Chiến Lang

Chương 5: Q.1 - Chương 5




Thức ăn nóng làm tay chân lạnh như băng của cậu ấm dần lên, rốt cuộc cậu cũng không thấy mình kiệt sức nữa.

Một cơn gió thổi qua.

Khi cậu đã ăn no đi ra khỏi lều, bên ngoài trời đã sáng bảnh.

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy nơi đóng quân bên cạnh cờ quạt tung bay phấp phới theo gió.

Hôm qua lúc bị bắt về, cậu còn đang ở trong trạng thái hoảng loạn nên không thật sự thấy rõ toàn bộ nơi đóng quân này. Giờ cậu mới phát hiện ra doanh trại cậu đang đứng thật sự cũ nát hơn doanh trại bên cạnh nhiều. Nơi này chẳng có mấy căn lều nguyên vẹn, đa số binh lính chui vào trong lều, ngủ dưới đất, có vài tấm chăn nỉ để đắp đã là tốt lắm rồi. Lều quân duy nhất ở đây vừa thủng vừa bẩn, bám bụi đen sì, không giống các doanh trại khác chút nào.

Hơn nữa trong đại quân, xem ra chỉ có nơi này là không cắm cờ.

“Tập trung!”

Một tiếng hét to đột nhiên vang lên, cậu giật mình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy mọi người đều lập tức đặt đồ trong tay xuống, vội vàng chạy đến bãi đất trống trước căn lều quân cũ, xếp hàng chỉnh tề trước mặt tên quái vật đang ngồi giạng chân kia.

Cậu không hề động đậy, vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng quái vật không để ý đến cậu, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một lúc mới bắt đầu nói. Hắn nói một lần bằng tiếng Mông Cổ, sau đó một đại binh đứng bên cạnh dùng tiếng dân tộc Hồi nói lại một lần, rồi lại dùng tiếng Hán nói lại một lần nữa.

Cậu nghe rồi mới phát hiện hóa ra tên này muốn dẫn đám lính nô lệ đến bãi chiến trường hôm qua nhặt xác.

“Công việc hôm nay là nhặt những thứ còn sót lại trên chiến trường. Nếu là thi thể của quân tướng chúng ta thì chuyển lên xe kéo về, giao cho Bột Ngạch cúng tế. Tất cả vàng bạc châu báu, chiến giáp áo da, đao kiếm kích trên chiến trường đều phải nộp lại, không được giữ riêng. Nếu kẻ nào vi phạm, trừng trị theo quân pháp. Ta cũng sẽ không mất công nhặt xác hộ các ngươi, nghe rõ chưa?”

“Rõ!”

Hôm đó, khoảng trăm tên lính nô lệ đều bị đưa ra chiến trường chất đầy xác chết. Tất cả xếp thành một hàng thẳng đi về phía trước, tìm kiếm tiền bạc và đao kiếm trên người binh lính chết trận. Nếu là thi thể người Mông Cổ thì sẽ được đưa về, nếu không phải thì tất cả vũ khí, áo giáp trên người sẽ bị lột sạch, rồi chất lên một chiếc xe.

Đã là chiến trường thì xác chết thường không nguyên vẹn được, có thi thể thiếu tay gãy chân, thủng bụng lòi ruột.

Giờ vẫn còn sớm, ban đêm lạnh nên còn chưa bốc mùi. Nhưng hai canh giờ sau, trời bắt đầu nóng, mùi gì cũng bốc lên.

Mùi mồ hôi có, mùi máu tươi có, đến cả mùi nước tiểu và phân cũng lẫn vào.

Mới đầu còn có người muốn nói chuyện, về sau không ai muốn mở miệng nữa. Mấy canh giờ tiếp xúc với thi thể, trên người ai cũng có mùi hôi của xác chết bám vào, cái mùi đáng sợ đó như nhập vào máu thịt, chui qua da, đi vào tim phổi”.

Rốt cuộc khi nhìn thấy một tròng mắt rơi ra khỏi hốc mắt, đầu chỉ còn một lớp da gắn với thân, cậu đã nôn hết những gì ăn vào buổi sáng.

Quái vật không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái.

Cậu lấy mu bàn tay lau vết bẩn ở khóe miệng, kìm nén cảm giác buồn nôn, lảo đảo quay lại tiếp tục việc cướp bóc trên thi thể.

Việc tốt duy nhất trong ngày hôm đó là nhân lúc nôn cậu tìm được một con dao giấu vào ngực. Cậu thấy một tên nô lệ mới đến khác cũng giấu một con dao đi, cậu biết nhất định cũng có người làm vậy.

