Dịch: argetlam7420
Đợi đến khi Kỷ Linh Nhi khép cửa phòng lại lặng lẽ rút đi, Cơ Cừu mới hoàn hồn lại, trước đây hắn nghĩ rằng Kỷ Linh Nhi sau khi được cứu liền bỏ rơi hắn, không ngờ mình đã hiểu sai Kỷ Linh Nhi rồi. Khi biết được Phùng Thiên Luân không hề đưa hắn về, Kỷ Linh Nhi đã bất chấp thương thế chưa lành, dù đang trong thời gian diện bích trong núi nhưng vẫn lẻn ra ngoài tìm hắn.
Ngoài cảm động ra, Cơ Cừu còn có phần sợ hãi nữa, Kỷ Linh Nhi chẳng những dung mạo xinh đẹp như tiên mà còn là con gái Kỷ Liên Vũ, xuất thân cao quý, cành vàng lá ngọc, ở Trấn Hồn Minh những kẻ say mê theo đuổi nàng tuyệt không chỉ có một mình Phùng Thiên Luân, bản thân hắn quả thực vô cùng may mắn mới có thể được Kỷ Linh Nhi coi trọng.
Phải nói may mắn, chỉ sợ cũng không phải, tuy rằng hắn muốn bái nhập Trấn Hồn Minh là thật, nhưng mà hắn đối với Kỷ Linh Nhi căn bản không hề có suy nghĩ lệch lạc nào, cho dù ngày đó người bị thương rơi xuống nước không phải Kỷ Linh Nhi mà là người khác thì hắn cũng sẽ xuất thủ cứu giúp. Thứ hai, Phùng Thiên Luân sở dĩ đuổi giết hắn chính là bởi vì ở Phùng Thiên Luân cho rằng hắn đã cướp người yêu của gã, bản thân Cơ Cừu còn chưa phát hiện ra Kỷ Linh Nhi có tình ý với mình nhưng Phùng Thiên Luân đã nhạy bén nhận ra được.
Có trời mới biết người giống như Phùng Thiên Luân có bao nhiêu kẻ, hiện giờ khẳng định tất cả bọn họ đều đã xem Cơ Cừu là tình địch. Hắn không coi người khác làm tình địch, nhưng người khác sẽ coi hắn là tình địch, vạn nhất tất cả bọn họ đều đồng lòng giết hắn thì Cơ Cừu có là tiên nhân cũng khó thoát.
Tinh thần uể oải có lúc cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không suy nghĩ bậy bạ, cũng không lâu sau Cơ Cừu liền mơ màng thiếp đi.
Khi tỉnh lại một lần nữa đã là tờ mờ sáng, lần này hắn rốt cuộc có thể cẩn thận quan sát nơi mình nghỉ ngơi. Căn phòng này bố trí rất trang nhã, góc Đông Nam có một cái bếp, trên bếp có để một bình sứ đang bốc hơi nghi ngút, nhìn qua đồ đạc bày biện trong phòng thì căn phòng này hẳn là một phòng khách.
Cửa đang mở hé, người phụ nữ hôm qua đang ở bên ngoài nói chuyện với một người khác, người kìa là một nam tử trẻ tuổi, bởi vì hai người trò chuyện rất nhỏ, Cơ Cừu nghe không rõ lắm, chỉ có thể nghe ra đại khái, nam tử trẻ tuổi dường như đang hỏi thăm thương thế hắn, mà người phụ nữ trả lời đã không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể đứng dậy đi lại được.
Nghe giọng nói của phụ nữ thì bà hẳn là một người hầu, nhưng nam tử trẻ tuổi vẫn nói chuyện với bà rất khách khí.
Không lâu sau, nam tử trẻ tuổi rời đi, người phụ nữ trung niên trở lại phòng.
