Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 6: Chương 6: Cùng lên đường




Dịch: argetlam7420

Không cần biết câu hỏi có cổ quái hay không, một khi đã giơ tay tức là phải trả lời, sau khi vội vàng suy nghĩ, Cơ Cừu nói ra, "Buổi trưa dương khí nặng nhất, vốn không nên nằm mơ, càng không nên gặp ác mộng, lúc này mà gặp ác mộng có hai khả năng."

Cơ Cừu nói rất chậm rãi để trì hoãn thời gian, nhân cơ hội vừa nói vừa nghĩ. Linh Nguyên Tử lúc trước hỏi những vấn đề kia đều có liên quan đến khí huyệt kinh lạc, câu hỏi cuối cùng này chắc hẳn cũng là như vậy, tuyệt sẽ không vượt qua phạm trù kinh lạc khí huyệt.

"Thứ nhất là tư thế nằm ngủ không tốt, ảnh hưởng đến ngũ tạng, chèn ép lục phủ, khí huyết không thông, cho nên sinh ra nói mớ," Cơ Cừu nói ra, "Khả năng thứ hai là… Trong mười hai kinh mạch chính có Thủ Thiếu Âm tâm kinh, bắt đầu từ tim, đi ra tâm hệ* (ý nói các mạch quanh tim). Trong Thủ Thiếu Âm lại có ha huyệt Thần Môn, Linh Đạo gần với Thốn quan xích* (chỗ bác sĩ hay đặt tay bắt mạch), nếu hai huyệt này bị đè ép cũng sẽ cảm ứng đến tâm kinh, dẫn đến tim đập nhanh, tim đập nhanh sẽ sinh ra mộng, sẽ bị nói mớ."

Do câu hỏi quá bất ngờ, lại vội vàng trả lời nên Cơ Cừu căn bản không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, chứ theo như lời hắn nói hai khả năng trên thật ra có thể quy về một khả năng, sở dĩ hắn chia làm hai vẫn là vì tranh thủ thời gian suy tính câu trả lời.

Nghe Cơ Cừu nói vậy, Linh Nguyên Tử gật đầu một cái, "Nếu là chèn ép hai huyệt Thanh Linh, Thiếu Hải, cũng sẽ gây nên ác mộng."

Linh Nguyên Tử nói xong, Cơ Cừu thầm thở ra một hơi, hắn chưa nghe kỹ câu hỏi đã vội giơ tay, chưa bị mất mặt đã là phúc đức lắm rồi, có thể trả lời cơ bản chính xác lại càng may mắn hơn.

Cơ Cừu đã trả lời câu hỏi cuối cùng, ba mươi lăm câu trước đó đã được mười ba người chia ra trả lời, có điều Linh Nguyên Tử cũng không chọn hết toàn bộ mà chỉ chọn ra ba người bao gồm cả Cơ Hạo Nhiên, Cơ Cừu cũng không ở trong đó.

"Thời gian cấp bách, xin ba vị lập tức chỉnh đốn hành lý, lát nữa chúng ta sẽ gặp mặt." Linh Nguyên Tử nói.

Người trúng tuyển thì mừng rỡ như điên, còn người không trúng tuyển mặc dù rất thất vọng nhưng cũng không đến mức buồn như đưa đám, bởi vì ba vị đạo nhân chỉ chọn ra ba người, trừ Cơ Hạo Nhiên là con trai Cơ Đông Dương ra, thì một nam một nữ còn đều là tài năng xuất chúng trong số bọn họ.

Mắt thấy Cơ Cừu không trúng tuyển, Cơ Hạo Nhiên có chút bực mình, giơ tay chỉ Cơ Cừu nói, "Này, vậy còn nó..."

"Hừm." Cơ Đông Dương ho khan hai tiếng ngắt lời Cơ Hạo Nhiên, rồi hướng ba vị đạo nhân giơ tay lên nói, "Ba vị Chân nhân, mời vào bên trong dùng trà một chút."

Ba người nghe vậy trở vào trong nhà, mọi người dưới đài cũng bắt đầu tản đi.

Cơ Hạo Nhiên kéo tay Cơ Đông Dương, "Phụ vương, xin người hãy nói một tiếng bọn họ cho ta được mang theo Cơ Cừu cùng đi."