Không biết đã qua bao lâu, khi tất cả lính nô lệ đi đến cửa thành, lúc đó cậu mệt đến mức chân tay đã nhũn ra, trên người dính đầy máu của người khác, suy nghĩ chết lặng biến thành trống rỗng.

Những binh lính đã từng bảo vệ biên cương cuối cùng lại bị bỏ quên ở nơi đồng không mông quạnh sao? Nhưng cậu đã mệt đến mức không còn cảm giác nữa rồi. Khi họ vào thành, rời khỏi bãi chiến trường, cậu chẳng áy náy gì với những thi thể đã bị cướp bị vứt sang một bên ấy. Cho đến khi trở lại con phố quen thuộc, nhìn thấy con hẻm về nhà đã từng ở mấy tháng, cậu mới đột nhiên hoàn hồn.

Bức tường trong ngõ đã đổ nát, những khu nhà bên trong đều cháy đen. Từ đêm qua đến hôm nay, nơi này đã bị đốt trọi. Trận cháy đã thiêu trụi tất cả, chỉ còn lại đống tro đổ nát.

Cậu hoảng hốt, không thể tin trợn mắt nhìn những phế tích cháy xém vẫn còn đang bốc khói, đầu trống rỗng.

Tuy nơi này hẻo lánh, nhưng người dân lương thiện.

“Chúng ta chỉ ở tạm nơi đây, chờ sóng gió đi qua, chúng ta xem tình hình rồi quay về quê hương, được không?” Tiếng nói dịu dàng của mẹ bỗng nhiên vang lên. Dường như giọng nói vẫn còn vương bên tai, nhưng tất cả đã bị đốt rụi rồi.

Mẹ. . . . . . Mẹ vẫn ở đấy. . . . . . vẫn ở đấy. . . . . .

Không nghĩ được nhiều, quên mất mình đang ở đâu, cậu xoay người bước đi, muốn chạy về nhà.

Một bàn tay to đột nhiên bắt lấy vai cậu.

“Không được đi!”

Cậu quay đầu lại, thấy tên quái vật cao lớn dơ bẩn đó.

Bởi vì rất mệt, rất đau lòng, rất tức giận, cậu đã quên mất mình nên đợi, đã quên mất mình nên nhẫn nại mới báo thù rửa hận được. Mọi nỗi đau đớn, bi ai đều trào lên trong lòng. Cậu bất chấp mọi thứ bắt đầu đấm đá tên khốn kiếp kia, thậm chí cậu đã quên mất nên dùng con dao đang giấu trong ngực.

“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi khiến mẹ ta……..”

Nhưng cậu quá yếu, mỗi cú đá, cú đấm đều giống như hạt mưa chẳng làm được gì tên quái vật kia. Thậm chí tên đó còn lười cản cậu lại. Quá kích động chỉ làm cậu hoa mắt, rồi khi bình tĩnh lại ngã ngồi xuống đất ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây đã bị một điểm đen che mất.

Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, cậu không kịp thở, mệt đến mức không đứng lên được.

“Trả lại mẹ cho ta. . . . . . Trả lại cho ta. . . . . .”

Đôi môi cậu tái nhợt run rẩy nói.

Trong lúc mơ hồ, cậu chỉ nhìn thấy bóng đen cao lớn che khuất bầu trời, ngồi xổm trước mặt cậu, lạnh lùng nói

“Đốt thành tro nát hết rồi còn đâu.”

Cơn tức giận xông lên não, cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn cái bóng mơ hồ trước mặt, khàn giọng nói: “Ta hận ngươi. . . . . .”

Quái vật nhếch khóe miệng, cười lạnh.

“Kẻ hận ta không chỉ có mình ngươi đâu.”

Cậu rất hận, rất hận, mẹ cậu chết mà ngay cả nhặt thi thể của mẹ cậu cũng không làm được.

Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi. . . . . .

Bóng tối dần dần lấy đi ánh sáng và ý thức của cậu.

Chắc chắn sẽ. . . . . .

Ta biết mà. . . . . .

Một con dao. . . . . .

Khi những vì sao xuất hiện trên bầu trời, khi cậu về đến lều trại phải chôn con dao cậu lén giấu được xuống đất trước.

Cậu hoảng hốt ngồi dậy, vội vàng kéo vạt áo bẩn thỉu ra, nhìn thấy quần mình vẫn như lúc đầu, đai lưng vẫn buộc chặt. Nhưng dù vậy, cậu vẫn có chút nghi ngờ. Không có người trong lều, chỉ có lửa đang cháy trong lò sưởi, xa xa ngoài lều có tiếng nói chuyện.

Cậu thật ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.