Thấy Cơ Cừu đang tròn mắt nhìn mình, người phụ nữ trung niên cười đi tới, “Minh chủ rất quan tâm đến ngươi, đặc biệt phái người hỏi thăm thương thế của ngươi đấy.”
“Ừm, “ Cơ Cừu lên tiếng đáp lại, lại hỏi, “Những ngày qua là bà đã chăm sóc ta?”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ mỉm cười gật đầu.
“Đa tạ.” Cơ Cừu thấp giọng cảm tạ.
“Không cần cảm ơn, ngươi đã cứu tiểu thư nhà ta, ta chiếu cố ngươi cũng là lẽ thường tình.” Người phụ nữ đáp.
“Ta biết gọi bà như thế nào đây?” Cơ Cừu hỏi.
“Ta là người hầu của tiểu thư, thường chăm lo áo cơm sinh hoạt thường ngày cho nàng, tiểu thư gọi ta là Tam Cô, ngươi cũng gọi ta Tam Cô là được.” Người phụ nữ hiền hòa mỉm cười.
“Đa tạ Tam Cô.” Cơ Cừu một lần nữa cảm tạ.
“Không cần đa lễ, không cần đa lễ, “ Tam Cô bước đến chỗ cái bếp cách đó không xa lấy xuống bình sứ, từ trong đó múc ra cháo loãng, cháo đó không phải loại cháo thường, mà là đã được tăng thêm các loại dược liệu bồi bổ cơ thể.
Tam Cô bưng bát cháo thuốc đi tới trước giường, “Chén đũa có dấu hiệu bị người động tới, tiểu thư tối hôm qua lại tới thăm ngươi hả?”
Cơ Cừu không rõ vì sao Tam Cô hỏi câu này, trù trừ không đáp lời.
Tam Cô cười nói, “Chuyện của ngươi tiểu thư đều đã nói với ta hết, ngươi tên là Cơ Cừu, tới từ Vân Dương thành đúng không?”
Cơ Cừu gật đầu một cái.
Tam Cô cầm thìa, lấy chút cháo đưa đến miệng Cơ Cừu, “Ngươi đã nhiều ngày chưa ăn cái gì rồi, mau ăn chút đi.”
“Ta không đói bụng, ta chỉ muốn uống nước thôi.” Cơ Cừu nói.
Nghe hắn nói như vậy, Tam Cô buông chén cháo xuống, đi lấy một cái chén nhỏ rót nước cho hắn, “Lúc ngươi cứu giúp tiểu thư không hề biết nàng là ai sao?”
Cơ Cừu mặc dù rất yếu ớt, nhưng đầu óc vẫn rất tinh tường, biết Tam Cô là đang hỏi dò hắn, liền nói, “Không biết, ta không hỏi, nàng cũng không nói.”
“Ngươi là người tốt, Minh chủ đã biết chuyện này, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thoả đáng.” Tam Cô bưng nước tới đưa.
Cơ Cừu ngực bị thương, không thể đứng dậy, chỉ có thể nhờ Tam Cô đút nước.
Tam Cô vừa đút nước, vừa nói chút chuyện phiếm, hỏi thăm gia cảnh Cơ Cừu tình huống, nhà còn những người nào, cùng với lần này đi Nam Linh Hoang để làm gì.
Cơ Cừu biết ơn sự chăm sóc của bà ta, nên thuật lại chi tiết mọi chuyện.
Cơ Cừu biết Tam Cô đang thăm dò mình, nhưng không biết mục đích thật sự của Tam Cô là cái gì, có điều rất nhanh hắn đã nhìn ra, bởi vì Tam Cô một mực dò hỏi hắn với Kỷ Linh Nhi trong những ngày ở chung với nhau đã làm những gì, vậy thì chứng tỏ Kỷ Linh Nhi không kể hết mọi chuyện cho bà ta nghe. Nếu như bà ta là do Kỷ Linh Nhi nhờ đến để dò xét hắn thì không thể nào lại không nói cho bà ta những thứ này, như vậy động cơ của Tam Cô đã rất rõ ràng, bà ta rất có thể là nhận chỉ thị của Kỷ Liên Vũ tới đây làm rõ ngọn nguồn.
