Chiến Lang Ở Rể

Chương 457: Chương 457: Linh trảm




Chiêu thức này là chiêu thức mạnh nhất của Người Gác Đêm, những chiêu thức này đều là công khai, chỉ cần trở thành Người Gác Đêm là có thể tiếp cận với tất cả các loại võ học. Về phần người đó có thể luyện đến trình độ gì, có thể sử dụng các chiêu thức nào, chẳng hạn như Điệp Lãng Đao Pháp, hoặc trảm Nhược Tuyết của Lê Văn Vân thì cần phải có chân khí chống đỡ và khống chế.

Mà Quỷ Trảm là chiêu thức của Trác Nhất Minh, trong toàn bộ lịch sử của Người Gác Đêm chỉ có một mình ông ta sử dụng được.

Giờ đây… Lê Văn Vân sẽ thử dùng chiêu thức này.

Anh không thể phủ nhận rằng lão già này thực sự rất mạnh.

Vị trí thứ ba trong Thiên Bảng, cho dù là ông ta bắt đầu hấp hối thì cũng khó có thể giết chết ông ta trong một thời gian ngắn.

Nếu để ông ta vượt qua thời gian hấp hối, thì trận chiến sẽ thất bại hoàn toàn.

Lê Văn Vân cầm thanh đao bằng cả hai tay, nâng lên, trong tích tắc đã thu lại toàn bộ chân khí.

Lúc này đao Vô Danh dựng đứng thẳng trước mặt anh đang phát ra năng lượng màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hơi mờ ảo.

Lê Văn Vân đột ngột mở mắt ra, sau đó bờ môi khẽ nhúc nhích: “Quỷ Trảm!”

“Vù!”

Tiếng xé gió truyền đến, lúc này Lê Văn Vân biến mất tại chỗ, toàn thân như bóng ma bay tới trước mặt Demps!

“Keng!”

Thanh đao của anh nhẹ nhàng phóng vút ra ngoài.

Tốc độ không nhanh lắm, nhưng sắc mặt của Demps thay đổi một cách điên cuồng.

Đã sử dụng nó rồi!

Thực sự đã sử dụng nó!

Ông ta không ngờ Lê Văn Vân lại sử dụng chiêu thức này.

Toàn thân Demps bốc ra chân khí cuồn cuộn, tụ lại trên cây giáo Thương Long khiến ông ta càng thêm hung ác, ông ta định liều chết ngăn lại một đao này.

Chỉ trong tích tắc, khi Lê Văn Vân thu lại khí tức, đao giáo va chạm với nhau tạo thành tiếng nổ lớn.

“Bùm!”

Chân khí khuấy động, cuồng phong gào thét.

Lê Văn Vân nhìn Demps và bình tĩnh nói: “Ông thua rồi!”

...

Bên ngoài khu thám hiểm số hai, Trác Nhất Minh đang đứng trên mũi thuyền, khi khí tức của Lê Văn Vân biến mất, mặt ông ta hơi nghiêng sang một bên nói: “Khí tức của Lê Văn Vân đã biến mất!”

Vương Hồng ở bên cạnh thở dài nói: “Cuối cùng vẫn thua à?”

Đôi mắt của Trác Nhất Minh bắt đầu đỏ lên, khí thế trên người ông ta lại bắt đầu mờ nhạt.

Vương Hồng kéo ông ta lại nói: “Bình tĩnh nào, bây giờ... chúng ta phải tìm cách giữ lại tên nhóc này.”

“Tôi… không thể bình tĩnh được!” Ánh mắt Trác Nhất Minh trầm tư nhìn lên trời, nước mắt lưng tròng, ngón tay trái khẽ nhúc nhích, Trảm Hồng Đao lại mở ra, khí thế trên người ông ta lại bắt đầu rục rịch nổi lên.

Bên cạnh, Theonado không cảm nhận được cảnh này, ông ta chỉ cảm nhận được khí tức của Lê Văn Vân đã mất nên mừng rỡ nói: “Thắng rồi, ngài Demps đã thắng rồi! Lê Văn Vân, kẻ phản bội Người Gác Đêm đáng chết!”

Lúc này không ai trong số những Người Gác Đêm hệ Europa lên tiếng, rất nhiều người đang cúi đầu.

Nhiều người ở đây đã tham gia trận chiến Hỉ Lãng Phong.

Có người thương cảm, cũng có những tín đồ của Demps phấn khích.

“Theonado!” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai ông ta.

Theonado quay lại thì thấy Trác Nhất Minh đang đứng đó, ông ta đã rút đao ra rồi!

“Lê Văn Vân, anh hùng của Người Gác Đêm.” Trác Nhất Minh lạnh lùng nói: “Là tôi đã đưa cậu ấy vào Người Gác Đêm, mấy năm nay cậu ấy đã lập rất nhiều chiến công, giờ lại bị ông hại chết nơi này. Tôi đã bắt đầu hoài nghi thứ mình đang bảo vệ, hôm nay một đao này sẽ chém xuống tại đây!”

“Rầm!”

Nghe Trác Nhất Minh nói, trong nháy mắt, ngay cả Theonado và Người Gác Đêm hệ Europa đều rơi vào tình trạng đầu óc trống rỗng.

Trác Nhất Minh... Hỏng bét rồi!

Ông ta vẫn không ra tay, theo một trình độ nào đấy ông ta vẫn tin rằng Lê Văn Vân có thể tạo nên kỳ tích.