Ngồi quỳ trên cái thảm nỉ bẩn, cậu biết suýt nữa thì mình đã chết oan rồi, có lẽ cậu nên bình tĩnh hơn nữa, bình tĩnh hơn nữa.

Nhưng mẹ. . . . .

Nhớ đến mẹ bị ngọn lửa thiêu cháy đến không còn hài cốt, lòng cậu siết lại, nước mắt lại trào ra.

Cậu sẽ không khóc, không bao giờ khóc nữa.

Có lẽ cậu nên hiểu ra từ lâu rồi, khóc lóc chẳng có ích gì cả, ở trước mặt kẻ thù phải bình tĩnh. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mất một lúc mới phát hiện ra tay mình rất sạch. Cậu nhìn chăm chú vào đôi tay sạch của mình, đã có người lau cho cậu, còn cả mặt mũi nữa.

Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi và lo lắng xông thẳng lên đầu cậu.

Bỗng dưng, có người xốc rèm cửa lên. Cậu quay ngoắt lại, phát hiện ra là tên quái vật đó. Tên này đã nói là sẽ không khiêng cậu về, nhưng hắn đã khiêng cậu về, lại còn rửa sạch mặt và tay cho cậu.

Vì sao?

Tim cậu đập mạnh, nuốt nước miếng, không hiểu sao lại hoảng loạn, sợ tên này phát hiện ra.

“Tỉnh rồi à?” Phát hiện cậu đã ngồi dậy, quái vật đi qua liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi. Đi múc nước đi, gánh nước xong thì đi nhận cơm.”

Cậu ngồi cứng ngắc nhìn tên vô lại đấy.

“Mẹ nó, ông đây đói bụng rồi, ngươi đừng nghĩ có thể giả bệnh trốn việc!” Quái vật khó chịu trợn mắt nhìn cậu nói: “Làm nhanh lên! Chỗ này của ta không bao ăn miễn phí một tên ngu ngốc đâu!”

Mặc dù vẫn sợ hãi nhưng cậu lập tức đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi lều làm việc. Cậu gánh nước, nhận cơm, tên kia vẫn ăn nhiều như mọi ngày, cũng không thèm nhìn cậu một cái, không giống như đã phát hiện ra.

Đêm hôm đó, cậu vẫn khó ngủ như hôm qua, nhưng quái vật không ra tay với cậu.

Ngày này qua ngày khác, hôm nào cậu cũng mệt đến mức tay chân như nhũn ra, hàng đêm lại nơm nớp lo sợ, ngủ không đủ giấc. Sau đó có một buổi sáng thức dậy, quái vật muốn cậu thu dọn đồ đạc trong lều, ra ngoài tuyên bố với mọi người hôm nay nhổ trại.

Đến lúc đấy, cậu mới phát hiện ra công việc thu dọn chiến trường đã xong. Cậu cứ tưởng mình có thể nhàn hơn một tẹo, nhưng cậu nhầm rồi. Đám nô lệ gần như là hai nhóm đi cuối cùng trong doanh trại, phải nhận nhiệm vụ dỡ lều, cũng phải vác phần lớn vũ khí và lương thực.

Mỗi ngày, họ đều xuất phát muộn hơn những đội khác, nhưng phải đến sớm nhất, phải dựng lều xong trước khi tất cả tướng lĩnh cao cấp đến.

Chưa đến hai ngày, hai chân cậu đã đầy bọng nước, bọng nước bị vỡ cũng không được nghỉ ngơi nên bước đi đã bắt đầu khập khiễng.

Đến giữa trưa tên khốn kia cuối cùng cũng tuyên bố dừng lại nghỉ ngơi. Cậu thả hành lý xuống, chân run rẩy muốn ngồi xuống, lại bị tên kia gọi qua: “Này, qua đây.”

“Đến bên suối ngắt một túi cỏ này về.” A Lãng Đằng ném một nhúm cỏ cho cậu.

Cậu đã sớm mệt đến mức lười phản kháng, cũng không muốn hỏi hắn xem nhổ cỏ này làm gì, chỉ cầm lấy nhúm cỏ xanh đó, mệt mỏi lê bước đến dòng suối nhỏ bên cạnh ngắt một ít về.

Đương nhiên, đợi đến khi cậu trở về, tên khốn kia liền đứng lên tuyên bố khởi hành. Sắc mặt cậu tái nhợt, lưng vác bọc hành lý còn cao hơn cả đầu cậu, đi sau hắn. Bởi vì đã quá mệt suýt nữa cậu ngã xuống như chó đớp bùn, may mắn có người bên cạnh vươn tay ra đỡ lấy cậu.

“Tiểu huynh đệ, cậu có sao không?” Đối phương hỏi.