Lúc Tam Cô hỏi Cơ Cừu đã có hôn sự gì chưa, Cơ Cừu không có trả lời ngay, suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái.
Thấy hắn gật đầu, Tam Cô tỏ ra rất vui vẻ, mỉm cười không hỏi gì nữa.
Như vậy lập trường của bà ta lại càng rõ ràng hơn, Tam Cô đúng là người tốt, đối với Kỷ Linh Nhi cũng rất là quan tâm, nhưng bà ta lại không hy vọng Cơ Cừu với Kỷ Linh Nhi sẽ đến với nhau.
Suy nghĩ này của Tam Cô cũng là rất bình thường, dẫu sao hắn và Kỷ Linh Nhi địa vị chênh lệch quá lớn, vô cùng không xứng đôi.
Uống qua chút nước, Cơ Cừu khôi phục chút tinh thần, liền hỏi Tam Cô xem đám người Cơ Hạo Nhiên đã đến Trấn Hồn Minh chưa. Tam Cô lắc đầu, chỉ nói người được tuyển từ tứ đại chủ thành đều không chưa có ai tới.
Cơ Cừu không hiểu rõ, liền lên tiếng hỏi, “Những người trúng tuyển tu vi đều không cao, lúc này Nam Linh Hoang nguy cơ trùng trùng, Trấn Hồn Minh vì sao lại không phái người nghênh đón bảo vệ?”
Tam Cô lắc đầu đáp, “Đây là chuyện công, người làm như ta khó mà biết được, có thể là Minh chủ cố ý làm thế, coi như một cuộc khảo nghiệm với bọn họ.”
Cơ Cừu không có hỏi lại.
Tam Cô lại bưng chén đút cháo, “Nghe nói ngươi với Thiên Luân có chút hiểu nhầm?”
Cơ Cừu không biết vì sao Tam Cô hỏi câu này, liền không trả lời.
“Thiên Luân là đệ tử của Minh chủ, cũng là một trong số những tài năng trẻ tuổi xuất chúng nhất Trấn Hồn Mình, đối với tiểu thư vô cùng yêu thương quan tâm, tiểu thư ra ngoài lâu không về, nó đợi ở nhà sốt ruột sắp phát điên.” Tam Cô nói.
“À.” Cơ Cừu mơ hồ đáp lời.
“Lúc trước nó với ngươi có chút hiểu nhầm, luôn muốn được gặp ngươi tự mình xin lỗi, ngươi có đồng ý gặp nó không?” Tam Cô lại hỏi.
Mắt thấy Tam Cô muốn ở giữa làm bà hoà giải, Cơ Cừu âm thầm tức giận, chẳng qua là nể tình Tam Cô đã chăm sóc hắn nên hắn cũng không tiện nói ra.
Sau đó Tam Cô còn kể lể về Kỷ Linh Nhi địa vị tôn quý như thế nào, tính cách bồng bột tiểu thư ra sao. Người nói cố tình, người nghe hiểu ý, Cơ Cừu hiểu rất rõ Tam Cô tại sao lại nói những lời này, đây là bà ta muốn âm thầm nhắc nhờ hắn hãy giữ một khoảng cách với Kỷ Linh Nhi.
Tam Cô một mực nói, nhưng Cơ Cừu chẳng muốn nghe, chỉ ăn mấy hớp cháo loãng rồi nhắm mắt lại không nói gì nữa, giả bộ buồn ngủ.
Mới đầu là giả bộ ngủ, sau đó liền ngủ thật.
Khi tỉnh lại thì đã là canh một, sau khi tỉnh lại hắn không ngủ được nữa, nhìn lên trần nhà suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Đến canh ba, Kỷ Linh Nhi lại tới...