Ông lão lừa gạt rất tức giận, ông ta ở lại thành phố này là có nguyên do, nhưng ông ta cảm thấy rằng nếu mình muốn rời đi, có lẽ vẫn có chút cơ hội.
Tiếng còi báo động vang vọng khắp bầu trời khu Tội Ác, trên phố ổ chuột, rất nhiều người đang thò đầu ra ngoài, vẻ mặt hơi mơ màng.
Nhìn thấy đám người này, ông lão lừa gạt hơi cạn lời, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Người nghe máy là người phụ trách hiện tại của Minh Giáo, mặc dù đã rời đi, nhưng bây giờ Minh Giáo vẫn khống chế toàn bộ khu Bắc, hơn nữa còn liên tục phát triển.
Bây giờ ông lão lừa gạt có quan hệ khá tốt với Minh Giáo, bởi vì lúc Lê Văn Vân rời đi đã nhờ ông ta trông nom.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng khách sáo: “Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bây giờ khu Tội Ác lại vang lên tiếng còi báo động lớn như vậy?”
“Cậu bớt nói nhảm lại đi. Mẹ kiếp, có lẽ hai ông trùm sắp sống mái với nhau rồi, toàn bộ người trong tổ chức Minh Giáo và mấy người ở khu ổ chuột kia, đều phải sơ tán ra khỏi thành phố này.” Ông lão lừa gạt vội nói: “Cậu phải nhớ kỹ, là toàn bộ người, ngoài ra...”
Ông ta nói đến đây thì liếm môi nói: “Vào thời gian này, mặc kệ là ai, chỉ cần là người tiến về quảng trường trung tâm đều phải giết sạch.”
“Chuyện này...” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không dám tin: “Ý ông là sao?”
“Cậu cứ làm theo lời tôi nói là được, sơ tán toàn bộ người ra khỏi khu Đông. Chúng ta vẫn còn đủ thời gian, hiểu chưa?” Ông lão lừa gạt hơi sốt sắng nói.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.” Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, sau đó, ông lão lừa gạt hét với mấy người xung quanh: “Mọi người mau chạy ra khỏi khu Tội Ác, nếu ai muốn chết thì cứ việc ở lại đây cũng chẳng sao.”
Mấy người ở khu ổ chuột nghe ông lão lừa gạt nói thế thì nhất thời sửng sốt, sau đó có người bắt đầu bỏ chạy.
Tiếng còi báo động vốn đã cực kỳ đáng sợ, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc chạy ra bên ngoài.
...
Ở bên bờ biển, mặc dù cách khu Tội Ác rất xa, nhưng Minh Sùng vẫn nghe thấy tiếng động này, trên thuyền, ông lão kia cau mày hỏi: “Đây là âm thanh gì vậy?”
“Là tiếng còi báo động của khu Tội Ác, có lẽ Hodges đã biết mấy người đến đây rồi.” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Mấy năm qua, ông ta đã âm thầm phát triển không ít thế lực ở thành phố này.”
“Ban đầu chúng ta đã có thể dự kiến được điều này.” Ông lão thở dài nói: “Bây giờ ông ta kéo còi báo động, có phải ông ta không định để cho chúng ta rời đi đúng không?”
“Có lẽ là vậy.” Minh Sùng vẫn mặt không cảm xúc đáp.
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Ông lão hỏi.
“Chúng ta phải giết ông ta trước đã rồi hẵng rời đi.” Minh Sùng thờ ơ đáp.
...
Trong một thị trấn ở sâu trên hòn đảo này, cũng vang lên âm thanh chói tai, hầu như mọi người đều bắt đầu xuất hiện thành từng tốp.
Bốn người Khương Vĩ vẫn đang huấn luyện, nghe thấy âm thanh này thì vẻ mặt mơ màng.
“Chuyện... chuyện này là sao?” Khương Vĩ cau mày hỏi.
“Các cậu đừng nói nhảm nữa.” Giáo quan đá vào cậu ta nói: “Mẹ kiếp, bốn người các cậu hãy tự thu dọn đồ đạc, đi ra bãi biển phía Tây. Có lẽ ở đó sẽ có mấy chiếc du thuyền, các cậu cứ lên thẳng du thuyền chờ đợi là được.”
Ngô Nghiêu nhíu chặt mày nói: “Các anh... các anh định làm gì vậy? Nhiều người như vậy...”
Giáo quan mỉm cười, cầm lấy hai thanh đao ở bên cạnh, rồi đeo lưng lên, hờ hững nói: “Chúng ta... phải rời khỏi hòn đảo này. Sự cân bằng của hòn đảo này đã bị phá vỡ rồi, có lẽ có người không muốn cho chúng ta rời đi một cách yên ổn.”
“Do đó... có lẽ chúng ta phải đi chém chết tất cả bọn họ rồi mới rời đi.” Giáo quan cười hì hì, liếm môi, hình như rất hưng phấn.
