“Chỉ cần mấy người gia nhập vào Hồng Nguyệt, tôi sẽ giết sạch ba nhà các người.” Giọng điệu của Lê Văn Vân tràn ngập vẻ uy hiếp, hơn nữa còn uy hiếp một cách trắng trợn.
Anh không tin vào thời khắc mấu chốt ba nhà này sẽ giúp đỡ Người Gác Đêm.
Bọn họ không gây thêm rắc rối thì tốt, nếu bọn họ muốn gia nhập vào Hồng Nguyệt để gây thêm rắc rối, tất nhiên Lê Văn Vân sẽ không nể nang gì bọn họ.
Dứt lời, Lê Văn Vân khẽ cười nhìn năm người đang tràn đầy ngạc nhiên, rồi bắt đầu động đũa.
Demps còn bị anh giết chết, bây giờ Hodges cũng cực kỳ khách sáo khi đối mặt với anh, không ngờ mấy gia tộc này lại muốn uy hiếp anh, thật nực cười.
“Lê Văn Vân.” Chu Diệu Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cho rằng chúng tôi thật sự không dám à?”
“Ông tưởng tôi đang nói đùa với ông à? Ông bảo tôi chặt đứt cánh tay, ông nghĩ ông là cái thá gì? Demps còn bị tôi giết chết thì ông đừng nói nhảm trước mặt tôi.” Lê Văn Vân khinh thường nói: “Chỉ cần các ông gia nhập vào Hồng Nguyệt, tôi bảo đảm hai lão già các ông sẽ là người chết trước nhất, tôi mặc kệ các ông gia nhập hay chạy trốn, nhưng nếu các ông dám đến Hồng Nguyệt, tôi sẽ bất chấp tất cả mà giết các ông trước. Các ông hãy nhớ kỹ lời tôi nói, tôi bảo đảm nói được làm được.”
Anh vừa ăn vừa khẽ cười nhìn năm người, ánh mắt dừng trên mặt Đồng Dương.
Suốt quá trình Đồng Dương đều giữ im lặng, bây giờ gia tộc của ông ta đã không còn siêu cấp nữa, nếu Lê Văn Vân thật sự muốn đối phó, ngay cả sức lực để phản kháng ông ta cũng chẳng có.
Thấy mấy người này im lặng một hồi lâu, Lê Văn Vân liền cười chế giễu, ăn xong mấy món, anh hài lòng vỗ bụng nói: “Tôi ăn no rồi, mấy người cứ ăn tiếp đi, nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói, tôi không nói đùa với các ông đâu. Tai mắt của Người Gác Đêm rất rộng lớn, cũng có người đứng đầu Hồng Nguyệt hợp tác với tôi, vì thế chỉ cần các ông gia nhập, chắc chắn tôi sẽ biết ngay tức khắc. Tôi đã dẫn ra không ít người từ khu Tội Ác, đúng lúc bây giờ bọn họ đang rất rãnh rỗi, các ông cứ việc thử xem tôi có thể diệt sạch gia tộc của các ông hay không.”
Dứt lời, anh cũng mặc kệ vẻ mặt của mấy người này, khẽ cười rồi xoay người bước ra ngoài.
Để lại năm người với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không biết tại sao, bọn họ luôn cảm thấy sợ sệt, không dám phản bác trước mặt Lê Văn Vân, như thể Lê Văn Vân thật sự sẽ giết bọn họ ngay tại chỗ.
Đợi Lê Văn Vân rời đi rồi, Chu Diệu Khôn mới nghiến răng nói: “Thằng ranh này đúng là coi trời bằng vung!”
Ôn Uẩn thở dài nói: “Chúng ta đã bỏ sót một chuyện, đó chính là cậu ta thật sự đứng thứ ba trong Thiên Bảng, một mình giết chết Demps.”
“Bố, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Ôn Đào cau mày hỏi: “Con thật sự không ưa cậu ta, nếu không thì... chúng ta thật sự gia nhập vào Hồng Nguyệt đi. Con cũng muốn xem thử, rốt cuộc cậu ta có thể làm gì chúng ta.”
