Chiến Lang

Chương 6: Q.1 - Chương 6




Quái vật từ đầu tới cuối không hề nhìn cậu một cái, chỉ không ngừng nở nụ cười trào phúng.

Cậu biết hắn đang cười cậu, tên này cố ý dọa cậu, nhưng cậu không còn sức để mà phản kháng nữa rồi. Thuốc thấm vào hai chân dường như cũng đang hút dần đau đớn đi.

Quái vật quay về tấm thảm nỉ của hắn, dùng cục đá mài mài thanh loan đao như trăng khuyết.

Cậu không muốn ngủ nhưng mí mắt nặng trĩu cứ díu lại.

Than lửa tuôn ra những chấm nhỏ đỏ hồng, phát ra tiếng lép bép nho nhỏ. . . . . đó là những thứ cuối cùng cậu thấy được, sau đó cậu liền thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, bọc nước trên chân đã dính vào thuốc.

Cậu lột lớp thuốc đi, miệng vết thương bên trong xem ra đã đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng so với ngày hôm qua không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.

Nồi thuốc bột tối qua còn đặt ở bên cạnh thảm nỉ, trong đó còn sót một chút thuốc bột.

Quái vật kia nghiêng người, hai mắt vẫn nhắm, thở đều, dường như còn đang ngủ.

Thấy thế, cậu lén lấy nước trộn với thuốc bột thừa, bôi lên vết thương trên chân. Đang định đi tất và ủng vào, cậu mới nhận ra là đôi tất đang tỏa ra cái mùi thật đáng sợ.

Lúc này cậu mới nhớ đã mấy ngày đêm rồi cậu không cởi tất và ủng ra, mồ hôi trộn với nước từ trong bọng nước vỡ chảy ra hôi đến mức làm cậu buồn nôn. Cậu thực sự không muốn xỏ chân vào nữa.

Lại cẩn thận nhìn lén quái vật kia một cái, trong lúc bất đắc dĩ, cậu dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác, xé tay áo trong làm tất, rồi lại khoác cái áo xám vừa nặng vừa hôi kinh khủng vào. Đi tất đi ủng xong, cậu ôm nồi đồng và thìa đứng dậy, vén rèm cửa nhanh chóng rời đi.

Rèm cửa buông xuống, lắc lư theo gió.

Người đàn ông mở mắt ra, nhìn chằm chằm rèm cửa, rồi khẽ chửi bậy ra tiếng.

Lúc trước hắn đã cảm thấy có chút không ổn, thân thể thằng bé này quá mềm, làn da quá mịn, dung mạo quá xinh đẹp. Nhưng hắn cho rằng người phía Nam ai cũng mềm mại thanh tú như vậy, ai biết . . . . .Không có bất cứ người đàn ông hoặc đứa con trai nào có tay chân mềm yếu như vậy, còn có mùi thơm của cơ thể giấu dưới mùi hôi của lớp quần áo.

Hắn không biết sao mình lại có thể không chú ý đến sự thật rành rành ra trước mắt như vậy. Hắn nên đoán được từ sớm. Bộ dáng bất giác sửa sang lại vẻ ngoài của bản thân, khung xương nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng hồng, giọng nói mềm mại. . . . . .Nhưng trời mới biết, tên kia mặc quần áo con trai, mà hắn cũng đã từng gặp những bé trai xinh đẹp vậy nên hắn thật sự cho rằng giọng thằng oắt này hơi cao là vì nó còn chưa lớn, còn chưa vỡ giọng. . . . . . Mẹ kiếp, có lẽ là hắn vốn không muốn thừa nhận mình đã phạm phải sai lầm lớn thì có.

Hắn thở dài, ngồi dậy, đưa tay vò tóc, suy nghĩ.

Đáng chết! Đó là một cô gái!

Nhìn xem, hắn nhất thời mềm lòng, giờ đã chuốc lấy phiền toái gì rồi?

*******

Lại tiếp tục mấy ngày hành quân gấp gáp.

Quân đội người Mông Cổ thật khổng lồ. Mỗi khi hành quân, bước đến chỗ cao cô có thể nhìn thấy đội quân hùng hậu kéo dài mấy dặm, như thể không có tận cùng. Khi bọn họ hạ trại, số lượng lều trại nhiều không đếm xuể, giống hệt một tòa thành loại nhỏ.

Thậm chí họ còn dựng hàng rào bằng gỗ ở nơi đóng quân, chia các khu doanh đội ra.

Cái lều tròn xa hoa nhất, lớn nhất luôn ở chính giữa, những cái khác tầng tầng lớp lớp bao quanh. Đương nhiên, doanh nô lệ của quái vật luôn ở sát bên ngoài, chỉ khi bọn họ dựng lều mới có thể thấy chiếc lều tròn hoa lệ đủ để chứa cả trăm người phía xa xa.

