Chiến Lang Ở Rể

Chương 450: Chương 450: Xuất phát! Địa điểm thăm dò thứ hai




Trên hòn đảo hoang, một ngày từ từ qua đi, tám giờ sáng ngày hôm sau!

Lê Văn Vân mang theo hai thanh đao đeo trên lưng xuất hiện trên boong tàu.

Lúc này trên boong tàu, tất cả mọi người cũng có mặt ở tầng năm, trên lưng bọn họ cũng đeo hai thanh đao.

Mặc dù rời khỏi Người Gác Đêm nhưng sử dụng song đao đã trở thành thói quen của bọn họ, cho nên lúc này trên du thuyền loại nhỏ, trừ Doãn Nhu ra thì tất cả những người khác đều mang theo song đao.

Mặt khác trên đỉnh chiếc du thuyền, Đao Ba đang đứng đó với một đám người đỉnh cấp! Lúc này đám người kia liếm môi, vẻ mặt hưng phấn.

Đều là những tên côn đồ đến từ khu Tội Ác, tất cả đều đang háo hức được khiêu chiến với vị trí thứ ba trên Thiên bảng.

Nếu như giành chiến thắng thì đồng nghĩa với việc Đao Ba sẽ có quyền lực của vị trí thứ ba Thiên bảng, bọn họ thật sự đã tìm được một cặp đùi vừa dày lại vừa to.

Điều quan trọng là sau trận chiến này, Đao Ba đã hứa rằng sẽ đưa bọn họ vào thành phố, để bọn họ có thể thật sự hòa nhập vào xã hội.

Lúc này ở boong thuyền tầng năm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lại Dĩnh mang theo một nụ cười đầy hưng phấn.

Lúc tiễn Liễu Ngọc đi, bọn họ không vội vàng đi cùng mấy người Liễu Ngọc, thứ nhất là bọn họ muốn ở cùng hội Lê Văn Vân, cho dù có phải chiến đấu đi nữa.

Thứ hai là bọn họ không dám đi!

Đó toàn là những người đã sống ở khu Tội Ác một thời gian dài, nếu như Lê Văn Vân không đi cùng bọn họ thì bọn họ cảm thấy rất không an toàn.

Cho nên Lê Văn Vân đã nói cho bọn họ chuyện đó từ đầu lúc định rời đi, hai vợ chồng Lại Tuấn mới không muốn đi về trước cùng Liễu Ngọc.

Bọn họ sợ mình không thể hòa nhập vào xã hội hiện đại.

Đối với chuyện đó thì Lê Văn Vân cũng không ép buộc, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc thì anh sẽ đưa bọn họ về.

Trong trận chiến này, gia đình ba người bọn họ đều được sắp xếp ở hậu cần, kể cả Lại Dĩnh cũng ở hậu cần trợ giúp Phạm Nhược Tuyết, tất nhiên là cô bé cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu là phục vụ trà nước thôi.

Tất cả mọi người mang theo vũ khí xuất hiện trên boong tàu!

Trên boong tàu của du thuyền đắt đỏ, hết đám người này đến đám người khác liếm môi, cùng chờ để xuất phát.

Lê Văn Vân đứng phía trên, lúc này Đao Ba nhìn về phía anh.

Lê Văn Vân xua xua tay! Làm hành động OK!

Lúc này, Đao Ba mới liếm môi, vẻ mặt thích thú rút con dao dài ra, anh ta lớn tiếng quát: “Các anh em!”

“Leng keng!”

“Leng keng!”

Lúc Đao Ba rút kiếm và hét to, ngay lập tức những cao thủ đỉnh cấp trên boong thuyền cũng đồng loạt rút kiếm ra, những người khác nghe thấy âm thanh rút kiếm, dường như tất cả mọi người đều cùng để lộ vũ khí của mình!

“Trận chiến này, mục tiêu là địa điểm thăm dò thứ hai! Giết chết Demps, vị trí thứ ba trong danh sách!”

