Chiến Lang Ở Rể

Chương 384: Chương 384: Hậu trường sàn đấu




Lê Văn Vân đi về phía sau sàn đấu, đi hết hành lang là một căn phòng rất lớn, đây là hậu trường của sàn thi đấu, cũng tương đối lớn, bên trong có thể chứa đến bốn năm trăm người, hoàn toàn không hề có chút cảm giác chen chúc nào, rất nhiều người đều có một góc riêng cho mình. Đám người hoặc là quần áo luyện công bó sát người, hoặc là mặc quần áo rộng rãi, thích hợp cho vận động tay chân. Một số khác đang mặc rộng hơn nữa.

Những người này đứng thành nhóm ba nhóm năm, mặc dù đang nói chuyện với nhau, bọn họ vẫn thỉnh thoảng đưa mắt quan sát chung quanh, quan sát nhóm đối thủ của mình!

Quần áo và dung mạo hiện tại của Lê Văn Vân là ở mức bình thường, đàn ông trung niên ở đây thật sự là quá nhiều, tất nhiên cũng không ai chú ý đến sự tồn tại của Lê Văn Vân.

Anh tìm đại một góc nào đó rồi ngồi xuống, nhìn đám người thấp giọng trò chuyện với nhau, anh cười khẽ trong lòng.

Những người này, có thể sống sót đến cuối cùng, dám chừng không có bao nhiêu.

Lúc Lê Văn Vân đang ngồi, bỗng có một người phụ nữ đi về phía anh.

Lê Văn Vân quan sát, ánh mắt sáng lên. Gương mặt của người phụ nữ là dạng khuôn mặt của phương tây, nhan sắc cũng rất xinh đẹp, vóc người cao gầy, tầm khoảng một mét tám, đôi chân dài cực kỳ bắt mắt, trên lưng cô ta mang theo một cây kiếm bảng to, đầu đội nón, mặc quần áo bó sát người, đi từng bước đến bên cạnh Lê Văn Vân.

“Anh bạn, xin chào, cho hỏi anh ở nhóm nào thế?” Cô ta cúi đầu hỏi.

Lê Văn Vân nhìn cô ta, phát hiện trên mặt cô ta mang theo nụ cười rất thân thiện.

Đương nhiên, loại thân thiện này Lê Văn Vân cũng không xem là thật, chỉ là tạm thời không biểu hiện ra mà thôi.

Hơn một trăm người tranh giành một giải duy nhất, tất cả mọi người đều sẽ không từ bỏ.

“Nhóm C!” Lê Văn Vân trả lời.

Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, sau đó đưa một tay ra với Lê Văn Vân: “Thật trùng hợp, tôi cũng ở nhóm C, tôi tên là Elimmy! Mới vừa vào đỉnh cấp!”

Lê Văn Vân gật đầu chào: “Xin chào! Lê Tú.”

Elimmy phát hiện Lê Văn Vân cũng không vì dung mạo mình mà dao động cảm xúc, trong lòng cô ấy giật mình.

Cô ấy đặt thanh kiếm bảng to xuống, rồi ngồi bên cạnh Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhìn thanh kiếm to ấy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, sức nặng của thanh kiếm này chắc chắn rất lớn, sử dụng nhất định sẽ rất khó khăn, mà người phụ nữ này lại dùng nó làm vũ khí.

“Lê Tú, cấp bậc của anh là gì?” Elimmy hỏi: “Có hứng thú họp thành đội với chúng tôi không?”

“Họp đội?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi: “Không phải là tự mình chiến đấu hả?”

“Tự mình chiến đấu, là quy tắc viết thế, nhưng mà trong sàn đấu, lúc chân chính bắt đầu thi đấu thì lại không có quy tắc, anh không thấy mấy người đó hả? Họ nhóm năm nhóm ba lại một chỗ, thật ra là đang tổ đội với nhau đó.” Elimmy nói: “Bên trong sàn đấu này cực kỳ tàn khốc, ở đây bình thường đều không quản sống chết.”

“Người cùng một tổ như thế, không phải đều là kẻ địch hết sao?” Lê Văn Vân nói: “Tổ đội như thế này, có chỗ nào đáng tin đâu! Không chừng sẽ bị chính người trong tổ đâm sau lưng.”

Elimmy ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Đúng là có chuyện thế này, nhưng loại tổ đội như thế này, mục đích là vì để chiến đấu với những người khác, đợi đến khi giải quyết được những kẻ địch khác rồi chúng ta tiến hành quyết đấu lẫn nhau cũng không muộn mà, chỉ phân thắng bại, không nói sống chết, cho dù thua cũng có thể bảo toàn một mạng.”

Lê Văn Vân im lặng.

Elimmy nói đến đây thì nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Sao nào, có hứng thú không?”

“Họp đội thì có thể, nhưng tôi không có chân khí, cũng không phải đỉnh cấp gì hết, cô đồng ý không?” Lê Văn Vân hỏi.

Elimmy nghe thế thì ngơ ra, cô ấy khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân: “Anh không có chân khí? Vậy sao anh lại chạy đến tham gia cái này…”

Lê Văn Vân cố ý đùa người phụ nữ này, thở dài: “Tôi đã mất hi vọng với cuộc sống này, lại không có dũng khí tự sát, thế nên đành đến đây vậy.”