Cô nhanh chóng phát hiện, lều càng lớn chứng tỏ địa vị của chủ nhân càng cao, bình thường nhìn một cái cũng có thể thấy rõ.

Quân đội khổng lồ như thế cứ dừng ở đâu là lại để lại một đống hỗn độn. Cỏ bị người ngựa san bằng, khắp nơi đều là phân người, phân ngựa, phân bò dê.

Người của doanh nô lệ còn phải phụ trách lục tìm phân khô động vật làm nhiên liệu, có khi gặp phải phân của người ăn thịt, cái mùi đó đúng là thối không thể tả. Bình thường bọn họ sẽ bỏ qua phân người, chỉ nhặt phân động vật. Nhưng nói thật, mùi đấy có thối, cũng chẳng bằng mùi thi thể trên chiến trường.

Đêm đó, nhiệt độ giảm mạnh. Cái nóng ban ngày lập tức tiêu tan, cô có thể thấy mình thở ra khói trắng.

Một đêm đó, cô thừa dịp quái vật không chú ý, trộm một ít thuốc bột cho những nô lệ bị bọc nước ở chân, nhỏ giọng lấy tiếng Mông Cổ đơn giản, khua tay múa chân nói: “Đây là thuốc, trộn với nước rồi đắp lên vết thương.”

“Thuốc này ở đâu ra?” Nô lệ nằm ở trên thảm nỉ lộ thiên bò lên, cầm lấy, dùng tiếng Hán hỏi cô.

Có người biết tiếng Hán khiến cô thở phào, dùng tiếng Hán trả lời.

“A Lãng Đằng.”

Nghe vậy, vài tên nô lệ sợ tới mức để rơi hết thuốc xuống đất.

“Cậu điên rồi, đồ của A Lãng Đằng mà cũng dám trộm ….”

“Không sao đâu, thuốc này là hắn bảo ta hái, ta hái nhiều một chút, đến khi chế thuốc thì tiện làm luôn.” Cô nhặt thuốc lên, lại đưa cho họ, nói: “Đừng sợ, hắn không chú ý số lượng, sẽ không phát hiện ra đâu.”

Nghe cô nói như vậy, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Khi cô định đứng dậy rời đi, một người đàn ông vạm vỡ gọi cô lại.

“Tiểu huynh đệ, ta tên Da Luật Thiên Tinh, người Khiết Đan, phải xưng hô với cậu thế nào?”

“Tả. . . . . .” Suýt chút nữa thì nói ra tên thật rồi, cô kịp thời sửa miệng: “Tiểu Dạ, huynh gọi ta Tiểu Dạ là được rồi.”

“A Lợi Lạp, người dân tộc Hồi.” Một người đàn ông trên mặt có vết sẹo cũng tiến đến, tự giới thiệu xong liền chỉ sang người bên cạnh thấp hơn hắn một cái đầu, nói: “Người tết tóc là A A, tộc Nữ Chân. Hắn bị cắt lưỡi rồi nên không nói được đâu.”

Cô gật đầu với bọn họ rồi mới đứng dậy nói: “Ta về lều đây. Thuốc này mọi người cứ yên tâm dùng, ta từng nhìn thấy hắn bôi lên vết đao chém. Khi khác ta sẽ lại lấy thêm.”

“Tiểu Dạ, cảm ơn.” Da Luật Thiên Tinh cầm hai gói, nói.

Cô lắc đầu, xoay người bê chậu, tiếp tục đi múc nước mang về lều. Qua mấy ngày, vết thương trên chân cô đã tốt lên rất nhiều. Cô trộm thuốc, là vì nhìn thấy có những nô lệ khác cũng bị như vậy. Mà cỏ này cô chỉ cần hái nhiều thêm một ít, rang nhiều một ít, xay nhiều một ít, quái vật kia cũng sẽ không chú ý.

Hắn chỉ bảo cô đi múc nước, lấy đồ ăn, thu dọn lều của hắn, gấp chăn cho hắn, rửa bát đĩa cho hắn, ngoài ra còn ngược đãi những nô lệ giống cô.

Hắn đối với nô lệ mới tới rất nghiêm khắc, ngày nào cũng tăng việc.

Hôm nay vác nồi sắt, ngày mai hắn sẽ chất lên vai ngươi thêm một cái chăn; ngày hôm đó ngươi đến doanh trại sớm một phút, ngày mai hắn sẽ cho ngươi khuân thêm hai cái màn che. Nếu hôm qua để hắn nhìn thấy ngươi còn có sức nói chuyện không ngủ, vậy hôm sau ngươi sẽ phải vác thêm càng nhiều bọc hành lý nặng trĩu.

