Một tốp người gật đầu khiến cho sắc mặt Trần Tiêu hơi kích động, ông ta đã chờ ngày hôm nay 20 năm rồi, bây giờ nghe thấy Lê Văn Vân nói vậy khiến cho cả người ông ta mất bình tĩnh, vẻ mặt xúc động về tới căn phòng nhỏ trên tàu, Lê Văn Vân đoán có lẽ tối nay ông ta sẽ không ngon giấc đâu!
Cả nhóm người ai nấy đều về phòng riêng của mình.
Lê Văn Vân quay lại khoang thuyền, anh lấy từ trong túi của mình ra một chiếc hộp sắt hình chữ nhật, lông mày hơi cau lại.
Ba năm trước, vì bọn họ tranh giành chiếc hộp sắt này nên mới khiến cho mọi chuyện đến nước này.
Lê Văn Vân ngồi trên thuyền, trong tay cầm chiếc hộp, lông mày nhíu chặt lại.
Theo như lời Bùi Nghênh Tùng nói thì chiếc hộp này là về “họ”, Lê Văn Vân không biết có phải thật thế không, nhưng anh nghi ngờ rằng đó chỉ là cách để Bùi Nghênh Tùng kéo dài thời gian thôi.
Tất nhiên nếu như Bùi Nghênh Tùng nói thật thì chiếc hộp này có mối liên hệ gì đó rất chặt chẽ với “họ”..
Hơn nữa chiếc hộp này đã được Người Gác Đêm mang về một thời gian dài nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn giải mã nó được.
Lê Văn Vân quan sát một lúc, hơi nhíu mày, anh cầm chiếc hộp rồi tìm đến chỗ của Bùi Nghênh Tùng, ném chiếc hộp cho ông ta.
“Tôi biết là ông đang cố kéo dài thời gian! Tôi cho ông hai ngày.” Lê Văn Vân thản nhiên nói.
“Tôi nhất định sẽ phá giải nó!” Bùi Nghênh Tùng vội vàng nói.
Đối với lời của ông ta, Lê Văn Vân từ chối bình luận thêm, sau khi mang thứ đó đến chỗ ông ta xong anh liền trực tiếp rời đi.
Thấy Lê Văn Vân đi rồi, Bùi Nghênh Tùng cầm chiếc hộp trong tay, nhìn theo hướng Lê Văn Vân vừa rời đi, trong mắt lộ ra một tia độc ác, ông ta lẩm bà lẩm bẩm nói: “Đợi thêm chút nữa đi, đợi đến khi chủ nhân đến, tất cả các người sẽ phải chết hết!”
…
Lê Văn Vân quay trở lại khoang thuyền, anh lật qua lật lại, trằn trọc không ngủ được, anh ngồi dậy xuống khỏi giường, đi đến boong thuyền tìm một cái ghế rồi nằm xuống, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Trên boong thuyền có ánh sáng mờ nhạt, Lê Văn Vân lấy ra một tấm ảnh.
Trên tấm ảnh chụp có mười hai người, tất cả đều là thành viên của tiểu đội 11762.
Ánh mắt Lê Văn Vân nhìn mấy người trên ảnh, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Nếu không phải vì trận chiến đó, Đường Đường sẽ không chết, tôi sẽ không mất trí nhớ, nếu như tôi và Đường Đường vẫn ở đó, mọi người… cũng sẽ không liên tiếp chết trên chiến trường, chỉ còn lại mấy người chúng tôi.” Lê Văn Vân vuốt ve tấm ảnh, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng thì cái chết của mọi người sẽ được tính hết lên đầu tên chó già Demps đó!”
Lên Văn Vân lẩm bẩm nói.
“Bịch bịch bịch…”.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Lê Văn Vân cầm tấm ảnh, quay đầu nhìn thì thấy Phạm Nhược Tuyết đã đi đến boong tàu, cô mặc bộ đồ ngủ mềm mại, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
“Em biết ngay là anh không ngủ được mà.” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Em muốn đến thăm anh một chút.” Phạm Nhược Tuyết mỉm cười, cô kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Lê Văn Vân, sau khi ngồi xuống, cô rất tự nhiên cầm lấy đầu Lê Văn Vân đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu anh, nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai… là một cuộc chiến ác liệt, nghỉ ngơi tốt mới có thể báo thù được chứ!”
“Ừ!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Bên Đao Ba đã chuẩn bị xong đội y tế cho em rồi, hậu cần ngày mai giao cho em.”
Phạm Nhược Tuyết phụ trách đội y tế, Lê Văn Vân không thể để cô chiến đấu ở trước được.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Đã hấp thụ xương xong chưa?”
“Xong rồi!” Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Hấp thụ xong từ hai ngày trước rồi.”
Anh đã lấy được năm chiếc xương rồng ở khu Tội Ác, cộng với hai chiếc của Minh Sùng, tổng cộng Lê Văn Vân có bảy chiếc xương rồng.
Sau khi anh hấp thụ năm chiếc trong một ngày thì phát hiện có vẻ như đã đến thời điểm bão hòa, tốc độ hấp thu bắt đầu trở nên chậm chạp, hai chiếc còn lại anh phải mất mười ngày mới hấp thụ hết.
Hấp thụ hai chiếc xương rồng xong, Lê Văn Vẫn cũng cảm thấy mình tiến bộ hơn một chút, nhưng đồng thời cũng thấy tiến bộ không lớn như lần trước, trước đó hấp thụ rất nhanh, anh cũng cảm thấy tốc độ tiến bộ của mình tăng lên rất nhanh.
Tất nhiên là dù chỉ mạnh hơn một chút thôi cũng khiến cho Lê Văn Vân tự tin hơn rất nhiều.