Mọi người nghe xong đều im lặng, Ôn Uẩn thở dài nói: “Cậu ta đứng thứ ba trong Thiên Bảng, e rằng bố và chú Chu của con cùng hợp sức với nhau cũng không thể đánh lại cậu ta. Chúng ta chỉ muốn tăng áp lực cho Trác Nhất Minh, để cậu ta phải trả giá nhất định mà thôi, nhưng rõ ràng bây giờ, cậu ta không hề đi theo kịch bản này. Nếu chúng ta thật sự gia nhập vào Hồng Nguyệt, không chỉ có cậu ta, mà thằng nhãi Trác Nhất Minh kia cũng sẽ lựa chọn liều mạng với chúng ta.”
Nghe đến đây, mọi người đều trở nên yên lặng.
“Vậy chuyện này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi sao?” Chu Diệu Khôn cực kỳ giận dữ, rút điện thoại ra, tìm một dãy số rồi bấm gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói mang theo ý cười của Vương Hồng: “Ồ, ông Chu, xem ra ông đã trò chuyện xong với Lê Văn Vân rồi đúng không? Thế nào, kết quả đàm phán có khiến ông hài lòng không?”
“Vương Hồng, rốt cuộc ý ông là sao?” Chu Diệu Khôn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Các ông bảo Lê Văn Vân đến đây để diễu võ dương oai đúng không? Cậu ta vừa mới uy hiếp chúng tôi, nếu chúng tôi gia nhập vào Hồng Nguyệt, cậu ta sẽ giết sạch gia tộc chúng tôi, đây cũng là ý của Người Gác Đêm các ông đúng không?”
“Haizzz, tôi đã nói với ông rồi, Lê Văn Vân đã không còn là Người Gác Đêm nữa. Sở dĩ Lê Văn Vân xuống tay với Đồng Tốn cũng xuất phát từ ân oán cá nhân của bạn bè của cậu ta, hoàn toàn không liên quan đến Người Gác Đêm, vậy mà các ông cứ không chịu tin.” Vương Hồng gượng cười nói.
“Vương Hồng, ông thật sự không nghĩ tới, nếu chúng tôi gia nhập vào Hồng Nguyệt sẽ như thế nào à? Chẳng lẽ ông cho rằng để một thằng nhãi như cậu ta đến uy hiếp dăm ba câu thì chuyện này cứ thế bỏ qua sao?” Chu Diệu Khôn mặt mày khó coi hỏi.
Vương Hồng im lặng một hồi lâu, Chu Diệu Khôn nhất thời mừng rỡ, tưởng Vương Hồng sẽ thỏa hiệp.
“Tôi đã nói rồi. Thứ nhất, Lê Văn Vân không phải là Người Gác Đêm. Thứ hai, đây là ân oán cá nhân giữa Đồng Tốn và Doãn Nhu, tôi nghĩ chắc các ông biết rất rõ những chuyện kinh tởm mà Đồng Tốn đã làm trước kia.” Vương Hồng lạnh nhạt nói: “Thứ ba, có lẽ các ông không hiểu rõ con người Lê Văn Vân. Nếu các ông dám gia nhập vào Hồng Nguyệt, cậu ta sẽ thật sự giết sạch gia tộc của các ông.”
...
Về phần sau này ba gia tộc này sẽ lựa chọn như thế nào, Lê Văn Vân cũng không nghĩ quá nhiều, đúng như những gì Trác Nhất Minh đã nói, nếu anh đã làm ra chuyện này thì anh sẽ giải quyết sạch sẽ. Chỉ cần lúc nào đó Trác Nhất Minh đến nói cho anh biết ba gia tộc này đã gia nhập vào Hồng Nguyệt, anh sẽ dẫn đám người đến từ khu Tội Ác kia ra tay, tìm kiếm bọn họ trên khắp thế giới.
Buổi tối anh quay về khu chung cư, mấy ngày tiếp theo, anh sống khá thoải mái.
Quãng thời gian này, anh không có nhiệm vụ nào cả, hoàn toàn ở trong trạng thái thư thái, mỗi ngày đi dạo ở các nhà hàng Yên Kinh. Nhan Như Tuyết đang giúp anh dò hỏi tin tức về xương rồng, nhưng hình như gần đây không thu hoạch được gì, năm khúc xương rồng trong tay anh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hấp thụ hết.