Cậu gật gật đầu, chẳng còn sức trả lời nữa.

Cái tên đáng chết kia cưỡi ngựa bắt các nô lệ khiêng đống hành lý nặng nề hành quân nhanh lên như xua dê xua bò. Đến đêm, ai cũng mệt đến mức ngã xuống đất liền ngủ luôn, riêng cậu vẫn chưa thể ngủ được vì đại gia quái vật kia muốn cậu lấy nồi đồng trên bếp lò xào đống cỏ xanh đã được phơi khô lúc sáng.

Cậu mệt đến nỗi đứng ngủ gật, suýt nữa cắm đầu ngã vào trong nồi, nhưng tên đó lại túm được cậu, trợn mắt nói.

“Đứng vững, ngươi muốn chết sao?”

Cậu giật mình, liếm liếm đôi môi khô ráp, lắc đầu.

“Thôi, ngươi ra thảm ngồi đi, đừng có làm hỏng thuốc của ta.” Tên kia xua tay với cậu, tự mình cầm lấy cái muôi bắt đầu rang xào.

Thuốc? Thuốc gì?

Cậu muốn hỏi nhưng thật sự đã mệt không thể hỏi được, liền tự mình đi về nằm vật bên cạnh thảm.

Cậu không nên ngủ trước hắn, như vậy không an toàn. Nhưng dù cậu cố sống cố chết ngồi thẳng, mí mắt vẫn từ từ rũ xuống, thậm chí cậu còn nghiêng ngả trên thảm. Trong lúc mơ màng, cậu chỉ nhìn thấy quái vật vẫn đang xào cỏ, nghiền thành bột, gom lại thành một túi nhỏ.

Số còn thừa trong nồi, hắn ta lấy nước trộn nhão, cởi quần áo ra, đắp lên miệng vết thương ở chân hắn.

Hóa ra là thuốc trị thương.

Có được đáp án, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, tên đó lại đến đẩy cậu.

“Này, dậy, rửa nồi đi.”

Cậu mệt chết mất, cậu không muốn đứng lên, cậu không muốn đứng lên giúp tên khốn kia rửa nồi, rửa chén, múc nước, hoặc làm chuyện vô ích chó má gì nữa. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nâng tay đẩy bàn tay đang lay vai mình ra, ngoài việc ngủ cậu chẳng muốn để ý đến cái gì hết. Dù sao cậu cũng không muốn làm theo lệnh hắn, muốn hiếp, muốn giết, muốn xé xác thì tùy.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, cậu đột nhiên thấy giày mình bị cởi ra. Cậu ra sức giãy dụa, nhưng lúc này cậu chẳng thể mở mắt ra nổi nữa chứ đừng nói đến chuyện trốn. Sức lực yếu ớt đó chẳng khác gì run rẩy. Tên kia đã cởi được giày và tất của cậu ra.

“Tránh ra. . . . . .”

Cậu nhíu mày mệt mỏi lẩm bẩm kháng nghị, nhưng đương nhiên là vô dụng. Vốn tưởng tên quái vật này cuối cùng cũng bộc phát cơn thú tính, cởi giày tất xong sẽ cởi quần cậu, cậu sống chết giữ chặt quần, sau đó mới phát hiện ra tên kia đang sờ chân cậu.

Cuối cùng cậu cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy quái vật đang vừa lau sạch, rịt thuốc lên chân cậu, vừa lẩm bẩm.

“Mẹ kiếp, đúng là tự hành xác. . . . . .”

“Không. . . . . .” Cậu vừa buồn ngủ vừa giận dữ chống cự: “Không cần ngươi quan tâm. . . . . .” Giọng cậu rất nhỏ, muốn rụt chân lại nhưng đôi chân đã mỏi đến mức không nghe lời, chỉ biết run rẩy. Nhưng cậu biết tên kia vẫn nghe thấy, dù hắn không ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng.

“Trước lúc tuyên chiến, ông đây không rảnh tìm nô tài mới đâu. Miệng vết thương không xử lý tốt sẽ thối rữa, ta cũng không muốn cái lều này tràn ngập mùi chân thối của ngươi.”

Cậu còn nhớ được cái mùi thối rữa ấy, cậu đã ngửi thấy quá nhiều khi ở trên chiến trường đầy xác chết. Nhớ lại cái mùi thối đấy, cậu không nhịn được muốn nôn ra.

“Nếu không xử lý tốt, để lâu lở loét sẽ phải chặt hai chân của ngươi, cũng chưa chắc đã cứu được đâu.” Cậu cứng người, ngừng giãy dụa yếu ớt, ngã lên thảm thở dốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.