Chiến Lang Ở Rể

Chương 515: Chương 515: Lời ủy thác của Trác Nhất Minh




Bây giờ, trong lều của Trác Nhất Minh, ông ta đang ngồi ở bên đó, tay cầm một tách trà nóng, ngắm nhìn Trảm Hồng Đao ở trong tay.

Mà bên cạnh ông ta, Vương Hồng đang cầm một chồng tài liệu, đeo một cặp kính lão, vừa xoa cằm vừa đọc.

Trác Nhất Minh xuất thân từ nông dân, sau ngần ấy năm, ông ta cũng lười biếng quản lý công việc của Người Gác Đêm, sự tồn tại của ông ta chủ yếu là do kính sợ, còn người thật sự giải quyết việc lớn việc bé của Người Gác Đêm vẫn là Vương Hồng. Ông cụ Trác Nhất Minh chẳng khác gì ông chủ vung tay, suốt ngày trốn lên mạng lướt Douyin ngắm gái đẹp, còn chơi game online học cách mắng người.1

Tất nhiên, Vương Hồng thật sự rất thành thạo với những việc này, dường như ông ta sinh ra là để làm công việc này.

Đúng lúc này, cửa lều được vén lên, Lê Văn Vân bước vào trong.

Bây giờ anh vẫn đang ở trong trạng thái yếu ớt, sắc mặt hơi tái nhợt.

Trác Nhất Minh nhìn thấy anh thì cau mày nói: “Mẹ kiếp, cậu lại sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng rồi.”

Lê Văn Vân cười nói: “Tôi chỉ đi thăm dò tiêm quỷ vàng kia mà thôi.”

“Cậu ngồi xuống đi.”

Trác Nhất Minh vỗ ghế sofa ở bên cạnh.

Lê Văn Vân cạn lời nói: “Bây giờ đã sắp chiến tranh rồi, vậy mà ông còn chuẩn bị ghế sofa trong lều của mình...”

“Xương cốt của chúng tôi già rồi, không chịu đựng nổi giày vò, hơn nữa chúng tôi cũng chỉ hưởng thụ mấy ngày nữa thôi.” Trác Nhất Minh lẩm bẩm.

Lê Văn Vân nghe xong thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, mà ngồi xuống ghế sofa.

“Sau khi giao đấu, cậu cảm thấy thế nào?” Trác Nhất Minh cười như không cười hỏi.

Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn còn cách một cấp bậc.”

Trác Nhất Minh cười nói: “Cậu biết thì tốt, do đó... Một đao này không ai có thể thay thế, mà chỉ có thể để tôi chém ra.”

Lê Văn Vân đang định bác bỏ, nhưng lại phát hiện dưới tình huống mình không có đủ thực lực, dường như mình không có tư cách lên tiếng, nên hít một hơi thật sâu, rồi im lặng.

“Tôi gọi cậu đến đây là muốn nói với cậu vài chuyện.” Trác Nhất Minh nhìn Lê Văn Vân, lạnh nhạt nói.

“Ông cứ nói đi.” Tâm trạng của Lê Văn Vân hơi kiềm nén.

Trên mặt Trác Nhất Minh nở nụ cười nói: “Thứ nhất, cậu hãy quay về Người Gác Đêm đi.”

“Được.” Lê Văn Vân liền gật đầu đồng ý.

Vương Hồng đang ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt càng nồng đậm hơn, nhưng trong nụ cười nồng đậm lại ẩn chứa nỗi đau buồn không thể diễn tả bằng lời. Ông ta không nói chen vào, mà tiếp tục cúi đầu xuống, đọc tài liệu trong tay.

Kiểu chung sống của Lê Văn Vân và Trác Nhất Minh rất thú vị.

Lê Văn Vân được Trác Nhất Minh dẫn vào Người Gác Đêm, khi Trác Nhất Minh đối mặt với Lê Văn Vân, hễ tý là đánh mắng anh, hơn nữa còn là kiểu cái gì cũng mắng, còn Lê Văn Vân thường chọn cách đáp trả lại.

