Chiến Lang Ở Rể

Chương 451: Chương 451: Demps, ra nhận cái chết đi




Trên trán Theonado lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, trong nháy mắt sống lưng lạnh toát.

Người này chính là bất khả chiến bại đấy!

Không ai là không biết đến danh tiếng của đao Trảm Hồng.

“Ông định làm gì?” Sau một hồi sợ hãi, Theonado kiên trì nói: “Chẳng lẽ ông muốn vung đao vào đồng đội của mình sao?”

“Tên chết tiệt, bây giờ tôi muốn chém cho ông một dao, đồ chó chết, tôi cho ông xanh cỏ, dám làm cho Lê Văn Vân rời khỏi Người Gác Đêm, ông chính là súc vật.” Trác Nhất Minh chửi ầm lên.

Nói xong, ông ta trực tiếp rút đao Trảm Hồng ra.

Đao Trảm Hồng ra khỏi vỏ!

Một thanh đao hoàn toàn đỏ rực, giống như dòng máu đang chảy.

Vào lúc đao Trảm Hồng được rút ra, Theonado hoàn toàn không thể đứng vững, ông ta sợ hãi ngã ngồi xuống boong tàu. Những người khác cũng nhìn Trác Nhất Minh với ánh mắt kinh hãi.

Trác Nhất Minh chỉ vung nhẹ một thanh đao nhưng bọn họ lại cảm thấy rằng nếu Trác Nhất Minh ra tay với thanh đao này, một ngàn người bọn họ ở đây không ai có thể sống sót!

Theonado không dám nói tiếp nữa.

Trác Nhất Minh tiếp tục điên cuồng chửi mắng: “Chết tiệt, suốt ngày núp sau lưng ra lệnh, không biết chơi bóng, nhưng mưu mô lại rất lợi hại, ông thích liếm mông Demps đến vậy sao? Ông đây nói cho ông biết, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chém đứt tên chết tiệt ông.”

Vương Hồng lúc này mới cười nhẹ: “Mọi người à, đừng căng thẳng, lão Trác chỉ đang lau đao thôi.”

Giọng ông ta trầm xuống, Trác Nhất Minh cũng hà hơi vào đao Trảm Hồng hai cái, sau đó dùng áo lau chùi.

Lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Theonado được người khác đỡ dậy, ông ta mới nhận ra rằng Trác Nhất Minh không thể thật sự tấn công mình được, nhưng một màn vừa rồi làm ông ta rất xấu hổ.

“Trác Nhất Minh, với tư cách là thủ lĩnh của Người Gác Đêm hệ Hoa, miệng lại đầy rác rưởi, phẩm chất của ông...”

Theonado còn chưa kịp nói xong, Trác Nhất Minh đã mắng: “Tố chất của tao thì sao hả tên thối tha kia! Cút xa ra cho tao, tao không giết được mày nhưng đánh thì không vấn đề gì nhé, có tin tao đánh cho mày nửa sống nửa chết không?”

Theonado không dám nói gì nữa, ông ta biết rằng Trác Nhất Minh thực sự dám làm như vậy.

Vương Hồng mỉm cười nói gì đó với buồng nhỏ bên dưới, chiếc du thuyền nhỏ tăng tốc và kéo dài khoảng cách với những con tàu khổng lồ kia.

Sau khi rời đi, Trác Nhất Minh hùng hổ nói: “Ông đây còn chẳng muốn làm thủ lĩnh, làm chuyện gì cũng phải sợ này sợ kia, nếu như không phải kiêng kị mấy thứ đó thì tôi đã bổ cho tên cháu trai kia một nhát rồi.”

Vương Hồng cười nói: “Liên Hợp Quân là cần thiết, nhưng… đúng là cần phải thay người phụ trách rồi. Nhưng mà nói lại, ông học mấy lời mắng chửi kia ở đâu đấy?”

“Tôi học trên mạng đó.” Trác Nhất Minh nói.

Vương Hồng ngẩn người, sau đó bĩu môi nói: “Bớt đến quán cà phê Internet đi, ông đừng có mà làm ảnh hưởng đến hình tượng Người Gác Đêm hệ Hoa chúng ta nữa.”

...

Địa điểm thăm dò thứ hai thực chất là một hòn đảo, hòn đảo tư nhân của gia tộc Demps.

Gia tộc Demps với tư cách là đệ nhất gia tộc của Europa, gia tộc của họ cực kỳ lớn, bao gồm cả dây chuyền công nghiệp. Theo hiểu biết của Lê Văn Vân thì gia tộc Demps kiểm soát một đế chế kinh doanh cực kỳ lớn ở Europa.

