CHƯƠNG 10
Edit: Dece
Tiền *** hậu sát― đúng phân nửa. Ý tứ kia, không phải gian thì là sát.
Nguyên Chiến Dã không biết vì cái gì mà rùng mình một cái, có lẽ bởi vì ánh mắt của Nhiếp Phong Vũ. Mượn một câu của Chu Chính mà nói thì: Ánh mắt hắn nhìn cậu quá mức nhiệt tình—.
Loại nhiệt tình này làm Nguyên Chiến Dã có chút nuốt không trôi. Đó không phải là loại nhiệt tình bình thường giữa hai người nam nữ yêu nhau, mà là loại nhiệt tình của con sói nhìn con thỏ, không có tình cảm chỉ có dục vọng.
“Làm sao mà nhìn tôi như vậy? Giống như, tôi muốn ăn cậu vậy—” Nhiếp Phong Vũ giơ lên khoé miệng, thần tình tà khí, khẽ liếm đi vệt máu trên môi mình, động tác tao nhã đến mức khiến người ta “căm phẫn”.
“Anh chắc rằng anh không muốn ăn tôi chứ?” hoặc là giết tôi—.
Nguyên Chiến Dã bất động thanh sắc khuỵ tay chống đỡ trên mặt đất để bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn, dây chuyền trong tay làm hắn có chút đau, thì ra hắn đang nắm thật chặt.
Niếp Phong Vũ nhẹ giọng cười,nhoài người sát lại gần Nguyên Chiến Dã,dường như lúc này giữa hai người không còn khoảng cách nào,âm thanh bao hàm một loại tà khí không thể hình dung, “Tôi nghĩ đem cậu huỷ hết rồi đem xương cốt đều nuốt vào.”
Trời!Đây là lời thoại đang được thông hành sao? Máu me—làm cho người ta hưng phấn, nhưng càng làm cho người hưng phấn chính là biểu tình của Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã một cái thở mạnh cũng không dám thở.
“Xương cốt của tôi cứng lắm, không ăn được đâu—”
“Không quan hệ, tôi thích thì được rồi.” Nói xong liền cúi đầu cắn lên cổ Nguyên Chiến Dã một cái, bàn tay cũng theo vạt áo mà tiến vào sờ loạn.
Thật lạnh! Thân thể Nguyên Chiến Dã cương một chút.
“Không phải—là thật đó!Anh nên đi tìm một tên nhóc nào trắng trẻo lại mềm mại đi! Đúng! Vừa trắng vừa mềm mại rất dễ ăn!” Bất động thanh sắc, ở nơi tầm mắt Nhiếp Phong Vũ nhìn không tới, nắm tay đã vung lên, Nguyên Chiến Dã nheo mắt tính toán phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể làm y ngất xỉu.
“Cậu thực trắng, cũng thật mềm mại—”
“Này—” Hai điểm trước ngực bị nhéo một chút, bàn tay của Nhiếp Phong Vũ như đốt lửa, Nguyên Chiến Dã cảm thấy khắp cơ thể càng ngày càng nóng, quyết định tiên hạ thủ vi cường, xuống tay lần nữa—hắn đều không dám cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra.
Bất quá cũng không dùng lực nhiều, nếu y có bị thương cũng sẽ không gây ra phiền toái. Ha—hay là dùng lực đạo để đánh thanh sắt lúc trước là được rồi. Suy nghĩ một chút, Nguyên Chiến Dã vung tay lên, sắp “giơ tay chém xuống” thì—.
“Công phu của cậu không tồi.”
“Cái gì?” Nguyên Chiến Dã run một chút, nắm đấm cứng rắn lúc này dừng giữa không trung cũng bị thu hồi. Hắn cúi đầu nhìn nam nhân có mái tóc đen trước ngực mình, hai tay đối phương đặt ở hông hắn, chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với hắn.
