Phó Vũ dẫn mấy người Lôi Tấn rời đi, tất nhiên trước khi đi, anh định tiêu diệt toàn bộ đám người Lôi Tấn này, mấy người ở trấn trên này đã bị bọn họ ức hiếp trong thời gian dài, nên Lê Văn Vân không có ý định giữ bọn họ ở lại.
Kể cả Lý Tiểu U cũng rời đi, chỉ còn lại một mình Phạm Nhược Tuyết là ở lại nơi này để chăm sóc vết thương cho Lê Văn Vân.
Căn nhà nhỏ ở giữa núi lại bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Lê Văn Vân định thuyết phục Lý Vân tới Yên Kinh sinh sống, nhưng hình như Lý Vân hơi cố chấp, sau đó Phạm Nhược Tuyết bảo phải tiến hành chữa trị cho Lê Văn Vân, nên Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết cùng đi vào một căn phòng.
Hàn Phượng đảm nhiệm chức trợ lý cho Phạm Nhược Tuyết.
Lúc bà ta tận mắt nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết làm kiểm tra, rửa sạch, rồi băng bó, thậm chí là tiến hành phẫu thuật đơn giản cho Lê Văn Vân một lần nữa, thì cả người Hàn Phượng đã tràn đầy kính phục đối với Phạm Nhược Tuyết.
“Bác sĩ Phạm, không ngờ cô còn trẻ như vậy mà y thuật đã cao siêu như thế.” Hàn Phượng nói với Phạm Nhược Tuyết.
Lê Văn Vân nhoẻn miệng cười nói: “Bác sĩ Phạm là bác sĩ tốt nhất trên thế giới này này đấy, đúng rồi, dì Hàn, dì cũng tới Yên Kinh cùng tụi cháu đi, dẫn người trong nhà của dì cùng đi luôn. Sau khi tới Yên Kinh rồi, về nơi ở hay tiền bạc gì đó thì dì không cần phải lo lắng, cháu sẽ thu xếp ổn thỏa hết cho dì, kể cả công việc của người nhà dì và bản thân dì, nếu dì muốn đi làm thì cứ việc nói với cháu.”
Hàn Phượng ngẩn người.
Con người đều muốn sống tốt một chút, Lê Văn Vân vừa nói như thế, Hàn Phượng đã nhất thời động lòng, bà ta nghiến răng nói: “Vậy... tôi về bàn bạc với người nhà một lát, cậu thấy thế nào?”
Lê Văn Vân mỉm cười với bà: “Không thành vấn đề, đúng rồi, dì nhớ đừng tiết lộ chuyện liên quan đến Người Gác Đêm nhé, một chút cũng không được.”
“Tôi biết rồi.” Hàn Phượng đáp rồi gấp gáp rời đi.
Đợi bà ta rời đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, cô cầm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Em cũng ngủ một lát đi, nhìn đôi mắt thâm quầng của em này, gần đây em nhớ anh nhiều lắm à?”
“Anh bớt lải nhải lại đi!” Phạm Nhược Tuyết lườm anh nói: “Tối nay em ngủ ở đâu?”
Lê Văn Vân lặng lẽ nói: “À, căn phòng này vốn là của Lý Giai Dao, sau khi anh được cứu về thì cô ấy ngủ trên chiếc ghế ở bên ngoài. Nhà bọn họ nhỏ như vậy, hay là... em và anh nằm chen chúc một chút vậy? Chúng ta cũng không thể gây thêm rắc rối cho người ta.”
Phạm Nhược Tuyết trợn tròn mắt, nhìn thấy ánh mắt bất ổn của cô, rồi nhớ lại trước đó Lôi Tấn bị cô đâm mười mấy nhát, mỗi nhát đều thoát được chỗ hiểm, cả người Lê Văn Vân liền co rúm lại, vội nói: “Anh chỉ nói đùa thôi.”
Sau đó anh trầm ngâm nói: “Đúng rồi, cơ thể anh thế nào?”
Lúc này, Phạm Nhược Tuyết mới ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tình huống rất rất xấu. So với bất kỳ tình trạng tuôn ra lúc gần chết còn tồi tệ hơn.”
Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ thay đổi.
Quả thật, tuôn ra năng lượnc lúc gần chết, nói trắng ra là tiêu hao cơ thể của mình khi tiến hành chiến đấu.
Mà sau một lần tiêu hao, lợi dụng việc hấp thụ ba mảnh xương rồng, Lê Văn Vân lại tiêu hao lần nữa, sau đó lại lợi dụng chân khí mà ba mảnh xương rồng mang tới để lao nhanh trong ba tiếng đồng hồ.
