Dịch: argetlam7420
Ba người Cơ Hạo Nhiên giục ngựa lao nhanh, nét mặt hăm hở.
Cơ Cừu cưỡi con lừa theo ở phía sau, mặc dù hắn hò hét khản cổ, thế nhưng con lừa chỉ kêu “ò…ò..” ẫm ĩ chứ chẳng chịu nhúc nhích khiến hắn rất là xấu hổ.
Con lừa có rất nhiều đặc tính, có con lừa thích kêu to, có con lừa lại cực kỳ bướng bỉnh, con lửa Cơ Cừu đang cưỡi xui xẻo thay lại là một con lừa vừa bướng bỉnh vừa thích kêu to, giục mãi cũng chẳng chịu đi nhưng vừa thấy có ngựa chạy qua trước mặt mình là nó liền thục mạng đuổi theo, chỉ đuổi theo không thì thôi, nhưng nó càng đuổi càng kêu to hơn.
Xưa nay Trấn Hồn Minh vốn không thu nhận đệ tử, lần này có thể trúng tuyển vào Trấn Hồn Minh, ba người Cơ Hạo Nhiên đều cực kỳ phấn chấn, rất đúng với câu “tuổi trẻ đắc chí”, họ cảm giác cứ lâng lâng như một bước lên mây vậy, đáng tiếc là cảm giác tốt đẹp này rất nhanh đã bị tiếng lừa hí sau lưng làm hỏng hết, đúng thực là phá hư phong cảnh mà.
“Cơ Cừu, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?” Cơ Hạo Nhiên ghìm ngựa quay lại mắng.
“Là nó tự kêu chứ có phải ta bắt nó kêu đâu, thúc bảo ta phải làm sao?” Cơ Cừu cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài cười khổ, nhắc tới cũng kỳ lạ, vừa đuổi kịp bầy ngựa thì con lừa lại không kêu nữa.
“Ngươi đừng có đi cùng chúng ta nữa, “ Cơ Hạo Nhiên lấy trong ngực ra một tờ giấy lụa đưa cho Cơ Cừu, “Đây là bản đồ đến Trấn Hồn Minh, ngươi tự xem mà tìm đường đi, chúng ta đi trước.”
Cơ Cừu nhận lấy cuộn giấy, cúi đầu quan sát, “Bản đồ đưa cho ta, còn các vị...”
Không đợi Cơ Cừu nói xong, thiếu niên mặt tròn vo bên cạnh đã ngắt lời hắn, “Bản đồ mỗi người chúng ta đều có một tấm, tấm này ngươi cứ lấy mà dùng.”
“Các vị đi trước, sau này ta biết đi chỗ nào tìm các vị đây?” Cơ Cừu hỏi.
“Chúng ta cũng sẽ đi theo tuyến đường này, mỗi ngày sẽ chỉ đi ba trăm dặm, ban đêm ngủ ngoài trời nghỉ chân, ngươi không phải lo.” Một cô gái má lúm đồng tiền nói.
Cơ Cừu gật đầu đồng ý, thiếu niên mặt tròn tên là Lâm Bình Sinh, cô gái kia tên là Cơ Hiểu, đều là người tộc Cơ thị, sở dĩ khác họ là bởi vì họ ở bên ngoại.
Ba người giục ngựa đi trước, Cơ Cừu dắt con lừa đi bộ phía sau, đợi ba người kia đi được khá xa hắn mới cưỡi lừa lên đường.
Ba trăm dặm đối với ngựa con mà nói không coi vào đâu, nhưng mà đối với con lừa mà nói phải thêm chút sức vậy, bởi vì lên đường lúc đã gần đến giờ Thân, hai giờ bất quá ngày liền tối om.
Người luyện khí có thể nhìn thấy vật trong đêm, nhưng Cơ Cừu tu vi linh khí mới chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, ban đêm hắn thấy vật không rõ ràng lắm, bởi vì ba người Cơ Hạo Nhiên đi quá mau, giao phó vội vàng nên hắn cũng không biết ba người sẽ đi đường suốt đêm hay là sẽ ngủ ngoài trời nghỉ ngơi, chỉ có thể men theo đường cái cưỡi lừa đuổi theo.