“Công phu của cậu rất tốt, giống như—không rèn luyện ở trường lớp.” Nhiếp Phong Vũ mặt mang biểu tình thong dong nói.
Nguyên Chiến Dã quay đầu, nhìn thấy gương mặt của Nhiếp Phong Vũ làm hắn có chút bất an.
“Không phải học ở trường, bạn của tôi biết thì dạy lại tôi thôi.” Tuỳ tiện chọn một câu nói dối, dù sao cũng không thể nói cho y rằng: Đúng vậy, tôi là ở trung tâm chuyên môn huấn luyện cảnh sát mà học đó thì sao?
“Nguyên lai là vậy.” Nhiếp Phong Vũ thiêu mi một chút, không tiếp tục hỏi nữa mà trở lại tiếp tục với “công việc” của mình.
Quần vừa mới được kéo lên một chút nay lại bị cởi xuống đến tận đầu gối, cảnh tượng lúc này đầy sắc tình, Nguyên Chiến Dã đưa tay giữ đầu của Nhiếp Phong Vũ, cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút.
“Nhiếp Phong Vũ, anh tỉnh táo lại được không? Tôi không có hứng thú với đàn ông, nếu anh muốn phát tiết—so với tôi còn có nhiều người—”
Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu chớp mắt một cái, ánh mắt có chút mờ mịt hỏi hắn: “Cậu sợ tôi à?”
Đáng chết! “Tôi không có—”
“Vậy sao lại nói những lời này?”
Mẹ nó! “Người bình thường ở tình huống này đều nói như vậy đó!” Nguyên Chiến Dã nghiến răng muốn cắn y một ngụm.
“Cậu không muốn?”
“Đương nhiên”!Hắn đã nói qua vô số lần rồi.
Nhiếp Phong Vũ không nói chuyện,nhìn hắn tựa hồ như muốn hỏi chuyện gì.
“Làm người của tôi khó như vậy?”
“Tôi—”
“Hay là cậu lạt mềm buộc chặt?”
“A?”
Hừ lạnh một tiếng, ngón tay Nhiếp Phong Vũ vuốt ve gương mặt của Nguyên Chiến Dã, “Ở nơi đây phạm nhân loại nào cũng có, nhìn thấy một tên thật trung thành, hiền lành cậu cũng không thể tưởng tượng được hắn là một tên giết người hung tàn, đừng quên đây là ở trong ngục giam, là người có tội mới vào. Cậu nhắm mắt lại cẩn thận một chút đều có thể ngửi được mùi màu,nơi nơi đều có, tin hay không, chỉ cần người nào có quyền lực nói một câu, mùi vị huyết tinh đều xuất phát từ thân thể của cậu—”
Nhiếp Phong Vũ biểu tình thực ôn nhu, giống như là trấn an một tiểu động vật. Nhưng Nguyên Chiến Dã không phải tiểu động vậy, mà Nhiếp Phong Vũ y cũng không phải một người lương thiện. Cho nên,loại ôn nhu này, nói chính xác hơn là để che dấu đi sự thật tàn khốc.
Nguyên Chiến Dã không ngu ngốc, hắn biết ý tứ trong lời nói của Nhiếp Phong Vũ.
“Anh uy hiếp tôi?”
“Không.” Nhiếp Phong Vũ lắc đầu. “Tôi là nhắc nhở cậu. Cậu nên hiểu lời nói của tôi, bên ngoài thì kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, mà ở trong đây, kẻ mạnh là kẻ thống trị,dưới chân cậu có rất nhiều kẻ bị kìm hãm, cậu cũng phải cảm thấy mình may mắn.”
“May mắn bị anh cường gian?” Nguyên Chiến Dã ngắt lời của y, thân người vốn cứng ngắt bây giờ cũng thả lỏng một chút.
Niếp Phong Vũ cười cười, “Cậu thật sự là bị cường gian?”
“Đúng?” Nguyên Chiến Dã cười nhíu nhíu mi.
