Đúng vậy, Lôi Tấn sợ rồi.
Mấy người mà Lôi Tấn dẫn tới nhìn thấy Lôi Tấn nhất thời bị chém không biết bao nhiêu nhát, khắp người đều là máu thì bọn họ cũng sợ theo rồi.
Nhìn thấy toàn bộ người tới đều vác theo đao, mặc đồng phục thì bọn họ càng sợ hãi hơn, nên bọn họ vô thức ôm đầu của mình, ngồi xổm dưới sàn.
Trên mặt hai bố con Lý Vân cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, kể cả Hàn Phượng.
Hàn Phượng... là bị Phạm Nhược Tuyết kéo thẳng tới đây, thậm chí cô còn không nói rõ là tình huống gì cho bà ta biết, mà đi vào phòng khám bệnh của bà ta rồi kéo thẳng bà ta lên xe, bà ta không dám phản kháng mà dẫn bọn họ tới đây, nhất là lúc xuống xe đi lên đường núi, đầu của Hàn Phượng sắp nổ tung rồi.
Bà ta nhìn thấy toàn bộ đám người này đều vác theo đao, cảnh tượng này thật sự khiến người khác cực kỳ sợ hãi.
Bà ta rất hối hận khi đã chữa bệnh cho Lê Văn Vân, cũng oán trách Lý Vân tự dưng lo chuyện bao đồng, cứu Lê Văn Vân về nhà.
Nhưng sau khi đến đây, gần như là theo bản năng, bà ta vẫn muốn che chở cho Lý Giai Dao.
Đáy lòng Hàn Phượng cũng là người lương thiện, bằng không bà ta cũng không chạy tới đây khám bệnh cho Lê Văn Vân mỗi ngày.
Ba người này đều có ơn với Lê Văn Vân.
Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ lựa chọn báo đáp ơn cứu mạng rồi. . Ngôn Tình Ngược
Mặc dù con người Lý Vân lương thiện, nhưng lại không muốn trêu chọc thị phi, ông ta đã cứu Lê Văn Vân, nhưng chưa từng cảm thấy Lê Văn Vân là người tốt.
Ông ta khác với kiểu người khá ngây thơ chưa va chạm nhiều như Lý Giai Dao, trong lòng ông ta vẫn chưa tháo gỡ sự phòng bị đối với Lê Văn Vân.
Do đó Lê Văn Vân hiểu rõ, cho dù sau này mình giúp đỡ ông ta, chưa chắc ông ta đã chịu chấp nhận, bởi vì ông ta không muốn trêu chọc chút rắc rối.
Lê Văn Vân nghĩ ra chiêu này là để cho bọn họ biết anh là Người Gác Đêm.
Hơn nữa anh bảo Phạm Nhược Tuyết dẫn một đám người Người Gác Đêm tới đây, nhìn thấy trận thế mỗi người vác hai thanh đao, mặc đồng phục, đeo mặt nạ, đến lúc đó anh có muốn giải thích với bọn họ cũng dễ dàng hơn, đợi sau khi bọn họ tin tưởng rồi, việc đền ơn của Lê Văn Vân cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó là anh định giải quyết triệt để tên Lôi Tấn này.
Thời đại này còn cho vay nặng lãi rầm rộ sôi nổi, đám người này nên chịu trừng phạt rồi.
Trấn trên này bị Lôi Tấn chèn ép, chắc chắn không chỉ có nhà của Lý Vân, mà còn rất nhiều người khác nữa.
Lê Văn Vân cũng không định giao Lôi Tấn cho cảnh sát, mà anh định lưu đày tên này tới khu Tội Ác.
Nếu tống ông ta vào tù thì quá tiện nghi cho ông ta, cả đời này ông ta ức hiếp người khác như thế, nên nửa đời còn lại cũng phải bị người khác bắt nạt mới được.
“Ôi chao!” Đúng lúc này, ở cửa, một người đàn ông cao lớn tháo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt, chính là Phó Vũ.