Đến canh hai, hắn ra khỏi đường cái, đi vào con đường mòn hướng về phía Đông Bắc. Trên đường cái thỉnh thoảng còn có thể gặp người đi đường, nhưng trên đường mòn người đi đường ngày càng ít, đến khi đi được một lúc lâu, Cơ Cừu mới quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy xung quanh sương giăng mờ mịt, tuy không đến nỗi sợ hãi nhưng vẫn khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Lại đi thêm một giờ nữa, tới canh ba, Cơ Cừu càng hồi hộp hơn, không phải do có tiếng động quái lạ gì, mà là bởi xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến phát sợ. Lúc này hắn chỉ có một mình trên một mảnh bình nguyên bát ngát, hai bên đường đều là lau sậy um tùm, theo lý mà nói thì không thể yên tĩnh quá như vậy, cho dù không có chim muông, thì ít ra cũng phải có cào cào châu chấu chứ, nhưng đằng này thậm chí ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.
Lại đi thêm vài chục dặm, bỗng hắn thấy trước mặt mơ hồ xuất hiện ánh lửa yếu ớt. Thấy có ánh lửa, trong lòng cũng an tâm hơn không ít, ánh lửa đằng xa kia rất có thể là đám người Cơ Hạo Nhiên nhóm lửa.
Cơ Cừu liền thúc giục con lừa đi mau, nhưng đi được một lát thì hắn phát hiện ánh lửa kia không phải ở ven đường, mà là ở trên một gò đất cách đường mòn chừng hai dặm, nhìn kỹ hơn nữa thì trên gò đất dường như có một căn nhà cũ nát, đa phần tường bên ngoài nhà đã sụp đổ, mơ hồ có thể thấy được trong sân nhà có một cái cây rất to.
Từ chỗ Cơ Cừu nhìn tới thì không phát hiện trước nhà có con ngựa nào, nhưng nhìn trên cỏ vẫn thấy có dấu chân ngựa, vậy thì chứng tỏ trước đây không lâu đã có người cưỡi ngựa đến căn nhà hoang đó, sở dĩ không thấy có ngựa chắc là ngựa được cột ở trong sân, hoặc là bị cột phía sau nhà.
Quan sát xong, Cơ Cừu tiếp tục cưỡi lừa đi, nhưng khi chỉ còn cách gò đất hơn một trăm trượng, con lừa bất ngờ đứng lại không đi nữa, mặc cho hắn thúc giục thế nào con lừa vẫn không chịu tiến lên.
Bởi vì lúc này hắn chỉ còn cách căn nhà không xa, Cơ Cừu liền cao giọng hô lớn, nhưng hắn hô mãi, trong nhà vẫn không có ai trả lời.
Tuy trong lòng đã bắt đầu phát hoảng, nhưng Cơ Cừu vẫn cố gắng hò hét để lấy thêm can đảm, lần này rốt cuộc đãcó tiếng người đáp lại, chính là tiếng Cơ Hạo Nhiên, nhưng thanh âm rất nhỏ, tiếng phát ra cũng không phải là từ trên căn nhà truyền tới mà là từ hướng ngược lại, thanh âm rất yếu ớt, áng chừng cũng phải cách đây ít nhất ba dặm.
Nghe Cơ Hạo Nhiên đáp lại, Cơ Cừu liền kéo con lừa xoay người rời đi.
Hồi nãy hắn từ đường mòn đi đến gò đất chỗ căn nhà chỉ mất có mấy phút, nhưng khi quay đầu trở về thì đi mãi vẫn chưa đến được đường mòn, Cơ Cừu hơi sợ hãi cao giọng hô lớn, đám người Cơ Hạo Nhiên cũng có trả lời, nhưng thanh âm vẫn rất mơ hồ, không thể nghe rõ nội dung.
Lại đi thêm một lát, Cơ Cừu mới phát hiện cảnh vật xung quanh dường như không có chút thay đổi nào, khoảng cách giữa hắn với căn nhà cũ nát trên gò đất không hề tăng thêm, vẫn chỉ hơn một trăm trượng. Ngay lúc Cơ Cừu cho rằng mình đang bị quỷ ám, thì đám người Cơ Hạo Nhiên bất ngờ xuất hiện như chui ra từ hư không.
Tình huống quỷ dị khiến Cơ Cừu bị dọa giật nảy mình, đám người Cơ Hạo Nhiên cũng rất là kinh hoàng, so sánh với Cơ Cừu thì đám Cơ Hạo Nhiên sắc mặt càng khó coi hơn, ba người tay cầm roi ngựa nhưng không hề cưỡi ngựa.
“Thúc thúc, ngựa của các vị đâu?” Cơ Cừu hỏi.