“Phải là hợp gian mới đúng.” Nói xong,Nhiếp Phong Vũ lại tiến lên hôn hắn.
Lần này cũng có thể xem là một lần im lặng mà tiếp nhận nụ hôn, hoặc cũng là bình tĩnh hơn. Trừ âm thanh ái muội phát ra từ nụ hôn cùng với tiếng thở dốc thì không có tiếng dãy giụa cùng la mắng.
Nhiếp Phong Vũ thực vừa lòng. Nguyên Chiến Dã im lặng nằm trong lòng y mà đón nhận, tuy đầu lưỡi có chút cứng ngắc nhưng y biết thắt lưng của hắn rất dẻo dai. Bàn tay của Nguyên Chiến Dã lúc này đang nắm sợi dây chuyền chặt đến mức trắng bệch.
Vừa lúc hai người nghĩ nên dừng lại, Nguyên Chiến Dã nhắm chặt hai mắt, nhíu mày. Đôi môi đỏ mọng dính chút nước làm cho người ta xúc động không nhịn được mà hôn lên.
“Cảm giác như thế nào?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười hỏi.
Nguyên Chiến Dã mở mắt, có chút khiêu khích nhìn y nói: “Không có gì hơn.”
Nhiếp Phong Vũ thích biểu tình này của hắn, làm cho người ta rất có dục vọng.Khắp nơi đều bao phủ bởi dục vọng.
Y cúi đầu nhắm mắt cười, “Yên tâm, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn nữa.”
“Anh có thể cho tôi cái gì?” Thân thể Nguyên Chiến Dã bị đẩy ngã xuống mặt đất, Nhiếp Phong Vũ áp trên người hắn.
“Rất nhiều.” Nhiếp Phong Vũ đưa tay cởi quần để giải phóng ngọn nguồn dục vọng to lớn của mình, cúi xuống ôn nhu hôn lên mặt Nguyên Chiến Dã, “Tất cả những gì cậu muốn.”
Nguyên Chiến Dã trong nháy mắt thất thần, hắn cảm thấy chính mính sa đoạ, hắn bán đứng thân thể mình, vì cái gì? Vì nghĩa vụ của cảnh sát, buồn cười! Hắn còn không vĩ đại như thế!
Một giây này, hắn không tìm được lý do gì để đây Nhiếp Phong Vũ ra.
Cho đến khi hậu đình bị vật gì đó xâm nhập, hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó cảm giác được ngón tay của Nhiếp Phong Vũ đang—đi vào thân thể hắn. Cảm giác này không mấy dễ chịu, tuy nhiên có thể tiếp nhận được, nhưng là—hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đó của Nhiếp Phong Vũ.
Ách—.
“Có chuyện muốn thương lượng với anh một chút—” Hắn nuốt nuốt nước miếng.
“Sao?” Không ngẩng dầu, Nhiếp Phong Vũ đưa thêm một ngón tay vào.
Nguyên Chiến Dã khởi mi, cảm giác quái dị kia tràn ngập khắp thân thể.
“Tôi có thể hối hận không?” Tuy như vậy là không có tiền đồ nhưng nam tử hán biết lúc nào cúi đầu thì cúi đầu.
Nghe được lời hắn nói, Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, rút ngón tay ra, Nguyên Chiến Dã thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau, toàn bộ khí lực đều cạn kiệt.
Ngón tay rời khỏi, một vật gì đó thô to nóng cháy đang đặt ngay tại lối vào. Nguyên Chiến Dã còn có thể cảm nhận được mạch đập của nó, da đầu hắn run lên.
Khi nào thì lớn như vậy?
“Là nam nhân thì nên sảng khoái một chút.”Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, trên mặt lộ ra biểu tình câu dẫn đầy hương vị phong tình đặc thù, Nguyên Chiến Dã có điểm sửng sốt, hắn biết gương mặt của Nhiếp Phong Vũ rất đẹp trai nhưng không ngờ lại có một người có thể đem gương mặt của mình mà sử dụng trọn vẹn như vậy.
