Chiến Lang Ở Rể

Chương 299: Chương 299: Đại thọ bốn mươi của Lý Vân




Màn đêm tối đen như mực.

Bầu trời đầy sao, ở thành phố lớn không thể nào nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này được.

Dưới bầu trời sao, một căn nhà nhỏ ở giữa núi rừng, có một con đường nhỏ ở vùng quê, dưới gian nhà, ánh đèn vàng sáng choang, Lê Văn Vân vẫn mặc đồ của Lý Vân, quần áo đã giặt đến mức hơi bạc màu.

Cuối cùng Lý Vân vẫn đồng ý, để sống tốt hơn, để có thể cho Lý Giai Dao được đào tạo tốt hơn, ông đã quyết định theo Lê Văn Vân tới Yên Kinh.

“Phù!” Sau khi đưa ra quyết định này, hình như Lý Vân hơi trút được gánh nặng, ông ta rút ra một xấp tiền dày ở trong túi, đây là tiền lương trong tháng này của ông ta, tầm một vạn tệ.

“Trước khi tới Yên Kinh cùng cậu, tôi muốn... tổ chức một buổi tiệc rượu ở trong gia đình.” Lý Vân bỗng lên tiếng: “Đúng lúc còn một tháng nữa là sinh nhật bốn mươi tuổi của tôi.”

Lê Văn Vân sửng sốt, nhưng anh hiểu suy nghĩ của Lý Vân.

Mấy năm qua, cuộc sống của Lý Vân rất túng thiếu, bình thường gần như là không mời ai tới ăn, có lẽ bạn bè họ hàng qua lại cũng rất ít.

Nhà của mình cũng lẻ loi ở chỗ này.

Rõ ràng ông ta không hề muốn qua lại, cũng thật sự không dám qua lại, thật ra mấy ngày nay ông ta luôn nghĩ cách mượn tiền, để góp đủ hai vạn, nhưng không một họ hàng bạn bè nào chịu cho ông ta mượn, thậm chí gọi điện thoại cũng chẳng dám nghe.

Nghe thấy ông ta muốn mời cơm, Lê Văn Vân liền gật đầu nói: “Sinh nhật bốn mươi tuổi à, vậy nhất định phải tổ chức mới được, nếu không thì chúng ta đi tìm khách sạn năm sao rồi mời mấy họ hàng đó qua đấy, để bọn họ chiêm ngưỡng bây giờ chú sống tốt đến cỡ nào?”

Lý Vân sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Ở đây tôi chỉ có...”

“Chú đừng lo nghĩ chuyện tiền bạc, khách sạn năm sao gần đây nhất nằm ở chỗ nào?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đi về phía thị trấn có một khách sạn suối nước nóng năm sao.” Lý Vân nhìn Lê Văn Vân nói.

“Vậy thì đặt chỗ đó đi.” Lê Văn Vân cười nói: “Chú đi thông báo với bạn bè của chú đi, ngày mai chú hãy dùng tiền của chú đi mua ít bộ đồ đẹp đi, rồi chú tính thử xem có bao nhiêu người bạn để ngày mai cháu nhờ người đi đặt tiệc rượu.”

Mặc dù Lý Vân hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn gật đầu đáp: “Vậy để tối nay tôi sẽ tính số người.”

Dứt lời, ông ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cảm ơn cậu.”

“Mạng của cháu là do chú cứu, nên chú đừng cảm thấy áp lực, mạng của cháu đáng giá lắm đấy.” Lê Văn Vân cười hì hì đáp.

Anh lại trò chuyện rất lâu với Lý Vân, vừa giảm bớt áp lực trong lòng Lý Vân, lại vừa rút ngắn quan hệ với ông ta.

Hôm sau, Lý Vân nói ra con số đại khái cho Lê Văn Vân biết, sau đó Lê Văn Vân nhờ Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại, tìm một người ở Yên Kinh đi đặt tiệc rượu cho Lý Vân.

Thời gian mời khách là năm ngày sau.

Mấy ngày nay, Lý Vân và Lý Giai Dao đều rất bận rộn.

