Dịch: argetlam7420
***
Cơ Cừu lúc này yếu ớt cực kỳ, chẳng những không có sức mở miệng mà cả suy nghĩ cũng trở nên đình trệ, sau khi nhắm mắt trong đầu hiện ra ký ức trước đây hắn cùng Kỷ Linh Nhi ở chung, có điều ký ức rất lẻ tẻ, vụt đến vụt đi, hỗn loạn không theo thứ tự.
Người phụ nữ bắt chuyện với hắn, hắn cũng chẳng cách nào đáp lại, thấy hắn như vậy, phụ nữ chỉ nghĩ hắn lại ngủ mê man, bà liền đứng dậy khỏi mép giường rồi xoay người rời đi.
Mơ mơ màng màng, u u mê mê, cũng không biết qua bao lâu, những hình ảnh trong đầu Cơ Cừu dần biến mất, hắn một lần nữa thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, ý thức một lần nữa trở lại, Cơ Cừu lại mở mắt ra, trong phòng hiện tại càng mờ tối hơn, nếu lúc trước khi tỉnh lại đang là một chạng vạng thì lúc này không thể nghi ngờ đã là đêm khuya.
Sau khi tỉnh lại việc cần làm đầu tiên chính là sắp xếp lại toàn bộ sự việc, suy nghĩ về nguyên nhân kết quả. Giờ nghĩ kỹ lại thì ngày đó Kỷ Linh Nhi cũng chẳng hề cố ý giấu giếm thân phận bản thân, chẳng qua ban đầu Cơ Cừu chỉ nghĩ Kỷ Linh Nhi là tu sĩ của Trấn Hồn Minh, không suy nghĩ gì thêm nữa, bỏ qua rất nhiều chi tiết trong lời nói của Kỷ Linh Nhi.
Trước đây hắn vẫn còn oán hận Kỷ Linh Nhi sau khi được cứu liền không bỏ rơi mình, không ngờ là mình đã hiểu sai Kỷ Linh Nhi rồi. Kỷ Linh Nhi do lúc được cứu bị thương nặng, sau khi trở về Trấn Hồn Minh khẳng định Kỷ Liên Vũ sẽ bắt nàng ở lỳ trong phòng tĩnh dưỡng không cho ra ngoài nữa. Kỷ Linh Nhi bản thân không được tự do, chỉ đành phải nhờ vả Phùng Thiên Luân trở về đón hắn, không ngờ Phùng Thiên Luân mặc dù nhận sự nhờ vả nhưng lại là tay hẹp hòi bất nghĩa, sinh lòng ghen tỵ với Cơ Cừu, bỏ mặc hắn bị thương nặng trong ngôi miếu đổ nát chờ chết.
Ngôi miếu đổ nát kia nằm ở sâu trong núi, không có đường nào đi vào, muốn đi tới đó chỉ có thể dựa vào toạ kỵ, mà hắn chẳng những thân mang trọng thương mà lại còn không có gạo hay lương thực, theo lý thuyết hắn đáng lẽ đã phải chết chắc không sai, thế nhưng ngoài dự liệu của Phùng Thiên Luân là Cơ Cừu lại có thể tự mình nấu nướng đốt lửa sưởi ấm, may mắn thoát chết.
Trong kế hoạch của Phùng Thiên Luân, Kỷ Linh Nhi bị thương nặng, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không thể ra ngoài được, không ngờ Kỷ Linh Nhi bất chấp vết thương chưa lành đã lại bỏ trốn chạy ra ngoài tìm hắn, điều đó khiến Phùng Thiên Luân ruột gan nóng như lửa đốt, gã muốn trước khi Kỷ Linh Nhi tìm được Cơ Cừu mà loại trừ hắn đi, như vậy thì cho dù Kỷ Linh Nhi có nghi ngờ gì gã thì người cũng đã chết, không còn gì để đối chứng.
Cũng may mà Kỷ Linh Nhi đúng giây phút quyết định đã tới kịp, nếu không thì hắn nhất định sẽ bị Phùng Thiên Luân giết chết, vất vả cứu người cuối cùng lại phải phơi thây nơi rừng núi một cách đầy uất ức oan uổng.
Làm rõ mọi đầu mối, trong lòng Cơ Cừu lại càng kích động hơn, hắn lần này đi Nam Linh Hoang vốn chỉ là vì chăm sóc Cơ Hạo Nhiên, chứ chưa hề nghĩ sẽ bái nhập Trấn Hồn Minh, không ngờ dưới cơ duyên xảo hợp vậy mà cứu được Kỷ Linh Nhi, Kỷ Liên Vũ lại là con gái Minh chủ Trấn Hồn Minh tu vi trác tuyệt, giống như bậc thần tiên dưới phàm trần vậy. Để báo đáp lại, Minh chủ nhất định sẽ thu hắn làm đệ tử, truyền thụ tuyệt kỹ, vang danh thiên hạ. Hạnh phúc tới quá mức đột ngột, thật là làm người tốt sẽ được báo đáp mà.
Ngay tại lúc Cơ Cừu đang suy nghĩ bậy bạ, bỗng bên ngoài truyền tới tiếng cửa mở, Cơ Cừu nghe tiếng quay lại, chỉ thấy một thân ảnh mảnh mai nhẹ nhàng từ khe cửa đi vào, xong lại dè đặt đóng cửa phòng lại.
Cơ Cừu đã từng cùng Kỷ Linh Nhi sống chung nhiều ngày, chỉ cần nhìn dáng người cũng biết là nàng, vốn định lên tiếng nói chuyện, nhưng khí tức hắn chưa thông, luôn miệng ho khan.