Tai hoạ! Nam nhân này đúng là tai hoạ!
Nhiếp Phong Vũ giữ chặt hai chân của Nguyên Chiến Dã đặt ở hai bên hông, còn Nguyên Chiến Dã lúc này nửa người có chút chống đỡ, phía dưới của hai người ở tình huống này, người xem ở mọi góc độ đều có thể thấy được trọn vẹn, không bỏ sót chi tiết nào.
Phân thân thô to trướng đỏ đang chen giữa đùi—.
Chính là AV cũng không có “thoả mãn” như vậy. Nguyên Chiến Dã một trận hô hấp dồn dập, nghĩ muốn nuốt nước miếng như trong miệng lại khô ran.
“Tôi cũng rất muốn sảng khoái, nếu không chúng ta đổi vị trí đi, anh ở dưới tôi ở trên a~” Câu nói kế tiếp liền bị một tiếng kêu nhỏ chiếm lấy mà nuốt trở về. Sở dĩ không thể kêu lớn là vì Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng chen vào giữa một chút, huyệt khẩu có hơi mở rộng, da đầu Nguyên Chiến Dã run lên, cảm thấy ở chỗ nào đó có chút ngứa nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể.
“Anh con mẹ nó một tiếng cũng không nói!” Rống lên một câu, thân thể Nguyên Chiến Dã không tự chủ mà lui về phía sau một chút.
Nguyên lai cảm giác bị tiến vào là như thế này.
“Thích sao?” Nhiếp Phong Vũ hỏi, trên mặt biểu tình bị nhiễm một tầng dục vọng.
“Đổi lại anh bị sáp thử xem!” Nguyên Chiến Dã tâm lý thực loạn, thân thể thực nóng. Cảm thấy đầu óc cùng thân thể đều không thể khống chế, loại dục vọng này, chẳng phân biệt ai, bất tri bất giác đã đến rồi.
Dù cho người trước mắt này là “kẻ thù” của mình.
“Tôi thích biểu tình lúc này của cậu, làm tôi điên cuồng,A Chiến~”
Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa ngã quỵ! Tiếng gọi “A Chiến” cuối cùng của Nhiếp Phong Vũ khiến cho trái tim của hắn đều nhanh nhảy ra ngoài, nam nhân này rốt cuộc là loại động vật gì ? Thế nhưng—thế nhưng—.
“Anh—chúng ta còn chưa thân thiết đến vậy—” Nguyên Chiến Dã phát hiện bản thân hắn lại đang sợ hãi.
“Rất nhanh sẽ hiểu thôi.” Nhiếp Phong Vũ vừa nói vừa dùng sức đưa hạ thân về phía trước một chút.
“A~~” Vội vàng che miệng, Nguyên Chiến Dã cảm giác có thứ gì tiến vào thân thể mình, cảm giác kỳ quái truyền từ xương sống lên tận đỉnh đầu.
Nghĩ muốn nôn—a—.
“Đi vào một phần ba rồi—”
Không biết câu đó có tính là an ủi không, Nhiếp Phong Vũ nhìn nơi tiến nhập của y nói. Y sớm đã nhịn không được, nếu là bình thường đã sớm “Một cây tiến động”! Ngày hôm nay đặc biệt, bởi vì “con mồi” trước mắt thực đặc biệt, cần chậm rãi “thưởng thức”.
“Này—anh! Anh con mẹ nó đừng có làm trực tiếp như vậy chứ!”
Muốn giết người! Nhưng lại muốn tự sát hơn! Cảm giác kia vừa cảm nhận được, Nguyên Chiến Dã liền bắt đầu hối hận, hắn thế mà làm cùng nam nhân! Hơn nữa là bị áp phía dưới! Mấy cái này thì không nói, hắn không hiểu tại sao mình phải làm như vậy? Hắn tại sao như thế? Hắn muốn làm gì đây ? Vì cái gì mà phải làm vậy? Quyền lực? Tiền tài? Dục vọng?
Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời sau cơn mưa có phần mù mịt, bi ai phát hiện những thứ này đều là mục đích của hắn.
Quyền lợi, hắn muốn thăng chức. Tiền tài, hắn không phủ nhận hắn cần. Dục vọng―
“Làm sao vậy?” Thanh âm Nhiếp Phong Vũ trên đỉnh đầu vang lên.
Cái loại cảm giác đau đớn này lại xâm chiếm hắn một lần nữa, Nguyên Chiến Dã nhíu mi, đem tầm mắt chuyển sang người nam nhân trên người mình, cảm nhận được phân thân của đối phương chậm rãi mà chuyển động trong cơ thể của hắn, thực chậm, hơn nữa có chút khó khăn. Hắn biết không được bôi trơn nên rất khó để tiến nào, người khác thô bạo sớm đã trực tiếp cắm vào mặc kệ người phía dưới sống chết ra sao, chẳng qua Nhiếp Phong Vũ không có.
Nguyên Chiến Dã trong đáy mắt cảm thấy chính mình thực đê tiện.
“Đau—” Mở miệng, chỉ có thể nói được chữ này. Hạ thân hai người sớm đã bị mồ hôi dính ướt.
Người phía trên sửng sốt một chút,lập tức lộ ra biểu tình ôn nhu, một tay thoáng nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi bóng loáng của Nguyên Chiến Dã.
“Rất nhanh sẽ tốt thôi.” Như là âm thanh mê hoặc, mang theo âm thanh khàn khàn của dục vọng.Sau đó—
“Đừng, đừng đẩy!”
“A!Đau! Tránh ra đi!”
“Này,NO! Đừng đẩy tôi a!”
“Đừng đẩy! Ngã đó !A~~”
“Oh my god!”
“Soạt~~~” một tiếng đồng thời hai tiếng thét chói tai cũng vang lên cùng lúc, cách đó không xa có vật gì đó từ sau bụi cây hiện ra .Tại thời điểm mấu chốt, cả hai người vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Chính cùng Tái Đức ôm nhau thành hình chữ đại đang nằm dưới đất.( 大)
“Mẹ kiếp!” Chu Chính cử động nửa người liền mắng một tiếng.
“Oh! Help me! Thắt lưng của tôi muốn đứt luôn rồi—” Tái Đức thẳng tắp nằm, một chút cũng không nhúc nhích.
“Tự mình đứng lên đi!” Chu Chính từ trên người hắn đứng dậy, chán ghét phủi phủi quần áo, “Bảo anh đừng đi đến đây mà anh không nghe—”
“Bằng không tôi xem không rõ a!”
“Các anh—” Nguyên Chiến Dã một bên ngơ ngác nhìn hai người.
“Ách—” Chu Chính lúc này mới ý thức được mình bị phát hiện, ngoài cười mà trong không cười nhìn Nguyên Chiến Dã cùng Nhiếp Phong Vũ, “Này—Rất tốt!”
Tốt? Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đừng nói với tôi là hai anh cũng đến đây làm tình nha—làm tình? Đột nhiên ý thức được việc này, hắn quay đầu, lúc này mới phát hiện mình còn nằm giang hai chân, mà cái kia của Nhiếp Phong Vũ cũng còn cắm vào bên trong hắn.
“A~~” Tái Đức không biết khi nào đã đứng lên, nhìn hai người liền la lớn, “Honey~ Dáng người của em thật đẹp! Boy ,em cũng không kém ,đôi chân thật xinh đẹp.!”
“Oa~~Đi chết đi!”Nguyên Chiến Dã kêu một tiếng liền vội vàng ngồi dậy.Doạ người thật không dậy nổi mà,dục vọng con người càng khiến hắn không dậy nổi.