Sau khi phát hiện ra vị trí của Lê Văn Vân, mặc dù anh ta và Lê Văn Vân không hợp nhau, nhưng anh ta vẫn đích thân dẫn đội tới đây.
Anh ta đi vào trong nhà, thấy Lê Văn Vân bị trói như cái bánh chưng thì cười hì hì, rồi chọc tới chọc lui mấy vết thương trên người Lê Văn Vân nói: “Ôi chao, không ngờ thằng nhãi như cậu cũng có ngày này, chậc chậc, y như cái bánh chưng, ôi giời, vết thương này nhìn mà sướng quá đi mất.”
Lê Văn Vân cạn lời.
Anh nhìn Phó Vũ nói: “Anh dặn mọi người áp tải toàn bộ mấy người này đi. Rồi các anh tự điều tra xem, trong tay ai có mạng người thì hành quyết luôn, còn mấy người khác ai nên vào tù thì tống vào đấy, ai nên đi lưu đày tới khu Tội Ác thì đưa tới đó, tất cả bọn họ đều là bọn cho vay nặng lãi, ức hiếp người bình thường trong thời gian dài.”
Phó Vũ cười hì hì đáp: “Được thôi!”
Rất nhanh đã có mấy người chạy vào áp tải toàn bộ đám người này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới nhìn về phía ba người Lý Giai Dao nói: “Chú Lý, Dao Dao, dì Hàn, ba người đừng sợ.”
Đúng vậy, lúc này ba người đều vô cùng sợ hãi.
Trận thế của mấy người Lê Văn Vân thật sự quá lớn, khiến bọn họ không hiểu rốt cuộc Lê Văn Vân là ai?
Lý Vân lấy can đảm, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân à, bây giờ bạn của cậu cũng tới rồi, các cậu hãy quay về đi, tôi thật sự... không muốn gây phiền phức, mà tôi chỉ muốn sống yên ổn.”
Thấy Lý Vân chất phác, Phạm Nhược Tuyết liền ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân, cô cũng không nói gì, vì cô biết chắc rằng Lê Văn Vân sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nên sau khi cô ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân thì bắt đầu cởi trói cho anh, rồi kiểm tra tình trạng cơ thể của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân để mặc cho Phạm Nhược Tuyết kiểm tra cho mình, đồng thời anh cũng giải thích với mấy người Lý Vân: “Chú Lý, chú đừng đề phòng như thế, lúc nãy chú cũng nhìn thấy rồi đấy, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục, lưng vác hai thanh đao, chú đã bao giờ chứng kiến mấy tên côn đồ có quy mô, trận thế, khẩu hiệu như này chưa? Tụi cháu không phải là người xấu, hơn nữa còn là người tốt bẩm sinh, tụi cháu là Người Gác Đêm, là người bảo vệ sự hòa bình cho thế giới này.”
Anh không ngại giải thích cho ba người.
“Lúc trước cháu bị thương cũng là vì chiến đấu với người xấu, nên mới dẫn tới bị thương nặng suýt chết.” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chú có thể hiểu tụi cháu thành một tiểu đội đặc biệt.”
Cuối cùng anh hét toáng lên, bởi vì Phạm Nhược Tuyết đang đè lên vị trí đan điền của anh, khiến cả người anh co quắp lại.
“Chỗ này rất đau đúng không?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu, đang định giải thích tiếp thì đúng lúc này, Lý Tiểu U bỗng cười nói: “Anh Lê Văn Vân, anh hãy ngoan ngoãn để bác sĩ Phạm kiểm tra cơ thể cho anh đi, bên bọn họ cứ giao cho tôi giải thích với họ.”
Không thể không nói, sức cảm hóa của Lý Tiểu U mạnh hơn Lê Văn Vân rất nhiều.