Nhưng khi khí tức của Lê Văn Vân biến mất, ông ta mới nhận ra mình không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Theonado cũng rất sốt ruột.

Một nhát đao này của Trác Nhất Minh là niềm hy vọng của họ.

Vương Hồng ở bên cạnh thở dài, sau đó lắc đầu, lần này cũng không ngăn cản, mà chỉ ngồi xuống mỉm cười nói: “Chúng ta sống lâu rồi, cũng phải gánh chịu những chuyện này, còn phải chịu oan ức nữa.”

Vừa nói Vương Hồng vừa nhìn Theonado: “Ông cho rằng Trác Nhất Minh, một lão nông dân lại có tham vọng thống nhất Người Gác Đêm ư? Ông biết rõ ngay cả khi Lê Văn Vân đưa các nhân chứng lên thì ông, một người phụ trách liên hợp quân cũng vẫn sẽ thiên vị Demps. Hôm nay, ông không chỉ giết chết Lê Văn Vân, niềm hy vọng của Người Gác Đêm, mà ông còn hủy hoại cả tương lai của Người Gác Đêm.”

“Trác Nhất Minh, ông định làm gì? Ông có biết mình phải chịu bao nhiêu trách nhiệm với một đao này không?” Theonado quát to.

“Tôi biết!” Trác Nhất Minh cười gằn, khí thế trên người không ngừng bùng nổ.

“Bùm!”

Ngay lúc này, Trác Nhất Minh nhìn về phía xa xa, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Quỷ Trảm! Là Quỷ Trảm!”

Theonado cũng cảm nhận được điều này, sau đó, ông ta lập tức tái mặt.

Quỷ Trảm!

Sau Trác Nhất Minh, giờ mới có Người Gác Đêm thứ hai sử dụng chiêu này.

“Quỷ Trảm!” Bà Loan lẩm bẩm, như sực nhớ ra điều gì đó, bà nhìn về phía Trác Nhất Minh, ông ta đứng thẳng dậy, sau đó lại ngồi xuống nói: “Khốn kiếp, tên khốn Lê Văn Vân này cứ khiến người ta phải lo lắng.”

Ông ta nói xong, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Vừa xuất chiêu Quỷ Trảm, ai dám tranh với Lê Văn Vân nữa.

Vương Hồng nhíu mày thật chặt, nhìn Trác Nhất Minh nói: “Nhất Minh, có một việc khiến tôi lo lắng!”

Trác Nhất Minh cau mày nói: “Chuyện gì?”

“Lê Văn Vân bắt đầu cận kề cái chết lại cưỡng chế dùng Quỷ Trảm, cũng giống như ông ngày trước, tôi lo lắng tình trạng thể chất của cậu ấy sẽ lại giống như ông.” Vương Hồng nói.

Trác Nhất Minh mới thả lỏng giờ lại lập tức rối như tơ vò.

Mà lúc này Theonado ngồi phịch xuống đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng.

...

Ngay trên chiến trường, Lê Văn Vân chém một nhát đao vào cây giáo, Demps giơ giáo lên chặn lại, chân khí va chạm, mặt đất bắt đầu sụp đổ xuống từng tấc một.

“Ông thua rồi!” Lê Văn Vân lạnh lùng nói.

“Bùm!”

Trong nháy mắt, Demps ngã quỵ xuống sau một tiếng nổ, máu tuôn ra xối xả, tựa như toàn thân bị nứt ra vậy.

Xung quanh tràn ngập sương khói.

Khi làn sương khói tan đi, lấy Lê Văn Vân và Demps làm trung tâm, đã có thêm một cái hố, Lê Văn Vân đang đứng đó, trong khi Demps đang nằm trên mặt đất, người bê bết máu và vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

“Phụt!” Cơ thể ông ta không ngừng co giật, máu trào ra từ miệng.

“Lê Văn Vân, cậu không được giết tôi đâu!” Demps vẫn chưa chết, nhưng ông ta không còn chút sức lực nào nữa, nghiến răng nói: “Tôi là anh hùng của Người Gác Đêm, tôi đã từng cứu rất nhiều người, không có tôi thì chưa chắc cậu đã được sinh ra.”

Lê Văn Vân không trả lời, anh chống đao Vô Danh xuống đất.

Trong cơ thể anh không thể vận nổi chân khí, trên người cũng có rất nhiều vết thương, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

“Tôi sai rồi, Lê Văn Vân, tôi thực sự đã sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa, tôi sẽ xin lỗi mọi người, tôi sẽ để cho cậu quay lại Người Gác Đêm.” Demps nói: “Tôi là anh hùng của Người Gác Đêm, vì công lao của tôi trước đây, xin hãy tha thứ cho tôi lần này.”

Lê Văn Vân vẫn không nói gì, anh nhìn bầu trời một lúc, sau đó nước mắt bắt đầu lăn xuống.

“Đường Đường, tôi đã báo thù cho cậu rồi, đáng tiếc, cậu sẽ không bao giờ quay về bên tôi nữa.” Lê Văn Vân thì thầm.

Anh chống đao Vô Danh bằng tay trái, rồi rút đao Phá Không bằng tay phải.

“Tôi là anh hùng, cậu không được giết tôi! Không được!” Demps bắt đầu hét lớn khi thấy Lê Văn Vân rút đao ra.

Lê Văn Vân vẫn không thay đổi sắc mặt, anh cúi đầu nhìn Demps, không nói gì, chỉ giơ cây đao lên, rồi đâm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.