Chiến Lang Ở Rể

Chương 296: Chương 296: Tôi là... NGƯỜI GÁC ĐÊM




“E rằng phải dùng đầu của ông mới đổi được hai thanh đao này.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, rồi khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười khinh bỉ.

Anh nhìn Lôi Tấn bằng ánh mắt tràn ngập vẻ cương quyết, khinh thường và... phẫn nộ.

Lôi Tấn nghe Lê Văn Vân nói thế, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân thì không khỏi nổi da gà khắp người.

Nhưng trên mặt ông ta nhanh chóng lóe lên tia hung ác, rồi bóp cổ Lê Văn Vân, dứt khoát đè anh xuống ghế nói: “Ranh con, mẹ nó mày dám uy hiếp tao? Ông đây nói cho mày biết, tao mặc kệ mày bị thương thế nào, nhưng mày đừng có mà giả vờ hung ác trước mặt ông đây. Lý Vân có họ hàng nào, ông đây là người rõ nhất, nếu ông ta có họ hàng lợi hại đã sớm tới tìm tôi để giải quyết rắc rối rồi. Không ngờ mày lại dám uy hiếp tao? Mày chán sống rồi đúng không?”

Cổ bị bóp chặt, vết thương cũng đau nhói.

Nhưng trên mặt Lê Văn Vân vẫn hiện lên vẻ khinh bỉ.

Tiếng bước chân bên tai anh ngày càng rõ ràng.

Đồng thời ở phía cửa, hai người mà Lôi Tấn để lại để canh chừng bên ngoài cũng không khỏi xuất hiện tình huống bất ngờ.

Đúng lúc này, một người hoảng loạn chạy vào nói: “Anh Tấn, có... có người tới!”

“Ai thế?” Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lý Vân hỏi: “Các ông đã báo cảnh sát à?”

Vẻ mặt ông ta hơi kiêng kỵ, dù sao cũng là cho vay nặng lãi, suy cho cùng chuyện này cũng vi phạm pháp luật.

Ông ta nhìn về phía Lý Vân bằng ánh mắt tràn ngập sự hung ác và uy hiếp.

Lý Vân nhìn thấy ánh mắt này thì cực kỳ sợ hãi, ông ta vội nói: “Tôi không có, tôi thật sự không có.”

Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lê Văn Vân: “Là thằng ranh nhà mày báo cảnh sát đúng không?”

Lê Văn Vân khẽ cười không nói gì, vẻ mặt vẫn khinh bỉ.

“Được lắm, ranh con, mày hãy nhớ đấy, mày đã gây thêm rắc rối cho bố con Lý Vân, sau này mày sẽ hiểu thôi.” Lôi Tấn đen mặt nói.

Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh nhất thời thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không dám báo cảnh sát, phần lớn là vì dù Lôi Tấn ngồi tù thì khoản tiền này vẫn còn đó, người khác vẫn sẽ tới gây sự với bố con bọn họ.

“Anh Tấn, hình như bọn họ... không phải là cảnh sát tuần tra.” Đúng lúc này, tên chạy vào kia bỗng lên tiếng.

“Hả?” Lôi Tấn nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Bởi vì có nhiều người lắm. Em cảm thấy trên trấn chúng ta không có nhiều cảnh sát tuần tra đến thế.” Tên chạy vào nói.

Đúng vậy, trên con đường nhỏ vùng quê, lúc này... có hơn một trăm ánh đèn flash đang lấp lóe, bọn họ đi dọc trên con đường nhỏ vùng quê, kéo thành một hàng dài, như bầu trời đầy sao, đang không ngừng tới gần nhà của Lý Vân.

Lôi Tấn sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra, mấy người này là do Lê Văn Vân gọi tới.

Nếu không phải là người của cảnh sát, Lê Văn Vân có thể một lần gọi hơn một trăm người tới đây, rốt cuộc Lê Văn Vân này là ai?

Sắc mặt Lê Văn Vân cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân hỏi: “Ranh con, rốt cuộc mày là ai?”

Lê Văn Vân nhìn Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh, rồi nở nụ cười với bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Lôi Tấn cười đáp: “Tôi là Người Gác Đêm.”

“Hả?” Hình như Lôi Tấn nhất thời chưa hiểu hàm ý trong câu nói này.

Đúng lúc này, Lê Văn Vân thở dài, mặc kệ vết thương trên người, mà túm lấy bàn tay đang bóp cổ mình của Lôi Tấn, rồi dốc hết sức hét lớn ra bên ngoài: “Vì mọi sự sống!”

