Đúng vậy, anh phải chuồn thôi.
Mục đích lần này của Lê Văn Vân là để thăm dò trình độ của tiêm quỷ vàng này.
Bây giờ đáp án đã rất rõ ràng rồi, anh... có khoảng cách rất lớn với tiêm quỷ vàng này, hơn nữa bên cạnh máy bay kia xuất hiện ngày càng nhiều tiêm quỷ, mà ở bên khác cũng có hàng trăm tiêm quỷ đang ồ ạt chạy đến đây.
Nếu anh còn không chuồn, chắc chắn sẽ bị đám tiêm quỷ này ăn tươi nuốt sống.
Lê Văn Vân lại bổ xuống một đao, cả người nhanh chóng lui về sau, đồng thời hét lớn: “Mau nhận lấy một đao của tao này!”
Chân khí trên người anh bắt đầu dâng trào về phía thanh đao trong tay anh.
Đây chính là một thương mà Lữ Dương từng sử dụng, Lê Văn Vân đã học theo răm rắp, bây giờ cũng bắt chước theo.
Tiêm quỷ vàng nhìn thấy hành động của Lê Văn Vân thì vẻ mặt nghiêm nghị, bày ra dáng vẻ phòng thủ, nhưng đúng lúc này, Lê Văn Vân lại khẽ cười, dứt khoát xoay người bỏ chạy xuống núi.
Tiêm quỷ vàng nhất thời sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, lao thẳng về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân men theo sườn núi chạy xuống dưới, đồng thời hét lớn: “Rút lui!”
Ba người ở bên dưới đều hiểu rõ, gần như cùng lúc xoay tròn hai thanh đao, phóng thẳng về phía tiêm quỷ vàng.
Tất nhiên, hai thanh đao này chẳng hề gây ra tính sát thương nào đối với tiêm quỷ vàng, tiêm quỷ vàng vung tay hai lần, hai thanh đao đã bay ngược trở lại.
Nhưng ít nhất cũng có chút tác dụng ngăn cản.
Hai thanh đao là do Hoàng Thi Kỳ và Trần Tiêu cùng phóng ra.
Còn Doãn Nhu chỉ khẽ nhướng mày, chứ không ra tay.
Ba người đang ở trước mặt Lê Văn Vân, nhanh chóng chạy xuống núi.
Tiêm quỷ vàng phát ra tiếng hú dài, như thể đã nổi giận, tốc độ ngày càng nhanh, lao về phía Lê Văn Vân đang ở bên dưới, hình như nó hơi sốt sắng, không muốn cho mấy người Lê Văn Vân bỏ chạy như thế.
Đám tiêm quỷ khác ở sau lưng nó nghe thấy tiếng hú dài cũng lao xuống núi.
Lê Văn Vân dẫn theo hàng trăm tiêm quỷ lao xuống từ trên đỉnh núi.
Tốc độ của tiêm quỷ rất nhanh, đang nhanh chóng áp sát Lê Văn Vân.
“Xẹt!”
Đột nhiên, nó cảm nhận được điều gì đó, nên ngước mắt lên nhìn xuống bên dưới, một viên đạn đang bắn thẳng về phía cổ của nó, tiêm quỷ vàng cảm nhận được tia uy hiếp, cả người theo bản năng né sang một bên.
Đồng thời, ánh mắt của nó nhìn về phía lưng chừng núi, Lý Thu đã cất súng bắn tỉa, đang điên cuồng chạy xuống núi, trong đôi mắt màu vàng của nó hiện lên tia kinh ngạc.
Nó nhanh chóng khôi phục lại, tiếp tục đuổi theo xuống núi, nhưng khi đến lưng chừng núi, nó đã đột ngột dừng lại, không tiếp tục truy đuổi gắt gao nữa, ánh mắt nhìn về phía đại quân Người Gác Đêm đông nghịt ở bên dưới.
Nói đúng hơn là, tầm mắt của nó đang rơi vào người Trác Nhất Minh.