“Giết!”

Tất cả mọi người đều điên cuồng hét lên.

Dưới tiếng huyên náo, nhiệt huyết của mọi người bắt đầu sôi trào.

Lê Văn Vân liếm liếm môi, Lý Thu ở bên cạnh thở một hơi, nói: “Trước kia lần đầu tiên tôi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào như vậy là lúc còn ở trên đỉnh Hỉ Lãng.”

Đó là một trận chiến lớn, hàng vạn Người Gác Đêm cùng hò hét, âm thanh lớn rung trời.

“Ô!”

“Ô!”

Hai tiếng tàu vang lên, sau khi cập bến cảng này hai ngày, hai chiếc du thuyền đến từ khu Tội Ác, mang theo hơn 2.500 tên côn đồ từ khu Tội Ác bắt đầu chậm rãi đến địa điểm thăm dò thứ hai.

Lê Văn Vân nhảy lên, đứng ở vị trí đầu trên boong thuyền, hai chiếc du thuyền cùng song hành xuất phát!

Bên cạnh, Đao Ba nhìn thấy Lê Văn Vân nhảy lên trên, anh ta chỉ cảm thấy rất ngầu, bèn học theo anh nhảy lên.

Con thuyền cưỡi sóng theo gió đi thẳng đến địa điểm thăm dò thứ hai!

...

Lúc này, khu vực thăm dò thứ hai cách đó 50 hải lý.

Hòn đảo này là hòn đảo tư nhân của Demps, hòn đảo rất lớn và có nhiều tòa nhà, lúc này trên một bãi biển đang tụ tập những hàng người mặc trang phục Người Gác Đêm.

Quy mô cũng phải tầm hai ba ngàn người, bọn họ chia thành mười người hoặc hơn mười người, tạo thành hình vuông hoặc đội nhóm.

Đây là kiểu kết hợp phổ biến nhất của Người Gác Đêm.

Ở phía sau có một tòa lâu đài, lúc này dưới tầng hầm của lâu đài, một ông già dáng người gầy gò, tóc hơi hói đang ngồi trên ghế.

Phía dưới có một dãy các loại dụng cụ, những dụng cụ đó buộc vào người ông ta, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi, có mùi máu tanh nồng nặc bốc ra. Chất lỏng kia thông qua những dụng cụ này, không ngừng chảy vào trong thân thể ông ta.

Trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưởng thụ.

Tên này chính là Demps!

“Bố!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Sau đó, một ông già với mái tóc hoa râm bước vào tầng hầm.

Đúng vậy, con trai của Demps, trông còn già hơn ông ta mấy tuổi, dáng vẻ vô cùng già yếu.

Người này là con trai cả của Demps, tên là Muller Demps!

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Demps mở miệnh hỏi.

“Nhận được tin báo, bọn họ đã lên đường rồi, theo thống kê thì có khoảng 2500 người, còn đỉnh cấp là khoảng 70 người, e rằng sẽ rắc rối hơn nhiều!” Muller Demps nói.

“Khoảng bảy mươi người.” Demps rút thanh dụng cụ ra và nói: “Còn chúng ta thì sao?”

“Chúng ta có ba mươi chín người đỉnh cấp trên đảo, cộng với một số sát thủ mà con mời đến hai ngày nay, lính đánh thuê gì đó thì tổng cộng số người đỉnh cấp của chúng ta nhiều hơn bọn chúng, là có tám mươi ba người.” Muller Demps nói.

Demps đứng lên, ông ta nhẹ giọng nói: “Vậy là đủ rồi, bố cũng mời được hai vị kia đến, ba người siêu cấp, đội hình nhiều đỉnh cấp như thế, Lê Văn Vân… Tên đó có thể tiếp được không?”

“Thưa bố, nếu như giết được Lê Văn Vân, cũng như các thành viên ban đầu của tiểu đội 11762 hệ Hoa thì với nhiều máu thiên tài như vậy, đến lúc đó bố sống được thêm trăm năm nữa cũng không phải nói chơi đâu!” Muller Demps phấn khích nói.