Ai cũng vô cùng sợ hắn, vừa thấy hắn liền câm như hến.

Tuy rằng được gọi là Bách phu trưởng, nhưng đội ngũ của quái vật thực ra cũng không thật sự tròn trăm người. Có khi nhiều hơn một chút, có khi lại ít hơn. Mỗi ngày số lượng đều sẽ thay đổi, tăng là vì có nô lệ mới, giảm là vì nô lệ chết.

Bọn họ là nô lệ, bao gồm đủ loại người khác nhau.

Không giống người doanh đội khác có rất nhiều lều trại vững chãi lại bền chắc, lính nô lệ của quái vật tuy rằng phụ trách hạ trại, nhưng chỉ có thể ngủ trên cỏ lộ thiên. Lính lâu năm có thể có thêm mấy thứ như áo lông giữ ấm, giày tốt, ấm nước; còn tân binh thì ngoài thảm nỉ ra gần như không có gì.

Lần thứ năm cô trộm thuốc cho đám nô lệ, một lão binh tốt bụng nhét một cái túi vải gai cho cô.

“Tiểu Dạ huynh đệ, cám ơn thuốc của cậu. Cái này cho cậu, nhớ làm bẩn nó một chút rồi hẵng dùng kẻo người ta chú ý.” Cô trở về mở ra mới phát hiện bên trong là một tấm vải bông trắng tinh sạch sẽ. Cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút giấu đi.

Vài ngày sau, lục tục có người nhét đồ cho cô. Có người đưa cho cô một đôi ủng da bề ngoài nhìn rất cũ nhưng bên trong lại cực mới, một người khác cho cô một cái đai lưng da, còn có người cho cô một miếng pho mát. Cái người bị cắt lưỡi tên A A thậm chí còn cho cô một túi đường nhỏ.

Cô phát hoảng, đường ở phía Bắc rất hiếm chứ chưa nói đến quan ngoại. Ngay cả cô cũng mới chỉ được nếm vài lần, đâu ngờ nô lệ lại có được thứ đồ cao cấp này.

“Cậu lấy cái này ở đâu vậy?”

“Cậu ta lấy từ trên chiến trường.” Một người tên Trại Y Đề người Duy Ngô Nhĩ dùng tiếng Hán lưu loát cười trả lời thay A A: “Trên chiến trường có rất nhiều đồ tốt, đúng không, A A?”

A A gật gật đầu.

“Không phải A Lãng Đằng đã nói tất cả mọi thứ phải nộp lên trên sao?” Cô hỏi.

A Lợi Lạp chen vào, cười gian nói: “Hắn nói là vàng bạc châu báu chứ có nói mấy đồ bỏ đi đâu. Chỉ cần không lấy những thứ quá tốt quá mới sẽ không bị chú ý đâu. Nếu nhặt được ủng da mới thì làm hỏng làm xấu nó đi là được.”

“Cái này là thượng có chính sách, hạ có đối sách.” Trại Y Đề nhíu mày nói.

Anh ta vừa dứt lời mấy người đều lén cười thầm, ngay cả cô cũng không nhịn được cong môi lên, sau đó lại hỏi: “Có ai có kim không?”

“Ta.” A Lợi Lạp lấy một cây kim từ trong cái túi dắt trong thắt lưng đưa cho cô, “Đây, cho cậu.”

Cô đưa túi đường A A cho cho anh ta, “Ta đổi với huynh.”

A Lợi Lạp bật cười, nhét cây kim vào trong tay cô, lắc đầu nói: “Không cần, Tiểu Dạ huynh đệ, vết thương trên lưng ta ít nhiều là nhờ vào thuốc của cậu.”

Thấy anh ta nói như thế, cô cũng không nhiều lời, chỉ cảm kích nhận lấy.

Nói thật, khi cô trộm thuốc cũng không ngờ sẽ nhận được nhiều báo đáp như vậy. Cô chỉ không đành lòng mà thôi bởi cô biết bị thương đau đến mức nào.

Bỗng dưng, xa xa có tiếng bước chân truyền đến. Mấy người đàn ông ào ào nằm xuống, Da Luật Thiên Tinh thấy cô còn sững sờ ngồi đó, liền kéo cô nằm xuống, dùng một tấm thảm nỉ hôi kinh khủng che cho cô. Cô suýt nữa kháng cự theo phản xạ, may mà kịp thời nhịn xuống, chỉ hơi vén một góc thảm lên nhìn lén.