"Ngươi nghĩ Trấn Hồn Minh là đâu? Sao có thể tuỳ tiện dẫn người không liên quan vào chứ?" Cơ Đông Dương lông mày nhíu chặt.

"Người đi xin giúp giúp nó một chút đi mà, " Cơ Hạo Nhiên nói, "Hài nhi cùng Cơ Cừu sớm chiều sống chung, không có nó ở bên thì con không quen."

"Cơ Cừu là con cháu Cơ thị ta, nếu có thể xin được thì ta đã tự đi nói rồi, nhưng chuyện này tuyệt đối không được, mau mau chỉnh đốn đi." Cơ Đông Dương cau mày khoát tay, phất tay áo rời đi.

Đợi Cơ Đông Dương rời đi, Cơ Hạo Nhiên xoay người đi nhanh, đuổi kịp Cơ Cừu đang bước tới cửa, "Thấy không trúng tuyển ngươi liền bỏ đi, không năn nỉ gì hết sao?"

"Thúc à, bọn họ chỉ cần ba người thôi, sau khi trở về rất có thể là mỗi vị sẽ dạy dỗ một người, ta có cầu xin bọn họ cũng chẳng ích gì." Cơ Cừu lắc đầu nói nói, "Huống chi ta cũng không phải là rất muốn đi."

"Nếu ngươi không đi thì ai sẽ chăm lo áo cơm thường ngày cho ta đây?" Cơ Hạo Nhiên hỏi.

"Đó là Trấn Hồn Minh, không thể so với nơi khác, bọn họ sẽ không tiếp nhận người ngoài đâu, cho dù ta có muốn đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ không cho phép." Cơ Cừu nói.

Cơ Hạo Nhiên còn muốn nói nữa, Cơ Cừu liền kéo gã tới chỗ không người, "Thúc, thúc còn hai cô nương vừa cứu nữa đấy, ngài sắp phải đi rồi, các nàng biết tính sao đây?"

"Hả?" Cơ Hạo Nhiên ngơ ngác.

"Người là thúc mang về, làm gì tuỳ thúc chứ ta nào biết xử trí như thế nào." Cơ Cừu lắc đầu.

Cơ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, "Như vậy đi, ngươi đi gặp Tam Cô nói chuyện, cứ bảo các nàng là bà con xa với ngươi, lần này là tới xin ở nhờ."

"Hảả?" Cơ Cừu nhăn nhó mặt mày, "Tam Cô nuôi ta lớn lên, ta có họ hàng nào mà bà ấy không biết chứ? Thúc tự nghĩ biện pháp đi, đừng giao cho ta."

"Vậy thì cứ nói là bà con xa của A Phúc, " Cơ Hạo Nhiên đổi biện pháp, "Chỉ nói các nàng tới ở nhờ với A Phúc, A Phúc mắt mờ chân chậm, Tam Cô chắc sẽ không đi hỏi lão ấy đâu, ngươi cứ bảo Tam Cô thu xếp cho các nàng chân giúp việc trong phủ, còn gì sau lại tính tiếp."

"Ta thấy không ổn lắm đâu" Cơ Cừu lộ vẻ khó xử.

"Cứ như vậy đi, " Cơ Hạo Nhiên hạ quyết định, "Ta về phòng thu xếp một chút, ngươi đi tìm Tam Cô, đem các nàng thu xếp ổn thoả xong ngươi cũng trở về chỉnh đốn hành trang đi."

"Ta chỉnh đốn hành trang làm gì?" Cơ Cừu hỏi.

"Đương nhiên là theo ta cùng đi chứ gì nữa, " Cơ Hạo Nhiên nói, "Nếu bọn họ không lưu ngươi thì ngươi hãy tìm một chỗ trọ gần đó ở tạm, sau này nếu ta có việc gì cần sẽ gọi ngươi vào."

"Ta thấy..."

"Thế nhé!" Cơ Hạo Nhiên vỗ vai Cơ Cừu rồi xoay người bước nhanh rời đi.

Cơ Cừu không biết làm sao, chỉ đành phải tâm bất cam tình bất nguyện đi tìm Tam Cô, Tam Cô là lão bà bà tổng quản của Vương Phủ, trong phủ tất cả nha hoàn tất cả thuộc quyền quản lý của bà, Cơ Cừu đi gặp bà, chém gió tung trời một phen, sau khi được Tam Cô đồng ý, hắn liền đi tìm hai vị cô nương kia, bảo họ đến ra mắt Tam Cô. Thu xếp mọi chuyện xong xuôi hắn lại vội vàng chạy về nhà mình chỉnh đốn hành trang.