Hai người giống như chó nhìn thấy cừu, vừa nhìn thấy phải mắng vài câu, bằng không sẽ cảm thấy khó chịu.

Cơ hội để hai người yên ổn ngồi xuống, bàn bạc công việc bằng giọng điệu ôn hòa hầu như là không có.

Không ngờ lần này, hai người lại ngồi ở đây trò chuyện một cách yên ổn.

Nhưng cả ba người đều biết tại sao, dường như sự thật ẩn giấu đằng sau cực kỳ đau buồn.

Nghe thấy câu trả lời của Lê Văn Vân, Trác Nhất Minh hài lòng gật đầu nói: “Thứ hai, sau chuyện lần này, tôi không biết lần sau chừng nào tiêm quỷ vàng sẽ xuất hiện, nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ không xa lắm đâu, không còn cách nhiều năm giống như lần này. Thời gian còn lại cho cậu, nhiều nhất là hai ba năm, cậu nhất định phải nghĩ cách đạt tới cấp bậc này, có thể một mình chiến đấu với tiêm quỷ vàng. Cả thế giới này, chỉ có mình cậu là có hy vọng.”

Nói đến đây, ông ta mím môi nói: “Có lẽ Lữ Dương cũng có hy vọng này, nhưng... cậu ta vẫn còn quá nhỏ.”

“Tôi bảo đảm.” Lê Văn Vân thở dài, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, định mở miệng, nhưng lại không nói ra.

Trác Nhất Minh lại hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Thứ ba, cậu biết bao nhiêu về tiến sĩ T?”

“Tôi cũng không biết nhiều cho lắm, lúc trước ông ta từng đến tìm tôi một lần, để nói mấy chuyện.” Lê Văn Vân nhún vai đáp.

“Cậu chỉ cần nghe ông ta nói là được, còn toàn bộ tài liệu của ông ta, đợi sau khi kết thúc chuyện này, Vương Hồng sẽ đưa cho cậu.” Trác Nhất Minh nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tin lời nói của người này, một câu cũng không được tin, ngoài ra, cậu phải cẩn thận với ông ta, kể cả người ở bên cạnh ông ta.”

“Ông ta nói với tôi rằng ông ta đang làm một cuộc thí nghiệm.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

Trác Nhất Minh cười khẩy: “Thí nghiệm ư? Có lẽ tên này cũng không thua kém gì tôi.”

“Hả?” Lông mày của Lê Văn Vân nhất thời giật dữ dội.

Không thua kém gì Trác Nhất Minh là sao? Ý ông ta là tiến sĩ T này cũng đạt đến trình độ từ tiêm quỷ vàng trở lên ư? Hơn nữa... còn giống như Trác Nhất Minh có thể vung ra vô số đao mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào sao?

Mí mắt của Lê Văn Vân bắt đầu co giật kịch liệt.

“Vậy tại sao ông ta...”

Lê Văn Vân vừa mới nói được một nửa thì Trác Nhất Minh đã xua tay nói: “Lựa chọn khác nhau, không phải ai cũng sẽ lựa chọn đối đầu với đám tiêm quỷ này. Tất nhiên, bây giờ chúng ta nói ra những lời này cũng vô ích thôi.”

Dứt lời, ông ta liền ném một bộ đồ ở trên bàn cho Lê Văn Vân nói: “Cậu hãy mặc thử xem.”

Lê Văn Vân cầm bộ quần áo lên xem, rồi vạch ra, mặc vào người ngay.

Bộ đồ này giống y như trang phục của Người Gác Đêm, lúc mặc vào người hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác khó chịu, quan trọng nhất là bộ đồ này có một số trang bị kim loại ở những nơi trọng yếu.