“Đi thôi, đi đến bãi biển, tiếp đón bọn chúng thôi!” Demps giơ một tay ra, một cây giáo dài ở bên cạnh nhanh chóng bay vào tầm tay ông ta.

Cây giáo dài, trong tiếng Trung Quốc còn được gọi là “Thương Long” và đứng thứ ba trong bảng vũ khí! Chỉ đứng sau đao Trảm Hồng của Trác Nhất Minh và đao Vô Danh của Lê Văn Vân!

Ông ta vung ngang ngọn giáo, sau đó khoác thêm chiếc áo choàng vào trang phục của Người Gác Đêm, trông rất oai phong!

“Thật tiếc cho đám rác rưởi Bùi Nghênh Tùng và Giản Hưng, vậy mà vẫn cần bố phải tự ra tay.” Muller Demps mắng.

“Đó là lỗi của bố vì đã đánh giá thấp khả năng của thằng nhãi đó.” Demps nói: “Bây giờ tên đó đang gây ra nhiều rắc rối, nhưng điều đó không quan trọng, dù sao thì bọn chúng cũng sắp đến rồi, có bại lộ hay không cũng không quan trọng nữa!”

“Nhưng lần này, thằng nhãi đó nhất định phải chết!” Ông ta vừa nói vừa vung trường đao, đi từ tầng hầm ra ngoài!

Vừa bước ra ngoài, ông ta không khỏi lấy tay che trán.

“Ôi, lâu rồi không ra ngoài, không quen với ánh nắng mặt trời.” Demps liếm môi nói: “Đưa bố đi gặp hai người bạn cũ đi.”

...

Đồng thời trên mặt biển cũng có mấy con tàu tiến lên, trên những con tàu này là Người Gác Đêm hệ Europa, những Người Gác Đêm này dùng để quan sát Lê Văn Vân và những người khác, đi cùng với Lê Văn Vân, bọn họ di chuyển về phía trước, Theonado và những người khác cũng xuất hiện trên tàu!

Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một chiếc du thuyền loại nhỏ màu trắng đang nhanh chóng tiến đến, trên du thuyền nhỏ có hai ông già đang ngồi ở đó!

Du thuyền từ từ lái đến bên cạnh mấy con tàu khổng lồ, Theonado sững sờ khi nhìn thấy hai người trên du thuyền, sau đó mặt mày u ám hỏi: “Trác Nhất Minh, ý ông là gì?”

“Ông đây có ý gì cũng không phải việc của ông!” Trác Nhất Minh trợn mắt mắng: “Hôm nào đấy tôi sẽ đến tính sổ với ông chuyện chèn ép Lê Văn Vân, tên khốn kiếp!”

Với tư cách là người nắm quyền trong Liên Hợp Quân, Theonado có địa vị rất cao, nhưng lúc này lại bị Trác Nhất Minh chỉ vào mặt, khiến cho sắc mặt ông ta không thể bình tĩnh được.

Ở bên cạnh, Vương Hồng lại vui vẻ hớn hở nói: “Ơ, mọi người à, thật là trùng hợp quá, tôi và lão Trác đi du lịch mà cũng gặp mọi người!”

Du lịch ư? Có quỷ mới tin mấy người đến để du lịch.

“Trác Nhất Minh, tốt nhất là lần này ông đừng xen vào, Lê Văn Vân không còn là Người Gác Đêm nữa, hơn nữa còn mang theo huyết sắc lệnh, nếu như ông can thiệp thì tôi phải nghi ngờ rằng Người Gác Đêm của hệ Hoa các người thực sự có ý muốn thống nhất toàn bộ Người Gác Đêm.” Theonado cảnh cáo nói.

Nghe vậy, Trác Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.

“Ra!”

Đột nhiên, trong khoang của chiếc du thuyền nhỏ, một con dao màu đỏ bay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.