Bọn họ không ngừng liên lạc với mấy họ hàng lúc trước, định qua lại lần nữa.

Nhưng rất nhiều họ hàng thậm chí còn không chịu nhận điện thoại của bọn họ.

Không ai muốn qua lại với họ hàng nghèo cũng là chuyện rất bình thường.

Lý Vân cũng không nổi giận, ngược lại ông ta rất thấu hiểu bọn họ, ông ta cảm thấy trước đây là do mình quá nghèo, nên bọn họ khinh thường hoặc không muốn qua lại với mình cũng là chuyện rất bình thường.

Ông ta cũng không ngại phiền, ngày nào cũng đích thân chạy khắp nơi để thông báo.

Phạm Nhược Tuyết vốn định đưa xe cho ông ta lái đi, nhưng bất đắc dĩ là Lý Vân chưa có giấy phép lái xe.

Nhưng Lý Vân vẫn rất kiên nhẫn, đi tới từng nhà để thông báo.

Mấy họ hàng kia của ông ta biết ông ta định tổ chức tiệc rượu ở khách sạn năm sao thì cực kỳ ngạc nhiên. Lý Vân cũng nói cho bọn họ biết rằng, Lôi Tấn đã bị bắt rồi, nên ông ta không cần phải trả nợ nữa...

Nói tóm lại mấy ngày này, mặc dù Lý Vân chạy khắp nơi, nhưng tâm trạng lại ngày càng vui vẻ, trạng thái toàn thân cũng ngày càng tốt.

Sau khi con người trút được gánh nặng, cả người như trẻ đi mấy tuổi.

Trước đây trông Lý Vân có vẻ ảm đạm thâm trầm.

Lê Văn Vân vẫn ở trong nhà bọn họ, sau ngày đầu tiên Phạm Nhược Tuyết ngủ cùng Lê Văn Vân thì mấy ngày sau đó, cô không ngủ cùng giường với Lê Văn Vân nữa.

Theo cách nói của cô thì Lê Văn Vân hơi không thành thật.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, cô lựa chọn ngủ cùng phòng khách với Lý Giai Dao.

Ghế dựa trong phòng khách kéo ra hoặc thả xuống đều có thể sử dụng như một chiếc giường, nên hai người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.

Dưới sự chữa trị của Phạm Nhược Tuyết và một số thuốc chữa bệnh do Người Gác Đêm đặc chế, mấy ngày sau đó, vết thương của Lê Văn Vân đã lành lại với tốc độ cực kỳ nhanh.

Có mấy vết thương gần như đã lành lại, mặc dù có mấy vết thương sâu một tý, nhưng cũng đã lành lại không ít.

Tình trạng sức khỏe của Lê Văn Vân đã khôi phục rất nhiều, nhưng tâm trạng anh vẫn không vui.

Tính ra từ lúc tuôn ra gần chết đến bây giờ đã gần mười ngày rồi, trước đây trong quá trình anh sử dụng tuôn ra gần chết thì lần nhanh nhất là bảy ngày đã hoàn toàn bình phục rồi.

Chậm nhất cũng chỉ mất tầm nửa tháng mà thôi.

Mà tốn nửa tháng là chỉ chân khí trong người anh hoàn toàn khôi phục, nhưng lần này đã qua gần mười ngày rồi, nhưng cơ thể anh vẫn trống rỗng, chẳng hề khôi phục chút chân khí.

Cũng may là bây giờ anh đã có đi lại bình thường không còn vấn đề gì to tát, nhưng không thể đi quá lâu mà thôi.

Đây cũng là điều Lê Văn Vân lo lắng nhất, anh cảm thấy... hình như mình hơi giống người bình thường.

Năm ngày sau, mới sáng sớm anh đã bị Phạm Nhược Tuyết gọi dậy, sau khi anh tỉnh dậy, Phạm Nhược Tuyết liền thay thuốc mới cho anh, rồi nhìn tình trạng vết thương nói: “Hai ba ngày nữa là anh có thể cắt chỉ rồi.”

Rất nhiều vết thương trên người anh đều khá sâu, nên đều phải may lại.

Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Nhưng... chân khí vẫn chưa khôi phục.”