Lúc này trên bãi biển của hòn đảo, có ba lão già đang ngồi phía sau đỉnh lâu đài, trừ Demps ra thì bên cạnh là một người phương Tây, ông ta tương đối mập mạp, mặc dù ông ta đã rất già rồi nhưng sức ăn có vẻ vẫn còn tốt, cầm một cái chân không biết là chân con gì, ngồi một bên gặm!

Bên cạnh ông ta còn có hai thanh đao!

Mà người còn lại giắt bên hông ba thanh kiếm, búi tóc trên đầu, đi đôi guốc gỗ và mặc kimono! Ăn mặc như một võ sĩ.

Ông ta cầm một tách trà trong tay, híp mắt rồi ngồi ở đó.

“Hai người bạn già của tôi, sợ rằng hôm nay tôi phải làm phiền hai người một chút.” Demps cười nói.

“Không sao đâu, những kẻ xấu xa trong khu Tội Ác, tôi sẽ giết hết chúng không nương tay!” Người đàn ông ăn mặc như võ sĩ mở mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng.

“Đúng vậy!” Người đàn ông mập mạp cười nói: “Nghe nói Doãn Nhu là một mỹ nhân hiếm có, hôm nay nhất định tôi phải bắt sống bà ta, mang về từ từ thưởng thức mới được.”

“Ông vẫn thật dâm dê như vậy.” Demps mỉm cười lắc đầu.

“Tôi không ngờ rằng tên Lê Văn Vân đó thực sự đã phản bội Người Gác Đêm, đây là một hạt giống tốt đó, trong tương lai nếu chiến tranh nổ ra, cậu ta có thể trở thành sự tồn tại thay thế cho Trác Nhất Minh mà. Thật là đáng tiếc.” Người đàn ông mặc kimono thở dài.

“Đến rồi!” Đột nhiên, Demps chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Ở đằng xa, hai chiếc du thuyền hú còi và đang đi về hướng này.

Đồng thời trên bãi biển, tất cả những Người Gác Đêm ở khu thăm dò thứ hai đều đứng dậy, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng nhìn hai chiếc du thuyền kia, không ít người nuốt nước bọt.

Danh tiếng của Lê Văn Vân những năm gần đây thực sự quá lớn.

Sát thần của thế giới ngầm không phải là nói suông, đó là chiến tích mà Lê Văn Vân lần lượt đạt được.

Hai chiếc du thuyền càng lúc càng gần, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mũi tàu!

Dưới ánh nắng của mặt trời, Lê Văn Vân đang đứng ở trên mạn thuyền, trên lưng của anh đeo đao Phá Không và Vô Danh, trông cực kì thu hút sự chú ý.

Ánh mắt anh sáng rực nhìn địa điểm thăm dò thứ hai, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Trong tay cầm một chiếc huân chương vàng, anh bình tĩnh nhìn bãi biển càng ngày càng gần, lâu đài cũng càng ngày càng gần.

Cuối cùng, hai chiếc du thuyền đã tiếp cận bãi biển và trực tiếp lao lên bãi biển.

Phía sau Lê Văn Vân, những người khác đồng loạt đứng lên, khẩu súng bắn tỉa của Lý Thu cũng dựa trên mạn tàu, sau đó anh ta liếm môi nói: “Tôi đã tìm thấy chúng rồi!”

“Bằng!”

Trong nháy mắt, anh ta trực tiếp bóp cò súng.

Đạn đặc chế của khẩu súng bắn tỉa bật ra và lao thẳng về phía lâu đài.

“Ồ, có phải thần bắn tỉa của Người Gác Đêm không?” Người đàn ông mang guốc gỗ đột ngột nhảy ra, sau đó ông ta ném một đao ra ngoài.

Viên đạn và thanh đao va chạm trong không khí, thanh trường đao bay ngược trở lại.

“Ồ, nếu mà trúng cú đó thì e rằng chúng ta cũng không thể chịu được đâu!” Ông ta nheo mắt lại, sau đó đứng dậy và nhìn về phía mạn tàu.

Lê Văn Vân đứng ở mũi thuyền, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm một đám đông người mặc trang phục Người Gác Đêm ở phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn về phía lâu đài, môi khẽ mấp máy, sau đó mở miệng hét lớn: “Demps, ra nhận cái chết đi! “

Ở trên đỉnh lâu đài, Demps nở nụ cười chế nhạo và thản nhiên nói: “Chúng ta xuống thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.