá vỡ trong nháy mắt.

Điều này khiến nụ cười của Lý Kỳ Phong bỗng nhiên cứng lại,trận pháp phá giải dễ như vậy??

Sau khi ảo trận bị phá vỡ,khung cảnh bên trong động phủ ngay lập tức hiện về trạng thái ban đầu,quả nhiên có một lối nhỏ dẫn vào bên trong,giống hệt như trong bản đồ.

Cách Lý Kỳ Phong chỉ vài bước chân có một cây thảo dược đang sinh trưởng trên nền đất đá,cây thảo dược cao hơn hai thước,trên thân cây không có một cái lá nào,trên cùng lại có một đóa hoa màu vàng tỏa ra hào quang nhàn nhạt.

- Thanh ngân lam thảo??

Lý Kỳ Phong kinh hô lên một tiếng,ánh mắt đỏ bừng suýt chút nữa đã chạy đến ngắt lấy.

Tuyệt Vô Mệnh đến từng điểm trận thu hồi linh thạch và tài liệu trận pháp,sau cùng y mới cười trêu tức:

- Ta đã nói mà,việc này cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Lý Kỳ Phong lạnh lùng nói:

- Vẫn còn một khốn trận nữa đấy??

Tuyệt Vô Mệnh cười tự tin:

- Cái này càng đơn giản…

Thiếu niên liếc nhìn trận điểm của khốn trận rồi đi thêm vài bước đến một góc động tung ra một quyền,khốn trận cũng lập tức bị phá bỏ dễ dàng,y thuận tay thu thập hết tài liệu và linh thạch ở từng điểm trận cho hết vào nhẫn trữ vật,thao tác vô cùng thuần thục không một động tác thừa.

Lý Kỳ Phong đứng sững người không còn gì để nói,hắn tốn bao nhiêu công sức và khí huyết cũng không phá nổi một trận pháp,vậy mà tên này lại phá chúng với thời gian chưa đến một khắc.

Hắn nhìn thiếu niên thu hồi linh thạch ở mỗi điểm trận ánh mắt tỏ vẻ thèm thuồng,số linh thạch tên kia lấy được chí ít cũng phải hơn ba ngàn,trận pháp sư quả nhiên là nghề hái ra tiền.

Lý Kỳ Phong rảo chân định bước tới ngắt cây thảo dược thì bị Tuyệt Vô Mệnh chặn trước cản đường,thiếu niên mỉm cười nói:

- Từ từ đã,cây thảo dược này quả nhiên chỉ có một,chuyện này…

Lý Kỳ Phong ngay lập tức hiểu ra tên này muốn nói gì,hắn cắn răng lấy trong người ra lọ đan dược ném cho thiếu niên:

- Bên trong có hai viên bạch lộ ngọc ngân hoàn cực phẩm,ta muốn lấy cây thảo dược hoàn chỉnh.

Tuyệt Vô Mệnh đón lấy lọ đan dược rồi mở ra,bên trong quả nhiên có hai khỏa đan dược tỏa ra hương đan thơm ngát,thiếu niên nhìn về phía hắn với ánh mắt ngạc nhiên,y không ngờ người như hắn lại có đan dược bậc này trong người.

Tuyệt Vô Mệnh cầm lọ đan dược trong tay lắc đầu nói:

- Còn chưa đủ,thanh ngân lam thảo hai trăm năm,độ quý giá vô cùng lớn,chỉ hai viên đan dược này sao có thể đổi được??

Lý Kỳ Phong đỏ mắt,hắn lấy nốt viên yêu hạch trong người ra ném cho y với vẻ không đành lòng nói:

- Thêm viên yêu hạch này hẳn là đủ rồi chứ??

Thiếu niên nhận lấy viên yêu hạch,y nhanh chóng nhận ra đây là yêu hạch của yêu thú tứ giai,hơn nữa còn là yêu thú rất mạnh mẽ,vẻ mặt nhìn hắn càng thêm kinh ngạc nói:

- Coi như là đủ,nhưng không phải ta đã nói với ngươi rồi sao,nếu ngươi đã ăn linh đan diệu dược tăng cường thần thức rồi thì cây thảo dược này đối với ngươi không có tác dụng gì đâu.

Thần thức của mỗi tu sĩ đều tăng lên mỗi khi người đó tăng cấp,sử dụng kỳ trân dị bảo cũng có khiến tu sĩ tăng mạnh thần thức nhưng cũng có giới hạn,nếu cưỡng ép dùng thêm thì thức hải(*) sẽ không trụ được mà nổ tung,đây chính là quy tắc để cân bằng thế giới,nếu không một tu sĩ nào đó ăn trăm,ngàn cây bảo dược tăng thần thức chẳng phải là vô địch.

(*)thức hải:đại não,là nơi chứa đựng sức mạnh linh hồn(thần thức).

