Chiến Lang Ở Rể

Chương 383: Chương 383: Ai là người câu cá còn chưa biết được đâu




Sàn đấu này đột nhiên được tổ chức thi đấu, Lê Văn Vân biết, chuyện này phần lớn là dùng làm mồi câu.

Chủ nhân sàn đấu này là Thánh Chủ khu Bắc, đột nhiên ném ra năm miếng xương rồng, mục đích rõ ràng như thế không cần nói cũng biết.

Chính là muốn thu hút Lê Văn Vân đến.

Có điều Lê Văn Vân nghĩ, khả năng cao hơn là thu hút người bên cạnh Lê Văn Vân đến. Truyện Ngôn Tình

Hiện tại đám người đó không tìm được vị trí của Lê Văn Vân, vậy nên mới tổ chức một cuộc tranh tài như thế, biết Lê Văn Vân sẽ vì xương rồng mà lên nhưng bản thân Lê Văn Vân lại không có chân khí, muốn xương rồng thì sẽ phái người bên cạnh đến, ví dụ như Cố Bạch hoặc Lý Thu.

Bọn họ đều là Người Gác Đêm, thủ pháp của Người Gác Đêm rất dễ nhận ra, sau đó đám người đó chỉ cần lần theo dấu vết là có thể có được vị trí của Lê Văn Vân.

Tất nhiên, nếu là Lê Văn Vân tự mình tham gia, đối với đám người đó thì mọi chuyện sẽ càng tốt hơn.

Lê Văn Vân cũng không quá lo lắng, hiện tại anh đã hóa trang thành bộ dạng khác, không sợ bị nhận ra, nếu như bị nhận ra thì điều kiện tiên quyết là anh đã khôi phục chân khí, khi đó anh chỉ ước gì đối phương đến tìm mình.

“Câu cá, ai là người câu còn chưa biết được!” Lê Văn Vân nhếch khóe miệng, sau đó bước vào lối đi của người tham gia.

Không thể không nói, lần này quy mô thật sự là khá lớn, bên ngoài còn bán không ít phiếu Hoàng Ngưu.

Lê Văn Vân đi được mấy bước thì nhìn thấy xe thể thao của Lâm Khả Hân ngừng lại, sau đó cô ta và Chu Linh Linh xuống xe, đi thẳng vào bên trong, có đi ngang qua người Lê Văn Vân nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cười cười, rất hài lòng với kỹ thuật hóa trang của Trương Vãn Hà.

Anh đeo hai cây đao trên lưng, đi về hướng cửa vào, bên đó cũng không ít người tụ tập.

“Mẹ nó ông già đó cũng ở đây à?”

Đi được vài bước, Lê Văn Vân lại thấy một ông già mang theo một bé gái ngồi ở ven đường, trước mặt đặt một cái bàn. Ông già đang bày quầy đoán mệnh này đúng là ông già ở đối diện nhà anh.

Lê Văn Vân đến gần, nhìn thoáng qua Triệu Chỉ Nhu rồi đặt ánh mắt lên người ông già.

“Cậu trai trẻ, coi bói không?” Dường như ông già cũng không nhận ra Lê Văn Vân, chỉ là cười chào hỏi.

“Vậy ông tính xem thử, hôm nay tôi có thể sống mà đi ra khỏi đây không.” Lê Văn Vân cười ha ha hỏi.

“Câu trai, cậu sắp gặp phải họa sát thân đó!” Ông gia đẩy đẩy chiếc kính râm nói: “500 luca, tôi giúp cậu hóa giải.”

Ông già này, vẫn kế cũ không đổi.

“Tôi sẽ đi ra được!” Lê Văn Vân nói.

“A, không đúng, nghe ý cậu là muốn tham gia đấu võ ngày hôm nay?” Bỗng nhiên ông già khôi phục lại tinh thần, nói: “Cậu trai, vậy là cậu thật sự có họa sát thân đấy!”

Ông già không cảm nhận được trên người Lê Văn Vân có một chút xíu dao động nào của chân khí cả, mà cuộc thi này, mẹ nó, đếm ra tận bảy tám chục người đỉnh cấp, loại người không có chút xíu chân khí nào như Lê Văn Vân mà vào đây, dám chừng làm chốt thí còn không có tư cách.

Lê Văn Vân cười chào hai người rồi quay người đi về phía lối đi của người tham gia.

“Không biết vì sao, cháu cảm thấy người vừa nãy hình như có quen biết cháu.” Triệu Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.

Nhưng lão già lừa gạt không để ý đến cô bé, hai mắt ông ta sáng chói nhìn một cô gái đeo kính đen, mang giày ủng trước mặt: “Người đẹp, coi bói không?”

“Bỏ đi, ông đoán xem, tôi có thể lấy được vị trí đứng đầu của sàn đấu này không.” Âm thanh khàn khàn của cô gái vang lên.



Lê Văn Vân đi đến cổng vào của người tham gia, ở cổng, các nhân viên công tác đang kiểm tra thân phận của Lê Văn Vân. Cái gọi là kiểm tra thân phận thật ra chỉ là cầm ảnh chụp nhìn mà thôi.

Hơn nữa cho dù bọn họ có phải hay không, chỉ cần ăn mặc tương tự với ảnh chụp là được, không có quá nhiều yêu cầu.