Kỷ Linh Nhi vốn đang rón rén đi vào giường, nghe tiếng hắn ho khan vội vàng chạy tới, ân cần hỏi thăm, “Ngươi sao rồi?”
Cơ Cừu ngừng ho khan, ráng mở miệng đáp, “Ta không sao.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thể sống được nữa, “ Kỷ Linh Nhi nức nở khóc, “Là ta không tốt, nhờ vả nhầm người, suýt nữa đã hại tính mạng ngươi.”
Thấy Kỷ Linh Nhi tâm tình kích động, Cơ Cừu vội vã khẩn trương, “Ngươi đừng có xúc động qua, ta chẳng phải là đã không sao rồi ư.”
“Nằm mơ ta cũng không nghĩ Phùng Thiên Luân lại bỉ ổi ác độc như thế, ngươi đang bị thương nghiêm trọng như vậy mà y lại còn muốn giết ngươi, ngươi hãy yên tâm, chuyện này ta nhất định không để yên cho y đâu.” Kỷ Linh Nhi cắn răng nghiến lợi.
“Không cần, y cũng chưa làm gì được ta mà, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.” Cơ Cừu nói.
“Không nói y nữa, “ Kỷ Linh Nhi đứng ở trước giường, “Ngươi cảm thấy thế nào, ngực có còn đau nữa không? Vết thương sau lưng sao rồi?”
Trước đây hai người sống gian khổ trong núi, Kỷ Linh Nhi tỏ ra khá lãnh đạm, chưa bao giờ tỏ ra quan tâm như vậy, lần này thái độ của nàng đột nhiên tuy nhiên thay đổi khiến Cơ Cừu thật là bất an, “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.”
“Xương sườn ngươi gãy mấy cái rồi, phế phủ cũng có nhiều tổn thương, làm sao có thể không đáng ngại.” Kỷ Linh Nhi ân cần nói.
“Quả thật không sao mà.” Cơ Cừu nói.
“Có muốn uống nước không?” Kỷ Linh Nhi hỏi nhỏ.
“Ta không cần đâu, cám ơn.” Cơ Cừu nói, phổi của hắn bị thương, liên tục nói chuyện khiến buồng phổi bỏng rát đau đớn.
“Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn gì đó không?” Kỷ Linh Nhi lại hỏi.
“Ta không đói bụng.” Cơ Cừu càng phát ra sợ hãi.
“Cứ ăn chút đi, “ Kỷ Linh Nhi đứng dậy, bước đến bàn bên cạnh bưng lên một bát cháo, “Đây là chè hạt sen làm thượng hạng từ hạt bo bo, có bỏ thêm cây sơn trà giúp nhuận phổi nữa, ngươi ăn mấy hớp đi cho nóng.”
“Không cần, ta thật sự không đói mà.” Cơ Cừu ráng lắc đầu.
“Làm sao ngươi có thể không đói được? Ngươi có bao nhiêu lương khô đã đưa cho ta ăn hết, trong miếu không có lương thực, ngươi hành động bất tiện, cũng không thể đi săn bắt cá, vậy những ngày qua ngươi đã ăn những gì? Mấy khúc xương đùi bốc mùi hôi thối kia ư...” Kỷ Linh Nhi nói đến đây không kiềm chế được nữa, nghẹn ngào thổn thức, buồn bã rơi lệ.
Cơ Cừu vốn đã lúng túng, thấy Kỷ Linh Nhi rơi lệ lại càng sợ hãi hơn, thần thái và lời nói của Kỷ Linh Nhi đều chứng tỏ nàng đang có tình cảm với hắn, cho dù là thằng ngốc cũng nhìn ra được, huống chi hắn không phải thằng ngốc. Nhưng mặc dù hai người đã sống chung nhiều ngày, nhưng hắn lại chưa bao giờ có suy nghĩ nào bậy bạ với Kỷ Linh Nhi, cũng chưa từng nghĩ rằng Kỷ Linh Nhi sẽ lại thích hắn hay gì đó.
Kỷ Linh Nhi quá kích động, nàng đặt bát cháo xuống, khóc càng lớn hơn, “Lúc bọn họ đón ta rời đi ngươi đang nằm liệt giường không dậy nổi, không có thuốc thang, cũng không người chăm sóc, ngươi làm như thế nào sống sót được? Đã vậy tên tiểu nhân đó còn sai người đuổi giết ngươi, không bắt y Tam đao lục động** thì khó tiêu mối hận trong lòng ta.”
(**) Tam đao lục động: Một quy củ trong bang phái. Nếu đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn nổi, muốn xin thứ tội, thì phải dùng lưỡi dao sắc, đâm xuyên qua cơ thể của chính mình ba nhát, gọi là “tam đao lục động” (ba nhát đao, sáu lỗ thủng).
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân, Kỷ Linh Nhi vội vàng đưa tay che miệng.
Tiếng bước chân dồn dập, nhưng chỉ tạt qua chứ không có bước vào phòng.
“Ta bị phạt diện bích trên núi, không thể ở lâu, ngươi an tâm dưỡng thương, mỗi ngày vào ban đêm ta đều sẽ tới thăm ngươi nha.” Kỷ Linh Nhi nói rồi xoay người rời đi.
Cơ Cừu vốn định lên tiếng can ngăn, nhưng chưa kịp mở miệng thì Kỷ Linh Nhi đã kéo cửa phòng rời đi mất hút..