Trong tầng hầm của khu vực thám hiểm số hai, Hoàng Thi Kỳ và Đại Xuyên Xích Hùng đang ở bên dưới, họ bước vào một cánh cửa theo hướng có mùi máu.
Họ không chọn tiếp tục ra tay, Hoàng Thi Kỳ đã không chọn làm điều đó vì có thể ở đây có bằng chứng về tất cả những việc làm xấu xa của Demps.
“Đây là cửa mật khẩu, không thể mở được!” Đại Xuyên Xích Hùng nói.
Hoàng Thi Kỳ khịt mũi, sau đó khởi động chân khí trên người, chém thẳng vào cánh cửa.
Sau khi chém mấy nhát liên tiếp, cô ta đã tách đôi cánh cửa sắt ra.
Đại Xuyên Xích Hùng nhíu mày, nhưng ông ta không nói gì cả.
Phía sau cánh cửa có một mảnh ánh sáng, bọn họ vừa đi vào, vừa nhìn thấy tình huống sau cánh cửa thì sợ ngây người.
“Tiên mộc kỳ duyên.”
Trong phòng đặt vô số máy móc, bên trong có chất lỏng màu đỏ tươi trào ra, trong mấy cỗ máy móc đó có mấy người trẻ tuổi không mặc quần áo, có người đã teo tóp chỉ còn da bọc xương, có người thì khá hơn. Bọn họ ở trong cỗ máy đó, nhắm mắt không biết sống hay chết.
Trên người họ cột đầy dụng cụ, có từng ống từng ống được buộc vào cơ thể của họ, và dòng máu đỏ tươi đang được rút ra từ cơ thể họ.
“Đây là… Phúc Nguyên Tu, không phải hắn đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ ư? Sao hắn lại ở đây?” Đột nhiên, Đại Xuyên Xích Hùng thốt lên và nhìn một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi trong số đó, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Hoàng Thi Kỳ không để ý đến ông ta mà nhìn thẳng về phía trước.
Đại Xuyên Xích Hùng cũng chú ý tới ánh mắt của Hoàng Thi Kỳ và chuyển sự chú ý của mình qua đó.
Ở phía trước, Mueller Demps đang nằm trên đó, anh ta cũng bị cột bởi các dụng cụ và máu đang bơm vào cơ thể ông ta. Dường như ông ta không cảm nhận được sự xuất hiện của Hoàng Thi Kỳ và Đại Xuyên Xích Hùng. Ông ta cứ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tràn đầy sự hưởng thụ.
Đúng vậy, Mueller Demps không tham gia chiến trường chính, ông ta cũng đã lớn tuổi, tranh thủ bên ngoài đang chiến đấu mà chạy đến đây thay máu.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Đại Xuyên Xích Hùng hoàn toàn đờ đẫn.
“Đây là anh hùng Người Gác Đêm của mấy người đó!” Hoàng Thi Kỳ lạnh lùng nói.
Đại Xuyên Xích Hùng sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Hai cỗ khí tức đều đã biến mất.” Lúc này, lông mày của Hoàng Thi Kỳ khẽ giật giật, sau đó cô ta không quan tâm bên này nữa mà lao thẳng ra ngoài.
Cô ta rất lo lắng nên lao thẳng ra bãi biển phía trên.
Trên bãi biển là nơi thê thảm nhất, toàn thân Cố Bạch đẫm máu, trên người cũng có rất nhiều vết thương, chân khí đã tiêu hao rất nhiều.
Đối thủ là Người Gác Đêm, họ được thể hiện dưới hình thức một tiểu đội, khi chiến đấu với người bên thành phố Tội Ác thì chiến thuật mạnh hơn rất nhiều. Sức chiến đấu của cá nhân mạnh hơn một ít, song phương đánh thì sức mạnh ngang nhau. Trong cuộc chiến ngắn ngủi kéo dài nửa giờ, hàng trăm người đã nằm xuống bãi biển.
Mà trận chiến vẫn đang diễn ra, thực sự rất thê thảm!
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Hai bên đang hỗn chiến bỗng run rẩy, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, thì thấy cách đó không xa có một chiếc du thuyền màu trắng đang từ từ tiến đến, trên mũi thuyền có hai người đang đứng, mọi người đều chú ý tới một ông già đang cắm một cây đao màu đỏ trên đầu con thuyền, lập tức đồng tử của họ đều co rút lại.
“Trác Nhất Minh!”
Đúng lúc này, tất cả những Người Gác Đêm ở khu thám hiểm số hai đều nhận ra thân phận của Trác Nhất Minh.