Sau khi xác nhận, người kiểm tra nói: “Vào cửa rẽ trái, tự mình tìm chỗ nghỉ, nhớ rõ nhóm của mình, đến phiên nhóm các anh thì sẽ có loa thông báo, bên trong cũng có cửa sổ để xem thi đấu.” Người tiếp đón nói.

Lê Văn Vân gật đầu, quay người đi vào trong, xung quanh cũng không ít người đồng hành cùng anh, có điều bọn họ đều không chào hỏi.

Tất cả những người dự thi này, trừ bản thân ra thì đều là kẻ địch.



Lúc này Lê Văn Vân đang chuẩn bị đi đến hậu trường sàn đấu, thì trên đỉnh cao nhất của sàn đấu, vị trí tốt nhất của toàn bộ sàn đấu, tầm nhìn tốt, có thể đến được đó thì chứng tỏ địa vị rất cao.

Bên trong trang trí tương đối xa hoa, bàn bày đầy rượu.

Bốn người đang ngồi trong phòng.

Giản Hưng, Bùi Nghênh Tùng, Ellen Hibbert, và Thánh Chủ khu Bắc – Lục Khiêm, người đứng hàng thứ chín của Thiên Bảng.

Tổ hợp bốn người này không thể nói là không mạnh. Ba người siêu cấp: hàng thứ sáu Thiên bảng, hàng thứ bảy Thiên bảng, hàng thứ chín Thiên bảng.

Ngoài ra còn có bán bộ siêu cấp như Bùi Nghênh Tùng, và toàn bộ Hồng Nguyệt sau lưng Bùi Nghênh Tùng.

Tính trên thế lực ngầm, đối địch với Người Gác Đêm, Hồng Nguyệt hoàn toàn xứng danh thế lực lớn nhất.

Hiện tại bốn người ngồi cùng bàn.

Giản Hưng vẫn ít nói như cũ, vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, cầm trong tay bộ bày poker.

“Bọn họ sẽ đến à?” Bùi Nghênh Tùng ngồi bên cạnh anh ta nói: “Cái móc này rất thẳng, tôi cảm thấy cậu ta không nhất định sẽ đến.”

“Ai biết được?” Lục Khiêm nói: “Đến lúc đó thấy có người dùng thủ pháp của Người Gác Đêm thì sẽ nhận ra ngay.”

Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói tiếp: “Nếu như xác nhận thì lập tức giết chết thằng nhóc đó, tránh đêm dài lắm mộng, từ lúc cậu ta tiến vào Người Gác Đêm đến nay mới được chín năm, thế mà… cậu ta đã có thể chiến đấu với hai tên siêu cấp rồi.”

“Đúng là cái họa lớn trong lòng nhỉ.” Lục Khiêm thở dài nói: “Có điều có thể hơi phiền phức, Hodges và Doãn Nhu đều ở trong phòng bao sát vách chúng ta đấy.”

“Ồ, trừ vị kia của khu Nam ra, siêu cấp của khu Tội Ác xem như tụ hội đông đủ nhỉ.” Ellen Hibbert nói.



Cùng lúc đó, trong phòng bao sát vách, cũng có ba người ngồi trong đấy, hai nam một nữ.

Doãn Nhu cau mày nói: “Ông nói, Lê Văn Vân cũng tham gia thi đấu ư? Cậu ta điên rồi hả?”

“Đúng là có tham gia, nhưng mà đã hóa trang rồi, hiện tại cậu ta mang bộ dạng này này.” Nói xong ông ta đưa một tấm hình qua cho Doãn Nhu.

Nếu như Lê Văn Vân ở đây, nhất định có thể nhận ra tấm hình này chính là tấm hình được chụp lúc anh ở chỗ ghi danh.

“Cậu ta điên thật rồi? Bây giờ một chút xíu chân khí cậu ta cũng không có, cậu ta muốn dự thi không phải là tìm cái chết hả?” Doãn Nhu cau mày nói.

“Ai mà biết cậu ta định làm gì?” Hodges bĩu môi nói: “Có lẽ cậu ta đã khôi phục được chân khí rồi? Sau đó thấy sức hấp dẫn của năm miếng xương rồng quá lớn nên đến đây luôn?”

“Không thể nào!” Doãn Nhu lắc đầu: “Nếu cậu ta thật sự khôi phục chân khí, dám chừng không cần nghĩ ngợi, cậu ta đã vọt tới trang viên nhà ông để liều mình rồi đó.”

Nói xong, bà ta nheo mắt lộ ra một chút lo lắng.

Bà ta muốn rời khỏi tòa thành này, Lê Văn Vân là hi vọng duy nhất, nếu như thật sự Lê Văn Vân xảy ra chuyện ở đây, vậy giấc mộng muốn rời đi của bà ta cũng sẽ tiêu tan thành mây khói.

Bà ta nhìn về phía Minh Sùng, sau đó cắn răng nói: “Minh tiên sinh, cậu ta cũng là người của Người Gác Đêm các anh đấy, anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho anh ta chứ.”

“Anh ta tự mình chọn, tôi sẽ không nhúng tay.” Minh Sùng lắc đầu.

Doãn Nhu sững sờ, sau đó nhìn về phía Hodges hỏi: “Cậu ta ở nhóm nào?”

“Nhóm C!” Hodges nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.