Trừ quần áo thay giặt ra, còn phải mang theo đồ dùng nấu nướng, lương thực hoa quả cũng phải mang theo, hắn chăm sóc cho Cơ Hạo Nhiên đã nhiều năm, đối với ông chú này của mình hiểu rõ hơn ai hết, gia hỏa này được chăm sóc từ bé đã quen, quần áo phải đưa tận tay, cơm đưa tận miệng mới chịu, lần này đi xa sao có thể thiếu tuỳ tùng được chứ?

Chuẩn bị xong xuôi Cơ Cừu vội vàng lên đường, gặp hắn đang đi ra cửa, Phúc bá từ trong phòng đưa vội một chiếc túi vải nhỏ cho hắn, Cơ Cừu mở ra liếc mắt nhìn, bên trong đều là điểm tâm, phần lớn đều đã nguội, Phúc bá ăn ở rất tốt, ai có đồ ăn ngon đều sẽ đưa cho lão chút, mà Phúc bá không ăn được nhiều nên liền đưa lại cho hắn.

"Cơ Cừu, đi thôi." Cơ Hạo Nhiên từ bên ngoài kêu lên.

Cơ Cừu trả lời một tiếng, bước nhanh ra cửa, chỉ thấy Cơ Hạo Nhiên đã chỉnh đốn xong hành trang, đang ngồi trên lưng ngựa chờ bên ngoài.

"Mấy vị Chân nhân kia đâu?" Cơ Cừu lấm lét nhìn quanh.

"Bọn họ đều là cao nhân đắc đạo, phép thuật đầy mình, tới lui không ai biết, chỉ lưu lại tín vật với bản đồ cho bọn ta rồi trở về trước rồi." Cơ Hạo Nhiên nói.

"Thúc cưỡi ngựa, ta làm sao theo kịp được?" Cơ Cừu hỏi.

"Ngươi cũng đến chuồng ngựa dắt một con đi, ta đi trước ra ngoài thành đợi hai người kia đây, nhớ lấy nhanh nhé." Cơ Hạo Nhiên nói xong, đánh ngựa đi trước.

Cơ Cừu không biết làm sao, chỉ có thể vào chuồng ngựa của Vương Phủ xin một con ngựa, nhưng trong vương phủ ngựa đều dùng để làm việc công cán, Cơ Hạo Nhiên là thiếu gia, có thể tùy ý cưỡi, nhưng Cơ Cừu thì năn nỉ mãi người ta vẫn không cho, sau một hồi xin xỏ rốt cuộc người coi ngựa cũng miễn cưỡng cho hắn một con lừa, con lừa này vốn dùng để kéo cối xay, hiện tại là mùa hè, không có thóc lúa để xay nên mới cho hắn mượn.

Đợi hắn dắt con lừa chạy tới ngoài cửa đông thì đã thấy ba người Cơ Hạo Nhiên chờ đã lâu.

"Ta bảo mang ngựa kia mà, sao ngươi lại mang con lừa?" Cơ Hạo Nhiên chê bai.

"Ngựa dùng làm việc hết rồi, bọn họ không chịu cho ta, ta lại không thể đi tìm Tam gia nói được, chỉ có thể dắt nó vậy." Cơ Cừu nói.

"Ta thế này mà lại để ngươi cưỡi con lừa, chẳng phải mất thể diện lắm sao? Trở về đổi đi." Cơ Hạo Nhiên khoát tay.

"Thôi mà thúc, Tam gia không biết là ta theo thúc đi, ta mà trở về không khéo còn không ra được nữa, " Cơ Cừu xoay mình cưỡi con lừa, "Con lừa này trước ta đã cưỡi rồi, cũng khoẻ ra phết đấy."

"Được rồi, sớm đi đi." Cơ Hạo Nhiên vung dây cương giục ngựa, hai người trúng tuyển còn lại theo sát phía sau.

Ngựa bị nhốt lâu ngày, được thả ra liền kêu lên một tiếng vui sướng “Hí..í...í…."

Con lừa cái bị nhốt cũng lâu ngày, được thả ra cũng vui vẻ kêu lên một tiếng, "Ò..ò..ò…..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.