Trác Nhất Minh nắm chặt Trảm Hồng Đao ở trong tay, như thể chỉ cần nó tiến thêm một bước nữa, Trác Nhất Minh sẽ bổ Trảm Hồng Đao xuống ngay.
Tiêm quỷ vàng phát ra tiếng hú dài, như thể đang chỉ huy, đám quỷ đỏ và quỷ xanh sau lưng nó đều đồng loạt ngừng lại, không tiếp tục truy đuổi gắt gao nữa, mà xoay người chạy lên trên đỉnh núi.
Lê Văn Vân vẫn chạy xuống bên dưới, anh chạy được một lúc thì quay đầu lại nhìn rồi ngừng bước.
“Bọn chúng rút lui rồi ư?” Hoàng Thi Kỳ nhíu mày hỏi.
Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra nói: “Đám tiêm quỷ này luôn trốn ở trên đây, bọn chúng không tấn công chúng ta, cũng không thử đột phá vòng vây tiến vào thế giới bình thường. Tôi luôn cảm thấy bọn chúng có mục đích gì đó.”
“Anh… lại sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng rồi.” Hoàng Thi Kỳ thấy khí thế liên tục giảm sút trên người Lê Văn Vân thì cau mày nói: “Dù gì đây cũng là chiêu tiêu hao sinh mệnh đến cực hạn. Bây giờ thoạt nhìn cơ thể anh không có bất kỳ tác dụng phụ, nhưng chuyện này chẳng hề chắc chắn, ngộ nhỡ vào lúc nào đó tác dụng phụ này xuất hiện, anh có hối hận cũng đã quá muộn.”
Lê Văn Vân cười nói: “Cô đừng lo lắng quá, chúng ta cứ đi xuống trước đi.”
Lúc này, đại quân Người Gác Đêm đông nghịt ở bên dưới vẫn mang dáng vẻ như gặp phải đại địch.
Trác Nhất Minh buông bàn tay đang nắm chặt Trảm Hồng Đao ra, từ từ thở hắt ra, nói với Vương Hồng: “Đám tiêm quỷ kia không truy đuổi gắt gao nữa, bọn họ chạy thoát rồi.”
“Cái tên hồ đồ này!” Vương Hồng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, rồi nói với người bên cạnh rằng: “Cậu hãy bảo mọi người nghỉ ngơi trước đi, thời gian chiến tranh sẽ kéo dài ra.”
Mấy người khác đều gật đầu, lén thở dài một hơi, kế hoạch của bọn họ là để cho Trác Nhất Minh hoàn toàn bình phục, như vậy bọn họ cũng nắm chắc hơn. Nếu Trác Nhất Minh không chém chết tiêm quỷ vàng, vậy thì bọn họ xong đời rồi, chỉ có thể lấy mạng người lấp vào, hơn nữa chưa chắc đã có thể lấp chết tiêm quỷ này.
Trác Nhất Minh hừ lạnh, nói với người đang đứng ở gần đó: “Đợi thằng nhãi kia xuống núi rồi thì bảo cậu ta đến chỗ của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.”
Phó Vũ đứng ở gần đó lau mồ hôi lạnh trên trán đáp: “Tôi biết rồi.”
Lê Văn Vân đi bộ xuống núi, hễ là nơi anh đi qua, Người Gác Đêm đều tản ra hai bên, nhường đường cho bọn họ.
Bây giờ bọn họ rất kính nể, đồng thời cũng hơi phẫn nộ và oán trách Lê Văn Vân.
Bọn họ kính nể là vì chỉ có mấy người Lê Văn Vân mà dám chạy thẳng lên đỉnh núi gây hấn với đám tiêm quỷ, hơn nữa sau khi xuống tay, còn rút lui một cách an toàn, thậm chí... Lê Văn Vân còn giao đấu với tiêm quỷ vàng kia.
Mặc dù trông anh có vẻ không địch lại, nhưng nói tóm lại anh vẫn rút lui một cách an toàn.
Trong toàn bộ lịch sử, tiêm quỷ vàng kia chỉ từng xuất hiện một lần, mà lần đó, Trác Nhất Minh – được mệnh danh là bất khả chiến bại trên thế giới, cũng phải trả một cái giá rất lớn mới thành công giết chết nó.