Anh không bỏ mạng đã là kỳ tích rồi.
“Anh phải mất bao lâu mới có thể bình phục?” Lê Văn Vân hỏi.
“Em cũng không biết, nói tóm lại, khoảng thời gian tiếp theo, anh phải yên ổn dưỡng thương mới được.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân nhíu mày.
Lần này anh đã hấp thụ ba mảnh xương rồng, cũng tự tay giết chết Lý Đông Dã, nên có thể lấy được hai mảnh xương trong tay Minh Sùng, đến lúc đó hấp thụ, anh đoán mình đã có được năng lực tiếp cận Demps, đến lúc đó anh có thể bắt tay đi điều tra chuyện liên quan đến Demps.
Nhưng bây giờ, tình trạng cơ thể anh rất tồi tệ, không biết phải bình phục mất bao lâu, càng không biết liệu có thể bình phục được không?
“Anh nằm dịch qua một bên đi.” Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết bỗng lên tiếng.
“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt: “Ý em là sao?”
Phạm Nhược Tuyết hơi đỏ mặt nói: “Em mệt lắm rồi, gần đây ngày nào cũng ngủ rất ít, rất muốn ngủ một trận, nên định nằm chen chúc với anh.”
Lê Văn Vân không nói gì, rồi trong lòng hơi vui mừng, nằm dịch qua một bên.
Phạm Nhược Tuyết cũng không để tâm cho lắm, cô cởi giày ra, nằm xuống giường, rồi nhắm mắt lại.
Lúc này Phạm Nhược Tuyết luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại mặt mày đỏ bừng.
“Coi như chúng ta đã chung gối chung giường.” Lê Văn Vân cười hì hì nói.
Nhưng Phạm Nhược Tuyết chẳng hề đáp lại anh, hình như cô thật sự rất mệt nên chẳng mấy chốc Lê Văn Vân đã nghe thấy tiếng hít thở của cô bắt đầu trở nên ổn định.
Lê Văn Vân mỉm cười rồi thở dài, cơ thể anh vẫn cực kỳ yếu ớt, anh bước xuống giường, sau đó xỏ giày vào, đi ra bên ngoài, bất kể thế nào, anh cũng phải cho hai bố con Lý Vân cuộc sống tốt đẹp hơn.
Anh đi tới nhà chính thì phát hiện ra Lý Giai Dao đang nằm đọc sách trên ghế trong nhà chính.
Vì sự xuất hiện của Lê Văn Vân nên bình thường cô ấy đều ngủ ở bên này, nhưng cô gái này chẳng hề oán trách.
Thấy Lê Văn Vân đi ra ngoài, cô ấy vội đứng dậy, chạy tới bên cạnh dìu Lê Văn Vân: “Anh Lê Văn Vân, sao anh không nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài làm gì?”
Lê Văn Vân ngồi xuống ghế rồi nói: “Em cầm đồ của anh tới đây một lát.”
Lý Giai Dao cầm chứng minh thư gì đó của Lê Văn Vân đi tới, sau khi đưa cho Lê Văn Vân, anh liền rút ra một chiếc thẻ của ngân hàng Tân Hải, rồi đưa cho Lý Giai Dao nói: “Dao Dao, anh cho em chiếc thẻ này. Mã pin là xxxxxx.”
Lý Giai Dao sửng sốt.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lê Văn Vân rút ra hai vạn tệ từ chiếc thẻ này, rõ ràng trong thẻ này vẫn còn rất nhiều tiền.
“Không được, em không thể nhận lấy nó.” Lý Giai Dao vội phủ nhận.
Lê Văn Vân cười nói: “Anh tặng cho em thì em cứ nhận lấy, bằng không anh sẽ tức giận đấy.”
Lý Giai Dao mím môi, thấy Lê Văn Vân như vậy, cô ấy đành phải nhận lấy nói: “Em sẽ không sử dụng số tiền ở bên trong, xem như anh đã tặng quà cho em rồi.”
Lê Văn Vân không nói gì rồi cười nói: “Dao Dao, em là cô gái lương thiện, sau này nhất định phải sáng mắt, đừng tìm đàn ông cặn bã gì đấy làm bạn trai, ở Yên Kinh có rất nhiều thứ mê hoặc, nếu có người dùng tiền để mê hoặc em thì em hãy ném thẳng chiếc thẻ này vào mặt bọn họ.”
Hình như Lý Giai Dao vẫn chưa hiểu rõ hàm ý của Lê Văn Vân cho lắm.