Dấu hiệu của Trảm Hồng Đao quá mạnh mẽ.
“Trác Nhất Minh bất khả chiến bại!”
Mọi người đều kinh hoàng.
Với một thanh đao ấy, danh tiếng của người này đủ khiến bất cứ ai cũng phải run sợ.
Cả hai bên bắt đầu bỏ đao trong tay xuống, sau đó bắt đầu rút lui.
Trác Nhất Minh đứng trên mũi thuyền, nhíu mày lại.
Quỷ Trảm vừa xuất chiêu là ông ta biết ngay thắng bại đã rõ.
Trên mũi thuyền, Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn Trác Nhất Minh, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa, trên mặt cô hiện lên một tia rối rắm.
Lý Thu cảm nhận được khí tức của Demps và của Lê Văn Vân đều biến mất cùng lúc, anh ta không biết ai là người chiến thắng, hoặc là đã đồng quy vu tận.
“Lão đại, nhất định anh sẽ chiến thắng!” Lý Thu ôm súng, thì thào.
Chẳng mấy chốc, giữa sân đã xuất hiện hai bóng người nhanh chóng áp sát đến, Doãn Nhu và Nội Đặc cũng xuất hiện trên bãi biển, hai người đều nguyên vẹn, thậm chí không có một giọt mồ hôi nào.
Doàn Nhu cau mày.
Khi bà ta vừa xuất hiện đã nhảy xuống boong của du thuyền.
Người của hai bên tại hiện trường, sau tiếng gầm lớn của Trác Nhất Minh đã dừng tay, tách ra làm hai bên rất rõ ràng.
Cố Bạch liếc nhìn Trác Nhất Minh, nghiến răng nói: “Lão già chết tiệt này, giờ mới đến, nếu lão đại xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ cho ông ta biết tay.”
“Ở đằng kia… có người xuất hiện!” Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có người nói.
Mọi người nhìn về phía xa.
Ở đằng xa, một người đàn ông bê bết máu, quần áo rách nát từ từ bước tới, bước chân cũng chậm chạp, cơ thể hơi loạng choạng.
Tay phải của anh đang kéo một người, đang từng bước đi về phía bãi biển.
Phía sau lưng anh, rất dễ nhìn thấy đao Phá Không và Vô Danh!
“Lê Văn Vân...”
“Là Lê Văn Vân!”
“Chúng ta đã thắng rồi!”
“Người đàn ông trên mặt đất đó là Demps!”
...
Trong nháy mắt, toàn bộ người của Thành Phố Tội Ác reo hò không ngớt. Trên địa điểm thăm dò thứ hai, tất cả mọi người đều tỏ ra tuyệt vọng.
Lê Văn Vân từ từ kéo xác của Demps ra ngoài, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
Anh nhìn qua mạn tàu, sau đó nở một nụ cười trên môi.
Ngay sau đó, tay còn lại của anh giơ lên và làm động tác hướng về người phía trên mạn tàu.
“Lê Văn Vân!” Ở mạn thuyền, Phạm Nhược Tuyết không khỏi lộ ra nụ cười trên khuôn mặt lạnh như băng, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống boong tàu.
Lúc này Lê Văn Vân không thể chống đỡ được nữa, lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Đúng lúc này, một bóng người lướt qua, nhanh chóng đỡ lấy anh, trầm giọng nói: “Lão đại, lão đại, anh sao rồi?”
Lê Văn Vân nhìn thấy Hoàng Thi Kỳ, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, sau đó anh đưa tay ra, chạm vào mặt Hoàng Thi Kỳ nói: “Cuối cùng cũng… đã trả thù cho Đường Đường rồi!”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu.
“Lão đại, anh cố lên!” Hoàng Thi Kỳ vội nói.
“Tôi mệt quá!” Lê Văn Vân nói xong, chợt nhắm mắt lại, bàn tay vừa chạm vào mặt của Hoàng Thi Kỳ bất ngờ rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều thót tim.
Sau khi kề cận cái chết mà sử dụng Quỷ Trảm, không ai có thể nói trước được liệu cơ thể của Lê Văn Vân có chịu đựng được hay không.
“Lê Văn Vân!” Một tiếng hét vang lên bên tai Lê Văn Vân, nhưng giọng nói đó càng ngày càng yếu.
Mọi người ở khu thám hiểm thứ hai nhìn xác chết trên mặt đất, có người lặng đi, có người buồn bã!
Đứng thứ ba trong Thiên Bảng, Demps, đã chết!