“Mặc dù tôi không ưa tiến sĩ T, nhưng tôi không thể không thừa nhận, ông ta thật sự là nhà khoa học đỉnh cấp. Trang phục chiến đấu thế hệ này sẽ có cải cách rất lớn cho Người Gác Đêm. Cậu biết nguồn năng lượng mới của đám tiêm quỷ kia chứ?” Trác Nhất Minh hỏi.

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết. Nó rất giống với chân khí của chúng ta.”

“Đúng vậy, ngoại trừ việc có thể giúp chân khí trong người chúng ta lớn mạnh hơn, thì bộ đồ chiến đấu này còn có thể sử dụng năng lượng, đồng thời những trang bị kim loại này kết hợp với năng lượng, có thể nâng cao đáng kể tính động cơ, thậm chí... có thể tiến hành bay thấp trong khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi đã thử nghiệm rồi, hiệu quả cực kỳ tốt, nhưng thời gian quá ngắn, mà tài nguyên ở trong tay chúng tôi cũng không đủ. Bộ đồ này mới được sản xuất trong mấy ngày qua, nên chỉ có thể phân phát cho tiểu đội tiên phong, hơn nữa… lần đầu tiên nó được đưa vào chiến đấu, không biết hiệu quả sẽ như thế nào.” Trác Nhất Minh cười nói.

Lê Văn Vân liền hít ngụm khí lạnh.

Thứ này, gần như có thể nói là khởi xướng công cuộc cải cách hình thức chiến đấu của Người Gác Đêm, là một cải tiến tuyệt vời cho Người Gác Đêm.

“Có lẽ.” Lê Văn Vân nuốt nước miếng.

Trác Nhất Minh lắc đầu nói: “Không có có lẽ, cho dù cậu đã quen với thứ này, nhưng sự cải tiến bộ của cậu cũng có hạn, vẫn chưa đạt tới trình độ của tiêm quỷ vàng, do đó một đao này, chỉ có thể để tôi chém.”

Sắc mặt của Lê Văn Vân tối sầm lại.

Anh cởi bộ đồ chiến đấu ra nói: “Ngày mai tôi sẽ đi làm quen với bộ đồ chiến đấu này.”

Trác Nhất Minh gật đầu nói: “Ừm. Ngoài ra trong kế hoạch tác chiến lần này, đa số tiêm quỷ đỏ đều phải dựa vào cậu đánh bại. Trong trận chiến với quy mô lớn như này, rất có khả năng chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, cậu phải mau chóng giải quyết tiêm quỷ đỏ, đến lúc đó các tiểu đội tiên phong khác và siêu cấp sẽ phối hợp tác với cậu, để giảm thiểu độ tổn thất xuống mức thấp nhất.”

Lê Văn Vân nhìn Trác Nhất Minh nói: “Lão già.”

“Hả?” Trác Nhất Minh ngẩng đầu lên.

“Tôi vẫn muốn thử giúp ông bổ ra một đao đó.” Lê Văn Vân nghiêm túc nói.

Trác Nhất Minh cười nói: “Tôi đã sống đủ rồi.”

“Ông không thể đi vào. Thủ lĩnh của chúng tôi đang bàn chuyện rất quan trọng với Lê Văn Vân, ông thật sự không thể đi vào.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên ở cửa.

Rồi lều của bọn họ đột ngột được vén lên, một nhóm người đi vào trong, bọn họ đều mang dáng vẻ của người Europa. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, mặc trang phục Người Gác Đêm, tay cầm một thanh đao.

Sau lưng ông ta có năm sáu người, mấy người này Lê Văn Vân đều quen biết hoặc đã từng qua lại với bọn họ.

Trong đó có hai người đang khiêng cáng, bên trên có một người bị quấn như xác ướp. Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.

“Phất Lan, ông đến rồi à?” Vương Hồng luôn giữ im lặng bỗng ngước mắt lên, cười híp mắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.