Do đó, ngày nào anh cũng đi gặp mấy người quen ở Yên Kinh, ví dụ như mấy người Đặng Hân Hân, Vương Giai Kỳ, rồi đi ăn cơm, trò chuyện với bọn họ.
Trên thực tế, kể từ khi Lê Văn Vân gia nhập vào Người Gác Đêm năm mười tám tuổi, anh không có nhiều thời gian để yên tĩnh như thế này, cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ.
Mặc dù trước đây trông anh cũng rất nhàn rỗi, nhưng suy cho cùng, nhiệm vụ vẫn đang quấn trên người, bình thường anh cũng luôn suy nghĩ về nhiệm vụ.
Cho dù là ba năm anh bị mất trí nhớ thì sức khỏe và tinh thần của anh cũng vô cùng uể oải.
Lúc đó, ngày nào anh cũng đi chuyển gạch, còn bị người khác ghét bỏ, nên cuộc sống vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ đã không còn nhiệm vụ nào nữa. Mặc dù anh phải nghĩ đến chuyện chiến tranh trong tương lai, nhưng anh cố gắng để mình thư thái, tận hưởng mấy ngày này.
Anh đã dự định, nếu thật sự không có tin tức gì về xương rồng, anh sẽ về Lâm Hải ở bên bố mẹ của mình trước.
Bất giác, mười mấy ngày đã lặng lẽ trôi qua. Trong quãng thời gian này, Lê Văn Vân đã hấp thụ tổng cộng hơn hai khúc xương rồng, hơn nữa tốc độ ngày càng chậm, dù gì việc nâng cao bản thân cũng là một hạn chế tương đối.
Hôm nay, Lê Văn Vân vẫn ở trong nhà hấp thụ xương rồng, đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
...
Đồng thời, ở khu Tội Ác xa xôi, trên một bãi biển. Lúc này Minh Sùng đang đứng chắp tay trước bờ biển, vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc, nhìn mặt biển xa xăm, chẳng mấy chốc, trên mặt biển đã có mấy chiếc du thuyền khổng lồ từ từ hiện ra, rồi nhanh chóng đến gần anh ta.
Tầm mười mấy phút sau, du thuyền từ từ đến gần bờ biển, trên một chiếc du thuyền, một ông lão đang ngồi trên mạn thuyền.
Ông lão này cũng lớn tuổi rồi, trên đầu đã không còn bao nhiêu tóc, nhưng được chải chuốt rất tỉ mỉ, trong miệng cũng không còn bao nhiêu chiếc răng, nhưng giọng nói lại giống như chuông lớn.
“Trác Nhất Minh có lệnh, Người Gác Đêm số một Minh Sùng hãy dẫn Người Gác Đêm ở khu Tội Ác ra khơi. Đích đến là biên giới phía Bắc.” Ông ta đứng trên mạn thuyền, bình tĩnh nói.
Minh Sùng đứng bên dưới, khẽ hành lễ nói: “Tuân lệnh!”
Đồng thời, ở khu Tội Ác, trong trang viên của Hodges. Một người nhanh chóng chạy vào trong trang viên của Hodges, sau đó hành lễ nói: “Ông Hodges, du thuyền của Người Gác Đêm đã đến bờ biển rồi, e rằng ngài Minh sắp rời đi rồi.”
Hodges bĩu môi nói: “Rời đi ư? Không được để cậu ta rời đi một cách dễ dàng như vậy. Người của chúng ta... cũng đã đến lúc tập hợp lại rồi.”
“Hú...”
Tầm vài phút trôi qua, trên bầu trời khu Tội Ác, bỗng vang lên một tiếng còi báo động, sau đó rất nhiều người ở khu Tội Ác bắt đầu tập trung về phía trang viên trung tâm.
Ở phố ổ chuột, ông lão lừa gạt đeo kính đen mắng mỏ: “Mẹ kiếp, nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao? Sớm biết thế này hôm đó mình đã rời đi cùng thằng nhãi kia rồi.”