Hiện tại Lý Kỳ Phong là võ giả cửu cấp đỉnh phong,thần thức thậm chí còn nhỉnh hơn thiếu niên có một chút,chuyện này đã vô cùng khó tin rồi,nếu không ăn kỳ trân dị bảo tăng mạnh thần thức mới là chuyện lạ.

Lý Kỳ Phong gật đầu nói:

- Cái này ngươi không phải lo,ta tự có dự tính của mình.

Việc Lý Kỳ Phong được vị “tiên nhân” trong bức tượng cưỡng ép mở ra thần thức hắn không nói ra,tuy nhiên hắn không cho rằng thần thức của mình vì thế mà đến giới hạn,hắn không ăn qua linh đan diệu dược tăng thần thức,hơn nữa khi luyện đan dược thần thức hắn vẫn tăng lên,điều này chứng tỏ hắn vẫn còn có thể dùng cây thảo dược này.

Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn cố chấp như vậy liền mặc kệ không nói nữa,dù sao việc hắn sống hay chết chẳng liên quan đến mình,y đã có lòng tốt khuyên bảo rồi,chỉ tiếc lãng phí một cây thanh ngân lam thảo.

Lý Kỳ Phong cũng không vội ngắt lấy thảo dược,trước hết hắn ngồi xuống vận công trị thương,lúc này hắn mặc nhiên không sợ bị thiếu niên kia đánh lén hay cướp mất cây thảo dược,bởi vì hai bên đã thỏa thuận,hơn nữa thông qua thời gian vừa rồi hắn cũng nhận ra phần nào tính cách của y.

Sau khi vết thương đã phục hồi được kha khá hắn mới đứng dậy tiến đến gần cây thảo dược.

Lý Kỳ Phong vô cùng kích động,tay hắn run rẩy ngắt lấy bông hoa ở trên cây thảo dược,lần này hắn không lấy cả cây.

Thảo dược lấy bảy để ba,huống hồ dược tính của thanh ngân lam thảo nằm hết ở trên đóa hoa này rồi,hắn không cần phải tận diệt nó.

Lý Kỳ Phong ngồi xuống không một chút do dự bỏ luôn cả đóa hoa vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt,càng bỏ ra ngoài lâu thì dược tính của nó sẽ bị hao hụt,hắn tất nhiên biết rõ điều này.

- Ặc..

Đầu lưỡi hắn lập tức cảm giác được vị đắng chát,cay nóng,còn có một mùi vị khiến hắn thấy buồn nôn,hắn cố gắng gượng nhai nó rồi nuốt trôi xuống.

Ngay lập tức một luồng dược tính hùng hậu và thanh mát xông thẳng lên não bộ của hắn,thế nhưng khi hai bên đụng chạm nhau hắn liền rít lên một tiếng đau đớn.

- Vù..vù..ca sát..ca sát..

Những âm thanh va chạm mạnh mẽ như lôi đình đang ầm ầm đánh vào đại não của hắn,cảm giác này giống như một cơn sóng thần đang va chạm với vách ngăn cứng rắn như muốn quật đổ nó vậy.

Cảm giác này vô cùng quen thuộc,nó giống như lần đầu hắn mở ra thần thức,cơn đau đớn như sống đi chết lại này hắn chưa từng quên và không thể quên.

Đầu óc Lý Kỳ Phong đau như búa bổ,linh hồn của hắn như đang bị cào xé dữ dội,mồ hôi hắn túa ra như tắm,gân xanh của hắn nổi lên cuồn cuộn,toàn thân co giật,khóe miệng hắn tái nhợt nghiến chặt hàm răng để không gào thét ra ngoài.

Tuyệt Vô Mệnh nhìn thấy hắn như vậy thoáng kinh ngạc vì sự kiên cường của hắn nhưng rồi vẫn lắc đầu,tuy nhiên thiếu niên cũng không vội rời đi mà kiếm lấy một chỗ ngồi tạm xuống.

Lúc này âm thanh va chạm bên trong đại não càng ngày càng mãnh liệt,thân hình của hắn không ngừng run rẩy như sắp đổ ngã,bờ môi cũng bị cắn đến chảy máu,khóe mắt đang kép lại run rẩy như muốn mở ra.

Lý Kỳ Phong cố gắng thủ vững tâm niệm để không bị ngất đi,mặc dù đầu não bị xung kích vô cùng đau đớn nhưng hắn vẫn mặc nhiên vận chuyển công pháp phối hợp trùng kích,định lực và sức chịu đựng của hắn lúc này đã đột phá rõ rệt,khác xa lúc còn là phàm nhân.

- Ken két…rắc..

Âm thanh va chạm ngày càng dữ dội,cuối cùng bức tường phòng thủ suy yếu dần rồi bắt đầu toái phá.