Tiếng hét đột ngột của Lê Văn Vân đã khiến toàn bộ người ở trong nhà đều sửng sốt.

Sau đó bọn họ nghe thấy trên con đường nhỏ vùng quê ở bên ngoài nhà bỗng truyền tới tiếng đồng thanh.

“Mũi dao chỉ về đâu, tim hướng về đó!”

“Chiến đấu đến khi không còn đường lui.”

Tiếng hét rất lớn, vang vọng cả núi rừng.

Tiếng hét đồng thanh này đã khiến trán Lôi Tấn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trong lòng ông ta hơi lạnh lẽo.

Ông ta không biết Người Gác Đêm mà Lê Văn Vân nói là gì, nhưng ông ta biết chắc chắn rằng, Lê Văn Vân... không phải là người bình thường.

Lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một bóng dáng xinh đẹp đã lao về phía cửa bằng tốc độ cực kỳ đáng sợ.

Cô sở hữu gương mặt tuyệt đẹp, trên người đeo một chiếc hộp thuốc, lúc cô nhìn thấy Lê Văn Vân bị Lôi Tấn đè xuống ghế thì đôi mắt nhất thời lạnh lẽo, rồi cô di chuyển, không ai nhìn thấy rõ cô ấy đã đi tới trước mặt Lôi Tấn bằng cách nào.

Đợi tới khi bọn họ phản ứng lại thì Lôi Tấn đã phát ra tiếng hét thảm thiết.

Tay ông ta nhanh chóng bị dao phẫu thuật xẹt qua.

“Dao Dao, chú Lý, mau nhắm mắt lại!” Đúng lúc này, Lê Văn Vân vội nói với Lý Giai Dao và Lý Vân.

Nhưng bây giờ hai người đã hoàn toàn ngây dại, không hề nghe lọt lời nói của Lê Văn Vân, mà trợn tròn mắt nhìn mọi thứ diễn ra ở trước mắt.

Hình như Phạm Nhược Tuyết cực kỳ phẫn nộ, hai tay cô như cánh bướm xòe ra, không ngừng vung qua vung lại với tốc độ rất nhanh.

Lôi Tấn chỉ cảm thấy, trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, trên người mình đã trúng mấy chục nhát dao.

“Bịch!”

Một lúc sau ông ta nằm xuống sàn ngay.

Cơn đau toàn thân đã khiến ông ta không nhịn được phát ra tiếng hét thảm thiết.

Quần áo ông ta đều là vết rách, máu tươi liên tục chảy ra bên ngoài.

Cho dù là Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hãi hùng khiếp vía, anh mím môi nói: “Em... định đâm chết ông ta à?”

Phạm Nhược Tuyết cất dao phẫu thuật, hờ hững nói: “Mỗi nhát dao đều không phải nhát trí mạng.”

Lê Văn Vân không còn gì để nói, đồng thời trong lòng thầm nói: “Tuyệt đối không được chọc bác sĩ, nhất là bác sĩ như Phạm Nhược Tuyết.”

Lôi Tấn không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, ông ta thật sự nhận thua rồi, người ra tay với ông ta là một phụ nữ, nhưng ông ta lại hoàn toàn không có sức để chống cự.

Toàn bộ người ở trong nhà đều hoàn toàn ngây dại.

“Cộp cộp cộp...”

Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên, Lý Giai Dao nhìn thấy một bóng dáng hơi mập mạp đang chạy vào nhà, đó là Hàn Phượng.

Bà ta chạy vào nhà, rồi ôm chầm lấy Lý Giai Dao nói: “Cháu không sao chứ, không sao chứ?”

Ánh mắt bà ta mang theo vẻ sợ hãi, như thể chưa hiểu rõ tình huống.

Cùng lúc đó, mọi người đều không chú ý tới, ngoài cửa có một đám người đang bắt đầu đi tới, trong tay bọn họ đều cầm điện thoại, tất cả đều đang bật đèn flash.

Dựa vào ánh sáng mờ ảo, bọn họ đều đứng lại ở cửa.

Trong nhà, Lý Giai Dao nhìn thấy rất rõ cách ăn mặc của bọn họ.

Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, đeo mặt nạ, sau lưng mỗi người đều vác hai thanh đao một ngắn một dài.

Hai bố con Lý Giai Dao hơi sợ hãi.

Lúc này mấy người mà Lôi Tấn dẫn tới đều sắp phát điên rồi, bọn họ nhìn thấy cả người Lôi Tấn đều là vết thương, rồi lại nhìn Lê Văn Vân đang ngồi trên ghế, ai cũng theo bản năng ôm đầu mình lại, rồi ngồi xổm dưới sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.