"Soạt!"
Khi giọng nói của Mao Vũ Sinh vừa dứt, trong chốc lát, căn phòng bỗng chốc có hơi im lặng, Mao Vũ Sinh lặng lẽ tạm dừng bài hát lại, lúc nảy cả KTV đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Lê Văn Vân, trong ánh mắt toàn là sự kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc mà Mao Vũ Sinh nói, Lê Văn Vân đã biết được đại khái là ý gì rồi.
Rõ ràng, Mao Vũ Sinh cảm thấy bản thân anh nhất định sẽ không móc ra được số tiền này, cho nên lúc bắt đầu đã kết hợp với người của KTV bên này, muốn chơi anh, bây giờ Mao Vũ Sinh nói như vậy, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cho dù bản thân anh có từ chối hay không cũng đều khó xử.
Từ chối rồi, nhất định sẽ mất mặt trước sự dõi theo của mọi người.
Không từ chối thì anh ta chắc chắn rằng bản thân anh không lấy ra được số tiền này.
Hơn nữa, người có thể xây dựng một KTV lớn như thế này, lai lịch phía sau nhất định không kém, không chừng là Dương Hải, người đứng sau có thế lực như thế thì sẽ ép buộc khiến bản thân anh phải gánh món nợ này.
Lê Văn Vân lập tức lọc sạch dòng suy nghĩ, anh từ từ nhìn sang Mao Vũ Sinh.
Mão Vũ Sinh cũng đang cười nhìn anh, nhưng sự thâm độc trong ánh mắt đó lại vô cùng rõ ràng.
Ở bên cạnh, Đặng Hân Hân khẽ chau mày lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng, đương nhiên cô cũng không loại trừ khả năng Lê Văn Vân thật sự mở cho cô một chai sâm panh nổi tiếng và quý giá.
Diệp Mộng chau mày lại, trong nhận biết của cô với Vưu Tường, Lê Văn Vân quả thực không lấy ra được số tiền này, họ cảm thấy cái vòng ngọc đó cũng là do Lê Văn Vân mượn tiền của Đỗ Tịch Tịch mới mua được. Có thể là tiền lương ứng trước.
Cho nên bọn họ đoán đại khái đây là mánh khóe của Mao Vũ Sinh.
Khóe môi Vưu Tường nở một nụ cười, quyết định châm thêm lửa, anh ta vỗ tay nói: “Quả nhiên là giàu có hào sảng nha, loại rượu cao cấp này, cho dù là tôi cũng rất ít khi mở.”
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nhân viên phục vụ nhìn Lê Văn Vân, cười híp mắt nói: “Thưa anh, mời anh thanh toán trước. Một triệu chín!”
Lê Văn Vân nhún vai, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi không có gọi, ai bảo cậu mở thì cậu đi tìm người ấy trả tiền, đừng tìm tôi.”
Lời anh vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngẩn người, từ lúc đầu cảm thấy Lê Văn Vân giàu có hảo sảng, đến bây giờ Lê Văn Vân bác bỏ, trong lòng bọn họ xuất hiện một vài sự thay đổi kì lạ.
Trên thực tế, bọn họ cũng có chút mong chờ, muốn nếm thử loại rượu có tiếng trên thế giới này rốt cuộc có mùi vị như thế nào.
Nhân viên phục vụ chau mày, anh ta nhìn Lê Văn Vân, nói một cách chắc chắn: “Anh Lê, anh đang chơi chúng tôi sao? Là do anh gọi chúng tôi mở rượu, bây giờ lại không thừa nhận rồi sao? Anh xem KTV Đế Hào chúng tôi là nơi nào chứ?”
Sau khi Lê Văn Vân bác bỏ, Trần Hiểu Nguyệt liền hiểu ra được đại khái chuyện là như thế nào, nghĩ đến ông chủ đứng sau KTV Đế Hào, khóe môi cô khẽ mỉm cười, cô quyết định không qua đó giúp.
“Lê Văn Vân, cứ trả tiền đi là xong mà, anh tùy tiện cũng có thể mua được một chiếc vòng ngọc một triệu hai, một triệu chín này đối với anh mà nói chắc cũng không đáng là gì.” Mao Vũ Sinh cười mỉm, nói.