Elimmy lại ngẩn người, sau đó cô ấy xoa xoa đầu Lê Văn Vân nói: “Haiz, tòa thành này quả thật có rất nhiều người như anh, có điều không có chuyện gì là không thể, tôi đã ở sàn đấu này ba năm, cũng thường hay cảm thấy mình có thể sẽ chết, không nhìn thấy hi vọng, nhưng mà còn sống thì sẽ còn hi vọng mà.”

Nói xong, dường như muốn lôi kéo thêm những người khác, cô ấy đứng dậy: “Anh suy nghĩ kĩ đi, chờ khi nào nghĩ thông rồi thì lúc tiến vào sàn đấu, trực tiếp nằm xuống giả chết là được, sàn đấu chỉ nhận người còn đứng cuối cùng, nằm trên đất thường sẽ không ai ra tay với anh đâu.”

Lê Văn Vân cười cười đáp: “Cô mau đi đi.”

Elimmy rời đi, Lê Văn Vân vẫn ngồi lại chỗ cũ.

Một lát sau, một âm thanh vang lên bên tai anh: “Ông chú ơi, chỗ này ngồi được không?”

Lê Văn Vân không phản ứng.

“Ông chú?” Lúc này âm thanh lại vang lên lần nữa.

Lê Văn Vân nhìn lại, phát hiện trước mặt là một người đội mũ màu nâu, thân trên mặc quần áo cao bồi, thân dưới là váy ngắn tất chân phối với một đôi ủng, cách ăn mặc theo kiểu này làm dáng người mỹ lệ được tôn lên.

Nhìn cô gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi.

“Có thể không ạ?” Cô gái hỏi lại lần nữa.

Lê Văn Vân lên tiếng: “Có thể.”

Anh ngồi sang bên cạnh chừa thêm một ít chỗ trống, cô gái nở nụ cười ngọt ngào về phía anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân.

Hai tay cô ta để sau lưng, chống xuống đất, đôi chân dài thỉnh thoảng đung đưa.

Thế nhưng Lê Văn Vân cảm giác được, sau khi cô gái này ngồi xuống không lâu, cả hội trường có rất nhiều tầm mắt hướng về đây, ánh mắt lại mang theo một chút kiêng kỵ và sợ hãi.

Lê Văn Vân biết người bọn họ kiêng kỵ chắc chắn không phải mình, vậy đáp án chỉ có một, chính là cô gái đang ngồi cạnh anh đây.

Cô gái cũng không nói chuyện cùng Lê Văn Vân, chỉ là ngồi ở đây.

“Mời tuyển thủ nhóm A chuẩn bị ra trận.” Một âm thanh vang lên.

Trong lòng Lê Văn Vân hơi động, anh phát hiện trong hậu trường có không ít người đã đứng lên.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi?” Lê Văn Vân thở một hơi.

Lúc này, cô gái kia đứng dậy nói: “Ông chú, tôi sắp ra sân rồi, có thể chúc phúc tôi được không?”

Lê Văn Vân ngẩn người, nhìn về phía cô gái cười: “Chúc cô mở cờ là thắng!”

“Tôi muốn một cái ôm!” Cô gái lại nói.

Nói xong cũng không quản Lê Văn Vân nghĩ thế nào, trực tiếp ôm lấy Lê Văn Vân một cái rồi quay người tung tăng chạy đến lối đi vào.

Hẳn là thực lực không tệ, nếu không sẽ không khiến người khác phải kiêng kỵ mà cũng sẽ không tự tin như thế.

Nương theo đám người ra trận, Lê Văn Vân nghe bên ngoài khán đài truyền đến âm thanh rất ồn ào, đồng thời còn có âm thanh hàng ghế bình luận cực kì chuyên nghiệp.

Bình luận viên chủ yếu là nói tiếng Anh, ý chính thì Lê Văn Vân vẫn có thể nghe hiểu được.

“Thi đấu, bắt đầu!” Ngay lúc này, anh nghe được một âm thanh hét lớn.

Những tuyển thủ phía sau hậu trường kia rất nhanh đã đến xem thi đấu, trước mặt có rất nhiều cửa sổ có thể quan sát tình huống trên sàn đấu.

Lê Văn Vân không đến xem, đối với những chuyện này anh không cảm thấy hứng thú, anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, chờ đến lượt mình vào sân.

Bên tai là tiếng người xem ồn ào, từng đợt hò reo lại lớn hơn đợt trước, có thể thấy đám người này rất hưng phấn.

Thời gian từ từ trôi qua, không biết từ lúc nào, đã qua hơn nhiều giờ đồng hồ.

“Ơ, anh không qua đó xem hả?” Vừa lúc này, một âm thanh lại vang lên bên tai Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân giương mắt nhìn, lại là cô nàng Elimmy đi đến, cô ấy rất cao, đứng nhìn Lê Văn Vân từ trên cao.

“Không có gì hay cả.” Lê Văn Vân nói.

Trong mắt Elimmy lộ ra chút đồng tình. Người này hẳn là phải thất vọng với thế giới này thế nào mới có thể mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ đến thế chứ.

“Cô cũng không xem hả?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.

“Tôi nghỉ ngơi dưỡng sức trước, tôi đã lôi kéo được khoảng chừng mười người rồi.” Elimmy cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói: “Cũng coi như có thể chống đỡ được đến phía sau.”

“Cuộc so tài thứ nhất kết thúc!”

Vừa lúc đó, âm thanh trọng tài vang lên.

“Nhanh thế?” Lê Văn Vân và Elimmy đều kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.