Sau khi Lý Tiểu U giải thích tường tận cho bọn họ về sự tồn tại của Người Gác Đêm thì dần dần ba người đã bắt đầu tin tưởng, cũng nhìn Lê Văn Vân bằng cặp mắt khác xưa.
Bởi vì trong giọng điệu của Lý Tiểu U, Lê Văn Vân giống như một anh hùng khiến Lê Văn Vân nghe đến mức hơi xấu hổ.
Cuối cùng, ánh mắt căng thẳng sợ hãi mà mới đầu Lý Giai Dao nhìn Lê Văn Vân đã trở nên tràn ngập vẻ sùng bái.
Phạm Nhược Tuyết mở hộp thuốc ra, bắt đầu thay thuốc, băng bó lại cho Lê Văn Vân.
Tay nghề và trình độ chuyên môn của cô khiến Hàn Phượng sáng mắt.
Cuối cùng Lý Tiểu U nói: “Nói tóm lại là thế đó, sự tồn tại của chúng tôi là bí mật đối với người bình thường, ba người đã cứu anh Lê Văn Vân, thật ra theo lý mà nói thì chúng tôi không nên nói cho ba người biết, nhưng nếu anh Lê Văn Vân đã không muốn giấu ba người, vậy thì chúng tôi sẽ nói rõ cho ba người biết. Ngoài ra, ba người nhất định phải giữ bí mật, không được nhắc đến sự tồn tại của chúng tôi với bất kỳ ai, bằng không có thể sẽ gây ra chút rắc rối không cần thiết cho ba người.”
Lý Vân vội gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.”
Dứt lời, hình như ông ta lại nhớ ra điều gì đó, nên nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Lê Văn Vân, vậy... lãi suất cao mà chúng tôi đã nợ có cần trả lại nữa không?”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Tất nhiên là không cần trả lại rồi, hạng người cặn bã như Lôi Tấn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên chú cứ yên tâm.”
Lý Vân sửng sốt, một giây sau, mắt ông ta và Lý Giai Dao bắt đầu đỏ ửng, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Đối với người bình thường như bọn họ thì có trời mới biết khoản nợ này đè bọn họ mệt đến nhường nào.
Lý Vân chỉ tầm bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc hơn phân nửa, trông chẳng khác gì người hơn năm mươi tuổi.
Lý Giai Dao là cô gái xinh đẹp như vậy, vì nợ nần dẫn đến gia đình nghèo khó, bình thường cả người hơi tự ti.
Cuối cùng tảng đá đè bọn họ mấy năm qua đã rơi xuống, cảm giác đó thật sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Lý Vân dứt khoát đứng dậy, định quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân.
Lý Tiểu U vội ngăn cản ông ta.
Lê Văn Vân lên tiếng: “Chú Lý, chú đang làm gì thế, mạng của cháu là do chú cứu, nếu buổi tối hôm đó chú không cõng cháu về, e rằng bây giờ thi thể của cháu đã thối rữa rồi, nên chút trợ giúp này chẳng đáng là gì.”
Nói đến đây, anh lại trầm ngâm nói: “Mặt khác, chú và Dao Dao hãy thu dọn đồ đạc rồi cùng cháu tới Yên Kinh sinh sống đi.”
Lý Vân ngẩn người, vội xua tay nói: “Cậu trả hết khoản tiền này là đủ rồi, tôi cứu cậu cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, cậu đã giúp tôi một chuyện rất lớn rồi. Với lại... con người tôi đã quen làm nông dân, không thích cuộc sống ở thành phố lớn đó, nên không quen cho lắm.”
Lê Văn Vân cau mày, đúng lúc này Phó Vũ đi vào nói: “Người đã giải đi rồi, còn mấy người thì sao? Bây giờ phải thu xếp thế nào, chúng ta về luôn trong đêm à?”
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Các anh cứ quay về đi, tôi phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”
Anh phải nghĩ cách thuyết phục Lý Vân cùng tới Yên Kinh với anh mới được.