Ở bên cạnh, Đặng Hân Hân càng nhíu chặt mày hơn.
Chuyện có chút cứng nhắc rồi, đây là tiệc sinh nhật của cô, cô vẫn muốn kết thúc một cách vui vẻ, không muốn trong quá trình xảy ra vấn đề gì, cho nên ban đầu cô không hề mời loại người như Mao Vũ Sinh với Trần Nghị.
Chính là vì lo lắng trong quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ điều mà cô lo lắng cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Cô có chút muốn tự mình chủ động thanh toán, nhưng mà cái giá hai triệu này, đối với cô mà nói, quả thực cũng áp lực quá lớn.
Lê Văn Vân liếc nhìn Mao Vũ Sinh một cái, rồi lại nhìn nhân viên phục vụ trước mặt, lạnh nhạt nói: “Vẫn là câu nói đó, ai gọi thì cậu đi tìm người đó trả tiền, ở đây là tiệc sinh nhật của bạn tôi, cậu đừng đến quấy rầy.”
“Anh muốn ăn quỵt sao?” Nhân viên phục vụ sầm mắt lại, hỏi.
Nói rồi, anh ta đặt cái khay xuống bàn, sau đó móc bộ đàm ra, nói vào cái bộ đàm đó: “Alo, Anh Hoa Anh Hoa, cái người gọi ‘Con tàu của sự im lặng’, bây giờ anh ta muốn ăn quỵt, nói không phải anh ta gọi.”
“Đã nhận được, lập tức đến!” Một giọng nói vang lên trong bộ đàm.
Nghe đến đây, sắc mặt Đặng Hân Hân đột nhiên thay đổi!
Cô biết, buổi tiệc sinh nhật này của cô, một khi chuyện này xảy ra thì sợ là sắp hỗn loạn rồi.
Ở bên cạnh, Đỗ Tịch Tịch muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Trần Hiểu Nguyệt kéo lại.
Vưu Tường thở dài một hơi, ở bên cạnh Diệp Mộng, nói: “Không ngờ Lê Văn Vân này lại là loại người như vậy, kêu người mở rượu vang mà giờ muốn ăn quỵt. Đây là tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân đấy, anh ta không sợ mất mặt sao?”
Rất nhanh, cánh cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên dẫn mười mấy người đi vào bên trong phòng VIP, ông ta nhìn Đặng Hân Hân, nói: “Giám đốc Đặng, vốn không có ý quấy nhiễu tiệc sinh nhật của cô, nhưng mà ‘Con thuyền của sự im lặng’ này là bảo vật của KTV chúng tôi, tổng cộng có ba chai, chưa từng mở bao giờ, hôm nay mở một chai, kết quả lại có người muốn ăn quỵt, đây quả thực không thể nói nỗi.”
Nói rồi ông ta lại nhìn Mao Vũ Sinh, gật đầu một cách hời hợt.
Đồng thời cái người nhân viên phục vụ trước mặt Lê Văn Vân, anh ta tránh ra, nói với người đi vào: “Anh Hoa, chính là anh trai này ăn quỵt.”
Sau khi anh ta tránh ra, bóng hình của Lê Văn Vân lộ rõ ra.
Lê Văn Vân đối diện với tình huống này, anh vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh. Anh bưng một ly rượu, điềm tĩnh ngồi xuống đó.
Và lúc thân hình của Lê Văn Vân xuất hiện trong ánh mắt của Anh Hoa, cơ thể cả người Anh Hoa đều run lên kịch liệt, ông ta kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân, cả người lùi ra sau vài bước!
Lê Văn Vân không có ấn tượng gì với ông ta.
Thực tế thì anh có gặp qua rồi, lúc trước ở trong cyber coffe của Trần Hiểu Nguyệt, người này gọi là Anh Hoa, là trợ thủ đắc lực của Dương Hải.
Phải rồi, KTV Đế Hào cũng là sản nghiệp dưới trướng của Dương Hải.