Đó là người đàn ông treo bên hông một đống tai, muốn gây khó dễ cho cô lúc cô mới vào doanh. Một lính nô lệ đang ngủ, vô ý thò tay ra đường đi của hắn, hắn không thèm nhìn giẫm lên.

“Á!” Người kia đau tỉnh lại, đứng lên tức giận mắng, nhưng vừa thấy đối phương là người đàn ông kia bèn lập tức ngậm miệng, nằm xuống ôm lấy cái tay đau xoay người sang chỗ khác.

Người đàn ông kia nhổ một bãi nước bọt, hừ lạnh tránh ra.

Đợi hắn đi xa, Da Luật Thiên Tinh mới xốc thảm nỉ trên người cô lên.

“Tiểu Dạ huynh đệ, khi cậu trở về nhớ cẩn thận một chút, đừng để Tháp Lạp Cổn nhìn thấy, về sau thấy hắn cũng cách xa một chút. Tên kia không thật sự phục A Lãng Đằng, hắn luôn muốn tìm cơ hội xử lý A Lãng Đằng. Cậu là người hầu của A Lãng Đằng, nếu để hắn thấy cậu, chắc chắn sẽ cố ý gây khó dễ.”

“Ta biết rồi, cám ơn.”

Cô gật đầu, cẩn thận rời khỏi nơi đó, trở lại lều.

Lại mười ngày đi qua, cô dần hiểu rõ tình huống trong doanh nô lệ này.

Quái vật là Bách phu trưởng, Tháp Lạp Cổn và Ba Ba Hách mắt chột là Ngũ thập phu trưởng, xem như tay sai của quái vật kia. Nếu A Lãng Đằng là quái vật, là ác sói; Vậy Tháp Lạp Cổn chính là chó hoang ăn xác thối.

Mặc dù Tháp Lạp Cổn cũng là nô lệ, nhưng hắn thường xuyên bắt nạt người nhỏ yếu. Khi không cũng sẽ đánh lính nô lệ địa vị thấp hơn. Cho nên mỗi lần thấy hắn từ xa, cô sẽ trốn càng xa càng tốt. Trong thời gian tới, cô cũng không muốn gây chuyện, lại càng không muốn vì quái vật kia mà bị đánh.

Làm nô lệ phải bán mạng làm việc, không thể tùy ý rời khỏi khu doanh nô lệ này. Sáng sớm ngày thứ mười, cô đã triệt để lĩnh ngộ được chuyện này.

Đêm trước vẫn bình thường như mọi hôm, tất cả mọi người đều mệt đến mức ngã xuống đất liền ngủ. Nhưng sáng sớm hôm sau, cô vừa vén cửa lều lên bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp.

Bình thường cô ra ngoài nhận cơm thì đa số mọi người đã thức dậy dùng cơm. Bắt đầu có tiếng nói chuyện lác đác, có người đang dọn lửa trại, có người gấp chăn tối hôm qua, có người mặc giáp da, bộ bảo vệ tay cũ nát. Lúc này mọi người đáng lý đã sớm hoạt động, nhưng hôm nay thì không.

Nơi đóng quân lặng ngắt như tờ, nhưng không phải bởi vì không có người, tất cả lính nô lệ đều đứng trước bãi đất trống trước doanh trướng rách nát này. Trên mặt hơn trăm người đàn ông đều có vẻ sợ hãi, tất cả bọn họ nhìn chằm chằm vào cùng một vị trí. Cô nhìn theo ánh mắt bọn họ, chỉ thấy hai kỵ binh ngồi trên lưng ngựa đứng ở trước cửa nơi đóng quân. Một người trong số đó cầm đầu một sợi dây thừng, đầu kia của dây thừng trói hai tay một người đàn ông. Bọn họ kéo giật dây thừng, trói người nọ vào cọc gỗ dựng thẳng bên cửa ra vào.

Trong nháy mắt, người đàn ông kia bị kéo thành hình chữ thập, treo giữa không trung. Mà tai và lỗ mũi người nọ đã bị cắt, chỉ để lại lỗ máu đậm đặc. Mặc dù máu ở đó đã bắt đầu khô lại, nhưng nhìn vẫn rất ghê người.

Cô ngẩn ra, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

“Đây là kết cục của kẻ có ý đồ chạy trốn.” Một gã kỵ binh ngồi trên lưng ngựa, nhìn mọi người cao giọng hô.

“Các ngươi ai có gan, có thể thử.” Một tên kỵ binh khác liếm máu đao trên, cười độc ác, “Gia đang nhàn rỗi, chán chết rồi đây, ha ha ha ha. . . .”

Nói xong, bọn họ liền cười cùng nhau giục ngựa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.