Lê Văn Vân lại nói tiếp: “Ngoài ra, trước khi em tốt nghiệp đại học, em không được phép sử dụng chiếc thẻ này, đợi sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, nếu muốn gây dựng sự nghiệp hay muốn mua thứ gì đó thì có thể tùy ý sử dụng. Em nhớ rõ chưa?”
Lý Giai Dao gật đầu đáp: “Ừm!”
Lê Văn Vân tặng thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cho Lý Giai Dao, qua mấy ngày chung sống, anh thật sự rất thích cô nhóc này, cô ấy xinh đẹp, tốt bụng lại nhẫn nại.
Lê Văn Vân hoàn toàn xem cô ấy như em ruột của mình, không muốn tương lai cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Đây chính là thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, cả nước chỉ có tám chiếc, có thể huy động tiền vốn cả trăm tỉ ở ngân hàng Tân Hải.
Nếu Lý Giai Dao biết sức nặng của chiếc thẻ này, có lẽ cô ấy chết cũng chẳng dám nhận.
Trên thực tế, mấy vạn tệ đối với cô ấy đã là con số trên trời rồi, huống chi là hơn trăm triệu.
Do đó Lê Văn Vân dứt khoát không nói rõ cho cô ấy biết.
“Được, vậy em đọc sách tiếp đi, anh đi tán gẫu với bố em một lát.” Lê Văn Vân mỉm cười với cô ấy.
Lý Giai Dao dìu Lê Văn Vân đi ra bên ngoài.
Bên ngoài nhà có một chiếc đèn, lúc này đang phát sáng, Lý Vân đang ngồi dưới chiếc đèn, trong tay ông ta đang kẹp một điếu thuốc kém chất lượng.
Mặt đất cũng đầy tàn thuốc.
Lê Văn Vân đứng ở cửa, sau khi ngồi xuống, anh liền nói với Lý Giai Dao: “Dao Dao, em vào nhà đi.”
Lý Giai Dao gật đầu, đợi Lý Giai Dao rời đi rồi, Lê Văn Vân mới nhìn về phía Lý Vân hỏi: “Chú Lý, chú đang nghĩ gì thế?”
Lý Vân nhìn ra bên ngoài rồi thở dài nói: “Chính là cảm giác toàn thân được giải thoát, ngược lại tâm trạng có hơi phức tạp.”
Lê Văn Vân im lặng, anh nhìn Lý Vân hỏi: “Chú Lý, hình như chú rất chống đối việc tới Yên Kinh đúng không? Tại sao thế?”
Lý Vân thở dài nói: “Tôi... nhiều năm trôi qua như vậy, tôi rất ghét cảm giác mắc nợ người khác, bất kể là ân tình hay gì cũng được, tôi tới Yên Kinh chỉ có thể nhờ cậy vào cậu để sinh sống, còn ở bên này, tôi dựa vào việc làm thợ mộc trong phân xưởng, có lẽ sẽ sống tốt hơn một tý, với lại, vợ trước của tôi là chạy tới Yên Kinh, tôi...”
Lê Văn Vân cau mày, hóa ra là vì lý do này?
“Cảm giác mắc nợ người khác ư?” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chuyện này chú đừng nghĩ nhiều như thế, chú có thể hiểu rằng đây là một cuộc giao dịch, chú đã cứu mạng cháu nên cháu phải trả lại chú một số thứ.”
“Nhưng cậu đã giúp tôi một chuyện rất lớn rồi, coi như đã thanh toán xong.” Lý Vân vội lắc đầu nói.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Chú Lý, không phải cháu khoác lác, nhưng mạng của Lê Văn Vân cháu không phải mấy chục vạn là có thể mua được. Nên chú không cần phải vì cháu cho đồ cho chú, mà cảm thấy áp lực trong lòng, còn người vợ trước của chú... Chẳng lẽ chú không muốn chứng minh, sau khi không có bà ta, chú càng sống tốt hơn khiến bà ta phải hối hận ư?”
Cả người Lý Vân cứng đờ, rồi nhìn về phía Lê Văn Vân.
Bất kỳ người đàn ông nào hoặc bất kỳ người nào cũng sẽ có suy nghĩ này ở dưới đáy lòng.
Lê Văn Vân nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù chú thật sự không muốn đối mặt thì chú cũng phải nghĩ đến Giai Dao chứ, tới Yên Kinh rồi, cô ấy có thể sống tốt hơn, được đào tạo tốt hơn, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn.”
Lý Vân trầm mặc một lát, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, ông ta nhả ra một làn khói rồi nghiến răng nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn Dao Dao tới Yên Kinh để sinh sống cùng cậu.”1