Dương Hải là cường hào ác bá ở Giang Thành, việc làm ăn của ông ta đa số đều là sản nghiệp mang tính chất giải trí như quán bar, KTV.
Nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta không nhịn được nhớ đến chuyện trong cyber coffe của Trần Hiểu Nguyệt. Khi đó Lê Văn Vân cầm vũ khí đánh Dương Hải với Phan Minh Vũ dưới sự chứng kiến của hơn ba mươi người bọn họ, đánh đến mức hai người họ chỉ còn hơi tàn, hơn nữa anh còn trực tiếp giết luôn Trương Chí Dũng!
Đây…là người khủng bố đấy.
Cái khoảnh khắc mà Anh Hoa nhìn thấy Lê Văn Vân thì chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, cùng lúc đó, ông ta nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân cũng liếc qua ông ta.
Ông ta nuốt ngụm nước bọt, vội vàng móc hộp thuốc trong túi ra, đi về phía Lê Văn Vân, run lẩy bẩy đưa điếu thuốc qua, nói: “Ngài Lê, Ngài Lê, trước đó chúng tôi không biết là ngài, cho nên mới làm ra chuyện này, đều là lỗi của chúng tôi, thế…thế chuyện là, chai rượu này xem như chúng tôi biếu ngài, ngài độ lượng không chấp kẻ hèn…”
Ở bên cạnh, ngoài Trần Hiểu Nguyệt ra, tất cả người ở đó đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là KTV Đế Hào, sản nghiệp của Dương Hải, bây giờ người của KTV Đế Hào lại khách khí như vậy với Lê Văn Vân, hơn nữa từ trong giọng điệu lời nói, có thể nhìn ra được, họ dường như…rất sợ Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân híp mắt lại, nhìn Anh Hoa, hỏi: “Mới làm ra chuyện này, cho nên đây là chuyện mà các người cố ý làm ra?”
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Anh Hoa, ông ta biết Phan Minh Vũ với Dương Hải thảm cỡ nào.
Ông ta sợ bây giờ Lê Văn Vân cũng nổi trận lôi đình đánh ông ta một trận…thậm chí là giết ông ta mất.
“Đều tại Mao Vũ Sinh!” Nói rồi, lửa giận trong lòng ông ta nổi lên, ông ta đi đến bên cạnh Mao Vũ Sinh, tát một bạt tai vào mặt của Mao Vũ Sinh.
Đầu óc Mao Vũ Sinh như muốn nổ tung, anh ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Cuối cùng anh ta cũng nhớ đến lời nhắc nhở của Trần Nghị, cái tên Lê Văn Vân này hình như là một ôn thần.
Đánh Mao Vũ Sinh xong, Anh Hoa trừng mắt, nói: “Mẹ nó, cậu muốn hại chết tôi sao?”
Sau đó ông ta lại quay đầu lại nói: “Đều tại thằng nhóc này, cậu ta bảo tôi mở một chai rượu vang, sau đó tìm ngài nói là do ngài bảo, khiến cho ngài khó xử không biết làm thế nào, bảo người của chúng tôi vây lấy ngài, cưỡng ép ngài nợ tiền chúng tôi. Nếu như chúng tôi biết trước là ngài, cho chúng tôi một trăm cái gan cũng không dám làm như vậy đâu.”
“Hơn nữa ngài biết đấy, bố của Mao Vũ Sinh là Mao Vũ Hàm, chủ tịch của ngân hàng Tân Hải, làm ăn ở Giang Thành, ai dám không nể mặt cậu ta chứ.” Anh Hoa căng thẳng, nói: “Chai rượu này xem như chúng tôi tặng cho mọi người, xin ngài hãy độ lượng bỏ qua cho kẻ hèn này!”
Cái đầu của Mao Vũ Sinh lúc này hoàn toàn không suy nghĩ ra được gì, thậm chí có giây phút nào đó anh ta tưởng chừng như mình đang nằm mơ.
Anh ta không hiểu, sự việc tại sao lại phát triển thành thế này.
Anh ta bị Anh Hoa nắm cổ áo, và lúc này, Lê Văn Vân cũng đứng dậy, xoa xoa mũi, đi về phía anh ta.