Bây giờ Lê Văn Vân lại khiến bọn họ chấn động lần nữa.
Tất nhiên, bọn họ oán trách là vì Lê Văn Vân không đi theo lẽ thường, chẳng nói với ai đã một mình chạy lên núi, rất nhiều Người Gác Đêm suýt khai chiến sớm vì anh.
Lê Văn Vân không bận tâm nhiều như vậy. Sở dĩ anh đi thăm dò là để xem thử liệu mình có thể chém chết tiêm quỷ vàng này hay không, có đủ tư cách để thay Trác Nhất Minh bổ ra một đao cực kỳ quan trọng kia hay không.
Anh... không muốn Trác Nhất Minh thật sự phải bỏ mạng tại đây.
Lê Văn Vân đi xuyên qua đoàn người, quay về lều của mình. Sau khi bước vào lều, anh liền ném hai thanh đao xuống đất, rồi ngồi xuống, khí thế trên người đã hoàn toàn biến mất, há miệng thở hổn hển.
Cảm giác yếu ớt nhanh chóng lan ra.
Cố Bạch vội hỏi: “Đại ca, tiêm quỷ vàng kia thế nào? Có hy vọng gì không?”
Lê Văn Vân nghiêm mặt đáp: “Tôi đánh không lại nó, ban nãy tôi chỉ thăm dò đơn giản, sau vài lần va chạm, tôi cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp nứt ra, cảm giác này giống như đỉnh cấp đang đối mặt với siêu cấp vậy.”
Sắc mặt của Cố Bạch khẽ thay đổi: “Ý anh là, anh thua nó một bậc ư? Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Hoàng Thi Kỳ cũng không nhịn được khẽ thay đổi: “Thật... thật sự cần ông cụ bổ ra một đao chí mạng kia mới được ư?”
Lê Văn Vân nghĩ đến đây thì trong lòng hơi phiền muộn, anh do dự, không biết liệu một đao mà mình đã học của Lữ Dương có thể chém chết tiêm quỷ này hay không.
Một đao của Lữ Dương tập trung toàn bộ chân khí vào một điểm rồi bùng phát, lực bùng phát này không mà tưởng tượng được, tất nhiên khuyết điểm cũng rất lớn.
Đó chính là nếu bổ một đao không chết thì chỉ có thể bị đối phương chém chết.
Bởi vì sau khi bổ một đao, thậm chí bạn còn không có sức lực để chạy trốn.
Nhưng Lê Văn Vân vô thức cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Anh nhìn tay của mình, thở dài nói: “Tôi vẫn còn quá yếu đúng không?”
Bây giờ anh đã không còn xương rồng nào để hấp thụ, toàn bộ xương rồng mà anh có thể tìm thấy đều được hấp thụ hết. Có lẽ Bùi Nghênh Tùng biết nơi cất giấu mấy khúc xương rồng, nhưng Lê Văn Vân sẽ không hỏi, bởi vì nếu anh hỏi, có lẽ ông ta sẽ ậm ờ kéo dài thời gian, do đó Lê Văn Vân đã bổ thẳng một đao xuống người ông ta.
Hơn nữa cho dù anh lấy được xương rồng thì bây giờ cũng hấp thụ rất chậm, hiệu quả nâng cao cũng có hạn, trừ phi anh có đủ thời gian để hấp thụ nhiều xương rồng hơn.
Tất nhiên, bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng đối với anh, dù gì tiêm quỷ vàng kia cũng đang ở trên đó, chuẩn bị đè đầu cưỡi cổ anh bất cứ lúc nào.
“Ranh con!” Đúng lúc này, lều được vén lên, Phó Vũ thò mặt vào nói: “Mụ nội nó, cậu đúng là tên thích gây sự.”
Lê Văn Vân bĩu môi đáp: “Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nên tôi có làm gì cũng không cần sự cho phép của các anh.”
Phó Vũ Dư nổi giận, rồi bĩu môi nói: “Ông cụ bảo cậu qua đó tìm ông ấy.”