“Ngày mai nhất định chúng ta sẽ thắng, chỉ cần anh có thể cầm chân Demps thì chúng ta còn có hai người siêu cấp, đợi mọi người giải quyết xong địa điểm thăm dò thứ hai thì Doãn Nhu và Thi Kỳ sẽ đến giúp anh!” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Nếu như chỉ có người ở địa điểm thăm dò thứ hai thì vẫn ổn!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Bây giờ anh chỉ lo là có thể bên phía Người Gác Đêm sẽ giúp đỡ ông ta, mặc dù hôm nay anh nói nhiều như vậy, Người Gác Đêm hệ khác thì không sao, có khi cũng không ai giúp đâu, nhưng sức ảnh hưởng của Demps ở Europa quá lớn, ví dụ như Theonado, ông ta chẳng khác gì fan ruột của Demps.”
“Liên Hợp Quân… thật ra cũng tồn tại vấn đề lớn.” Phạm Nhược Tuyết thở dài một hơi, nói: “Mấy người Theonado cũng già rồi, nhưng bọn họ vẫn ngồi ở vị trí đó.”
Liên Hợp Quân được thành lập cùng lúc với Người Gác Đêm, sau trận chiến quy mô lớn đầu tiên thì Demps đã trở thành anh hùng của Người Gác Đêm, Liên Hợp Quân được thành lập nhưng người ở vị trí quản lý luôn là người hệ Europa, hơn nữa đa phần đều có quan hệ tốt với Demps.
“Ừ, đến lúc lật tẩy bài lại rồi.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Vậy là sau khi rời Người Gác Đêm thì anh vẫn phải chấp hành nhiệm vụ cuối cùng của họ à!”
Anh chạm vào chiếc huân chương trên ngực mình!
Đúng vậy, Demps đã phản bội Người Gác Đêm, đợi đến khi chiến tranh bùng nổ thì ông ta đâm cho Người Gác Đêm nhát, đến lúc đó không ai có thể gánh chịu hậu quả được.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu: “Sau khi chiến thắng thì anh định làm gì? Còn những người ở khu Tội Ác thì sao?”
Lê Văn Vân nhìn bầu trời đầy sao, sau đó cười nói: “Chúng ta ai cũng hiểu, chiến tranh bùng nổ, chẳng có ai quan tâm đến đạo đức cá nhân nữa, anh sẽ chiến đấu theo cách của riêng mình.”
Phạm Nhược Tuyết lại nhẹ nhàng gật đầu, cô dịu dàng xoa đầu Lê Văn Vân.
Dưới bầu trời sao, lênh đênh trên mặt biển, một nam một nữ cứ như vậy ngồi trên boong thuyền.
Đêm khuya rồi.
Không biết qua bao lâu, Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân đang nhắm mắt trên đùi mình, cô mỉm cười, cả người cúi xuống nằm lên ngực Lê Văn Vân, từ từ nhắm chặt hai mắt.
…
Ở Yên Kinh xa xôi, trong đại học Yên Kinh.
Bởi vì chênh lệch thời gian nên bây giờ Yên Kinh đang là sáng sớm, cả trường đại học chìm trong bầu không khí náo nhiệt!
Lúc này trong một phòng học, một vị giáo sư tóc vàng mắt xanh đeo kính, ông ta tầm bốn mươi tuổi, bên dưới có không ít học sinh nữ.
“Oa, đẹp trai quá!”
“Giáo sư thật sự rất là đẹp trai.”
…
Bên dưới thỉnh thoảng có âm thanh truyền tới.
Giáo sư ở trên nghe thấy tất cả, có vẻ như ông ta cũng đã quen rồi.
Ông ta dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Vật đua trời lựa, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật tự nhiên áp dụng với cả vũ trụ, hướng nghiên cứu của chúng ta là khoa học sự sống, ở thế giới này, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích bằng khoa học…”
Nói đến đây, ông ta bỗng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở chỗ cửa ra vào, khom lưng với ông ta.
Nếu như Lê Văn Vân ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người này. Chính là cháu gái của Nhan Tam, Nhan Như Tuyết.
Ông ta khẽ mỉm cười, nói: “Các bạn cứ thảo luận một lát đi, tôi ra ngoài một chút.”
Nói xong ông ta liền đi về phía cửa.
“Giáo sư!” Nhan Như Tuyết hơi cúi đầu, nói với ông ta: “Ông nội bảo cháu đến nói với ngài rằng ông đã báo tin cho bà Loan rồi.”
“Ha ha, ông ấy vẫn không muốn chủ động nói chuyện với tôi sao?” Giáo sư sờ sờ mũi hỏi.
Nhan Như Tuyết cười khổ nói: “Vâng, ông nói rằng thấy không thoải mái khi nói chuyện với ngài.”
“Lê Văn Vân đâu rồi, gần đây cháu có liên lạc với cậu ta không?” Giáo sư lại hỏi.
“Từ khi anh ấy đến khu Tội Ác thì chưa từng liên lạc được.” Nhan Như Tuyết thở dài một hơi, nói: “Cũng không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi.”
“Cậu ta… Cũng là một hạt giống tốt đấy, theo quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé thì cậu ta ở đỉnh của chuỗi sinh vật, đáng tiếc là cậu ta lại muốn bảo vệ một đám người thấp kém.” Giáo sư lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tây và nói: “Cậu ta sẽ trở lại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì buổi tối ở chỗ chúng ta, cậu ta sẽ khai chiến với Demps.”
Sắc mặt Nhan Như Tuyết hơi đổi, nói: “Demps ư? Top 3 Thiên bảng Demps sao?”
“Đúng vậy! Tầm cỡ hai người bọn họ, đúng là không chết không được mà!” Giáo sư nâng kính của mình, mỉm cười nói.