“Đang cột ở cái cây trong nhà kia, ta vừa mới rồi hô cái gì ngươi không nghe thấy sao? Ngươi làm sao vẫn chạy vào đó?” sắc mặt Cơ Hạo Nhiên cực kỳ khó coi.
“Làm sao vậy?” Cơ Cừu nghiêng đầu nhìn Cơ Hạo Nhiên.
“Ngôi miếu đổ nát này cực kỳ quỷ dị,“ Lâm Bình Sinh giơ tay chỉ đằng xa, “Bọn ta phát hiện bên trong có đặt mấy cỗ quan tài, chúng ta thấy lạ nên bước vào thì bỗng nghe trong quan tài truyền ra tiếng động.”
“Tiếng động gì?” Cơ Cừu truy hỏi.
“Cứ như là tiếng móng tay cào vào nắp quan tài ấy.” Lâm Bình Sinh run rẩy nói.
Lâm Bình Sinh nói xong, Cơ Hiểu cũng sợ hãi bổ sung, “Vốn chúng ta cho rằng đó là cương thi, thế nhưng để ý kỹ thì bên dưới cỗ quan tài lại có máu tươi nhỏ tí tách, vậy tức là không phải cương thi.”
“Đi, vào xem thử coi.” Cơ Cừu khuyến khích.
“Tình huống không rõ ràng, chớ có lỗ mãng.” Cơ Hạo Nhiên ngăn cản.
“Thúc à, chúng ta đều là người luyện khí mà...”
Cơ Hạo Nhiên khoát tay lia lịa, “Chính là bởi vì chúng ta là tu sĩ luyện khí, cho nên chuyện này càng không thể lỗ mãng, trong mấy cỗ quan tài đó không chỉ đơn giản là cương thi đâu.”
“Ừ thì không vào trong nhà nữa, nhưng ngựa của chúng ta dẫu sao cũng phải dắt về chứ.” Cơ Cừu nói.
“Vô ích thôi, chúng ta đã thử đi ra khỏi khu vực này, nhưng đi tới đi lui mà vẫn không cách nào đi xa khỏi ngôi miếu đó được.” Lâm Bình Sinh nói.
“Đi, cùng vào thôi.” Cơ Cừu bước đi trước.
Thấy hắn đi trước, đám người Cơ Hạo Nhiên chỉ có thể đi theo, bọn họ tuy là người luyện khí, nhưng đối với mấy chuyện quỷ mị thế này lại rất ít được tiếp xúc, chủ yếu nhất là bọn họ còn quá trẻ, tu vi cũng không cao, người ta thường nói “người có tài thì lá gan cũng lớn”, tài nghệ không có thì kiếm đâu ra gan lớn?
Bốn người đi vào sân nhà, thấy ngựa vẫn đang cột bên cạnh gốc cây, chỉ là có chút hoảng loạn chứ không bị thương tổn gì.
Chính giữa sân nhà là một cây liễu đại thụ, cành liễu rũ xuống, nhìn cực kỳ âm u, mà đống lửa lúc trước ba người nhóm lên lúc này cũng đã gần tắt, ánh than hồng le lói, khung cảnh càng thêm phần quỷ dị.
Lúc ba người xem xét ngựa, Cơ Cừu nghiêng đầu đánh giá mấy cỗ quan tài trong nhà. Thật ra dưới hoàn cảnh như thế này bất luận là ai cũng đều sẽ sợ hết hồn, Cơ Cừu cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn quyết định lấy hết can đảm, bất chấp sợ hãi đi vào trong nhà.
“Ngươi làm gì thế?” Cơ Hạo Nhiên hỏi.
“Vào đó nhìn một chút xem bên trong rốt cuộc là cái gì.” Cơ Cừu đáp.
Cơ Hạo Nhiên cũng muốn biết trong quan tài rốt cuộc là cái gì nên cũng không ngăn cản, “Nhớ cẩn thận.”
Lúc này càng chần chừ lâu sẽ càng sợ, Cơ Cừu không nói nhiều nữa, trực tiếp bước vào, tới bên cỗ quan tài cũng không hề do dự, đưa tay nhấc lên.
Nắp quan tài được mở ra, Cơ Cừu mơ hồ thấy được sự vật bên trong, trong quan tài là một cô gái còn rất trẻ.
Nhìn kỹ dung mạo cô gái, Cơ Cừu lập tức bị doạ sợ hết hồn vía, “Có quỷ...”