“Anh đừng sốt ruột.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Sớm muộn gì cũng khôi phục thôi.”

Lê Văn Vân cau mày không nói gì nhiều, Phạm Nhược Tuyết nói: “Anh hãy thức dậy rồi mau đi rửa mặt đi, chúng ta phải xuất phát tới khách sạn rồi.”

Lê Văn Vân gật đầu, rồi xuống giường thay đồ.

Quần áo đều là đồ mới, bởi vì đồ của Lý Vân không vừa khít như vậy, sau khi anh thay đồ xong thì Phạm Nhược Tuyết đi tới rửa mặt cho anh.

Trên thực tế, trong mấy ngày nay, Phạm Nhược Tuyết là bác sĩ chữa trị chính cho Lê Văn Vân, cũng là bảo mẫu của anh, toàn bộ việc ăn uống ngủ nghỉ đều do cô chăm sóc, kể cả việc tắm rửa, vì không cho Lê Văn Vân chạm vào vết thương, nên cô đã đích thân lau mình cho Lê Văn Vân.

Quá trình này hai người làm rất tự nhiên, dù gì lúc trước Lê Văn Vân bị thương cũng do Phạm Nhược Tuyết xử lý mọi chuyện giúp anh.

Lý Vân và Lý Giai Dao đều rất vui vẻ, hai người đóng gói rất nhiều thứ.

Sau buổi tiệc rượu, bọn họ định không quay về đây nữa, mà định đi thẳng tới Yên Kinh cùng mấy người Lê Văn Vân.

Còn bên Hàn Phượng cũng định đi cùng mấy người Lê Văn Vân, nhưng bọn họ cần nhiều thời gian để thu dọn hơn, về phần nhà ở Yên Kinh, Lê Văn Vân đã nhờ Hoàng Gia Gia thu xếp ổn thỏa giúp bọn họ rồi, còn bên Hàn Phượng, Lê Văn Vân đã mua cho họ một căn nhà lớn khoảng một trăm tám mươi mét vuông, đợi mấy người Hàn Phượng tới Yên Kinh rồi, anh sẽ sắp xếp cụ thể công việc cho người nhà bà ta.

Còn bên Lý Vân, tất nhiên tình huống sẽ khác.

Lê Văn Vân định để hai người Lý Vân và Lý Giai Dao sống thẳng bên mình.

Bọn họ xách đồ đi tới bên đường, có một chiếc xe việt dã đang đậu ở đó.

Là xe của Phạm Nhược Tuyết.

Tình trạng sức khỏe của Lê Văn Vân đã đỡ hơn nhiều, nên ngồi xe cũng chẳng có gì to tát, sau đó Phạm Nhược Tuyết lái xe chạy tới khách sạn.

Bọn họ nhanh chóng chạy tới khách sạn suối nước nóng, rồi ngừng trước một tòa nhà.

Trên thực tế, người mà Lý Vân mời tới cũng không nhiều cho lắm, đại khái cũng được mười bàn.

Đến khách sạn suối nước nóng, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết tự tìm một chỗ ở bên trong để ngồi xuống, còn bố con Lý Vân thì đứng ở cửa để đón khách.

Đa số mấy người họ hàng của Lý Vân đều có điều kiện bình thường, rất nhiều người đều là lần đầu tiên đi tới khách sạn năm sao, dần dần người trong khách sạn bắt đầu trở nên nhiều hơn, vẻ mặt người đi vào đều hơi quái dị.

Có người gần như không hiểu, tại sao trước đây Lý Vân nghèo khổ chán nản lại có thể đột ngột tổ chức tiệc mừng thọ cho mình ở một nơi như thế này?

Cũng có người cho rằng Lý Vân phát tài, nên chủ động đứng ở cửa trò chuyện với Lý Vân, hy vọng ông ta có thể chiếu cố một tý.

Đây chính là hiện thực, lúc nghèo khổ thì bị phớt lờ, nhưng sau khi trở nên giàu có lại muốn móc nối chút quan hệ.

Lê Văn Vân nhìn thấy tất cả, trong lòng hơi thổn thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.