- Đùng.

Một âm thanh bùng nổ trong đại não của hắn,những hạt tinh thể nhỏ bé vỡ vụn rồi tan biến,cơn đau dần biến mất,thay vào đó là một cảm giác tươi mát sảng khoái đang ngập tràn khắp linh hồn.

Lý Kỳ Phong thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm và mệt mỏi.

Ngũ quan của hắn như được khai thông lên một tầm cao mới:xúc giác,thính giác,thị giác,khứu giác,vị giác tất cả đều mạnh mẽ lên một cách không ngờ.

Thần thức của hắn bành trướng với tốc độ nhanh đến chóng mặt...sáu mươi..bảy mươi...tám mươi...cuối cùng một mạch tăng lên một trăm trượng mới bắt đầu dừng lại,dược lực của thanh ngân lam thảo cũng vì thế mà tan biến.

Lý Kỳ Phong mở choàng đôi mắt ra,thần thức bao trùm cả căn hầm động,thậm chí thần thức của hắn đã có thể nhìn thấu thị xuyên qua vách đá,khoảng cách cũng được khoảng hai trượng,đây quả là một chuyện không tưởng.

Điều này chứng tỏ điều gì,nó chứng tỏ hắn đã có thể nhìn xuyên qua tường ngăn kín và những vật cản che giấu thần thức thông thường,chỉ cần vật cản không phải là tường đồng vách sắt là hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua,cấp độ này đã sánh ngang thần thức nguyên anh cảnh thông thường rồi.

Đây là một sự đột phá về “chất”.

Tuyệt Vô Mệnh so với hắn thì còn kinh hãi hơn,thiếu niên ngẩn người nói:

- Ngươi..không sao??

Lý Kỳ Phong liếc mắt về phía Tuyệt Vô Mệnh đầy vẻ trang bức,hắn hào hứng phóng thần thức ra như muốn nhìn thấu tên này,thế nhưng để hắn thất vọng rồi,trên người thiếu niên như có một màn sương mù bao phủ khiến hắn không thể nào nhìn xuyên qua được,thậm chí nếu nhìn lâu thần thức còn có dấu hiệu mệt mỏi,đau nhức.

Lý Kỳ Phong cả kinh liền vội thu lại thần thức,tâm trạng thay đổi trong tích tắc cười đáp:

- Đương nhiên là không sao rồi,ta là ai cơ chứ??

Tuyệt Vô Mệnh không tin,thiếu niên vút đến nắm lấy tay hắn sờ nắn,nhấc lên nhấc xuống,ánh mắt sáng rực như nhìn thấy món đồ hiếm lạ khiến hắn cảm thấy nổi cả da gà.

Lý Kỳ Phong gạt tay thiếu niên ra rùng mình hoảng sợ nói:

- Con ** ngươi làm cái gì thế,cút,cút đi,ta không thích nam nhân!!

Tuyệt Vô Mệnh không để ý đến phản ứng của hắn,thiếu niên vẫn nhìn hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ quái,miệng khẽ lẩm bẩm:

- Kỳ quái,tình huống không đúng,tư chất yếu thế này tại sao thần thức lại mạnh thế được,cái này ta chưa từng gặp qua??

Quả thật với những tri thức mà thiếu niên có được,tình trạng này quả thật y mới gặp lần đầu,ngay cả trên những cổ thư y từng đọc cũng không có ghi chép.

Thiếu niên ngước ánh mắt lên đầy tò mò hỏi:

- Ngươi làm thế nào mà làm được??

Lý Kỳ Phong nghe được lời thiếu niên nói như mở cờ trong bụng,hắn được thể hất mặt lên cao giọng đáp:

- Hừ,ca ca anh minh thần võ,thiên tài vô song có gì mà không làm được.

Tuyệt Vô Mệnh nheo mắt lại đầy khinh bỉ nhưng cũng không có cớ để phản bác.

Lúc này hắn mới nhớ ra một chuyện vội vàng nói:

- Đám người kia thế nào rồi,bọn họ đi chưa??

Thiếu niên cười nhạt hừ lạnh một tiếng:

- Còn chờ ngươi nói,bọn họ sớm đã bị ta nhốt lại rồi,ít nhất cũng phải vài canh giờ nữa mới ra ngoài được.

Lý Kỳ Phong nghiêm mặt lại lộ vẻ cảnh giác vội vã nói:

- Vậy thì tốt rồi,trước hết chúng ta cứ đi xem những nơi khác xem còn bảo vật nào không rồi hãy tính.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ gật đầu đồng ý,hai người bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Lý Kỳ Phong lúc này rất muốn ngồi lại để thử đột phá cảnh giới tụ khí hoàn mỹ nhưng vẫn kìm sự hưng phấn này lại mà nhanh chóng đi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.