Nhìn thấy bốn người mơ màng, anh ta đá vào người Khương Vĩ mắng: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu không muốn chết thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây ngay.”
Bây giờ Khương Vĩ mới hoàn hồn lại, vội nói: “Chúng tôi biết rồi.”
Dứt lời, cậu ta nhanh chóng chạy về nơi mình ở, dọc đường đi, cậu ta phát hiện mọi người đều mặc trang phục của Người Gác Đêm, lưng mang song đao tiêu chuẩn, đi thành từng tốp ra khỏi thị trấn.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, biến cố này tới quá đột ngột rồi đấy.” Ngô Nghiêu không nhịn được mắng.
...
Đúng vậy, rất nhiều người trong khu Tội Ác cũng mơ màng giống như bọn họ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bọn họ chỉ nhìn thấy một số người đang tập hợp về phía trung tâm, cũng có người chạy ra bên ngoài.
Nhưng đa số mọi người đều mơ màng trốn trong nhà của mình.
Lúc này trong quảng trường trung tâm bốn khu vực và trang viên của Hodges, đã tập hợp rất nhiều người, kể cả thánh chủ duy nhất còn sót lại của khu Nam, và người như Frey cũng xuất hiện ở đây.
Trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, toàn bộ quảng trường đã tập hợp mấy nghìn người.
Trong phòng, Hodges vẫn đang cầm ly rượu, trên mặt khẽ mỉm cười, đang đếm số bằng một tay.
“Hình như đã lâu lắm rồi, mình cũng không còn nhớ rõ mình đã ở trên hòn đảo này bao nhiêu năm.” Hodges cười nói: “Ở đây, mình chính là vua, người nào muốn rời đi thì phải nhận được sự đồng ý của mình.”
“Ông chủ, nếu chúng ta đánh thắng Minh Sùng, chúng ta... có còn ở lại đây nữa không?” Người bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên chúng ta phải ở lại đây rồi, chuyện bên ngoài cứ giao cho bên ngoài giải quyết, chúng ta giữ lại át chủ bài Minh Sùng và Người Gác Đêm ở đây, đã là đóng góp lớn nhất mà chúng ta có thể làm được rồi.” Hodges cười hì hì nói.
“Du thuyền của mấy người Lý Kim Minh vừa mới cập cản.” Người trước mặt lại lên tiếng.
“Ha, thời gian cũng thật chuẩn xác, dẫn cậu ta đến đây đi. Không biết lần này cậu ta có mang về tin tức nào hay không?” Hodges cười nói.
Lúc này, ngoài cửa có một người bước vào, anh ta mặc một bộ đồ tiêu chuẩn màu đỏ, quỳ xuống trước mặt Hodges nói: “Tất cả bọn họ... đều đã tập hợp xuất phát, đang tiến về khu Tội Ác.”
“Ha!” Hodges bỗng híp mắt lại nói: “Quả nhiên Minh Sùng là người trẻ tuổi, tôi vốn định tập hợp người đi đến bãi biển để ngăn cản cậu ta, nhưng cậu ta vừa nghe thấy tiếng còi báo động, đã đến thẳng đây, như vậy cũng bớt đi nhiều rắc rối. Chúng ta hãy đi gặp mặt át chủ bài của Người Gác Đêm đi.”
...
Ở Yên Kinh, Lê Văn Vân vẫn đang ở trong phòng của mình hấp thụ xương rồng như thường lệ, đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Anh cau mày.
Bình thường chỉ có mình anh ở nhà, bởi vì Lý Vân phải đi làm, còn Lý Giai Dao thì đến trường.
Anh tưởng là mẹ của Lý Giai Dao lại đến. Anh đã hấp thụ xương được giữa đoạn rồi, nên đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng ngoài cửa lại là người nước ngoài mặc vest mang giày da.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Lê Văn Vân khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này, nên cau mày hỏi: “Ông tìm nhầm người rồi đúng không?”
“Cậu là Lê Văn Vân đúng không?” Người đứng ngoài cửa khẽ mỉm cười với anh, nói tiếng Trung rất trôi chảy.
“Ông là...” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
“Chào cậu, tôi xin tự giới thiệu, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ T.” Ông ta khẽ mỉm cười nói.
Lê Văn Vân nghe xong thì đôi mắt hơi thẫn thờ.
Không ngờ nhân vật trong truyền thuyết này lại đến tìm anh?
Sau một hồi thẫn thờ, trong mắt của Lê Văn Vân lại lóe lên tia giận dữ. Chính người này đã cứu Bùi Nghênh Tùng.
“Cậu không mời tôi vào trong ngồi chút à?” Tiến sĩ T khẽ cười hỏi.
“Hình như không cần đâu.” Lê Văn Vân liếm môi nói: “Nói đến mới nhớ, Bùi Nghênh Tùng là do ông thả ra, hình như ông đã nợ tôi một lời giải thích.”