“Đừng” Nhiếp Phong Vũ vì đau mà nhíu mày một chút, vận mệnh sống chết của y còn đang trong thân thể của Nguyên Chiến Dã.
Cũng thấy được điều đó, Nguyên Chiến Dã nhanh chân đạp người kia một phát rồi nhanh chóng rút ra, một bên vừa mặc quần vừa hung hăng nhìn Chu Chính và Tái Đức, “Xem cái gì mà xem? Chính mình không có hả? Mau cút!” Hắn thế nhưng lại trở thành diễn viên AV—không!Phải là GV mới đúng!Đáng chết! (AV=phim người lớn,GV=Gay Video =))) )
Chu Chính sờ sờ gáy, ngây ngô cười, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn lén một chút.
Tái Đức thì ngược lại, hắn quang minh chính đại nhìn Nguyên Chiến Dã rồi quay sang nhìn Nhiếp Phong Vũ, còn không ngừng phát ra vài tiếng “chậc chậc” tựa như đang thưởng thức mỹ vị.
“Các người xem bao lâu rồi?” Khác với hai tên “hại người”,Nhiếp Phong Vũ bình tĩnh hơn, chậm rãi mặc quần vào nhìn Tái Đức hỏi.
Tái Đức trừng mắt nhìn, cười lấy lòng nói: “Không lâu, kể từ khi em bắt đầu cởi quần của Boy.”
Thao! Kia còn không gọi là lâu! Nguyên Chiến Dã muốn hộc máu, Nhiếp Phong Vũ vừa đến đã cởi quần của hắn rồi! Thật muốn cho tên lông vàng một quyền!
“Anh nên biết tôi không thích những người lén lút.” Nhiếp Phong Vũ nheo mắt nhìn Tái Đức, sau đó lại nhìn thoáng qua Chu Chính, hai người kia lại dùng biện pháp cũ, nhìn trời!
“Chúng tôi nghĩ cậu với Boy lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy thực kích thích, cho nên muốn chiêm ngưỡng một chút, đừng để ý! Đều là nam nhân cả mà!” Tái Đức cười nói.
Nguyên Chiến Dã cắn răng, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy sao? Hắn chỉ biết hiện tại hắn không có rơm, hắn chỉ có tức giận thôi! Còn cái gì mà chiêm ngưỡng, ai cũng còn sống tốt mà, lão ngoại quốc này chiêm ngưỡng ai chứ?
“Chọc tôi sinh khí thì hậu quả rất nghiêm trọng, tôi nghĩ anh không cần tôi nói lần nữa. Còn nữa, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, bằng không sau này anh sẽ bị người khác “chiêm ngưỡng” đó.”Nhiếp Phong Vũ đối lưng với Nguyên Chiến Dã nên hắn không thể thấy được biểu tình của y lúc này nhưng lại thấy gương mặt tươi cười của Tái Đức làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi chậm rãi biến mất, mặc dù đang cười nhưng rõ ràng nghiêm túc hơn một chút.
“Honey, chỉ đùa một chút thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy chứ?”
Nhiếp Phong Vũ không lên tiếng, nhiệt độ xung quanh nháy mắt đã giảm xuống vài độ.
Nguyên Chiến Dã không biết rõ lắm về mối quan hệ của Tái Đức và Nhiếp Phong Vũ nhưng lúc này hắn cảm thấy rõ ràng quan hệ của hai người chẳng hề hoà thuận.
“Chuyện kia—chúng tôi nhìn lén là không đúng.” Lúc này,Chu Chính nãy giờ trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.
Kháo!Nguyên Chiến Dã chán nản, thiếu chút nữa là quên người kia rồi!
“Chẳng qua chúng tôi đến là muốn nói với hai người thời gian nghỉ ngơi đã hết, hôm nay sẽ có cấp trên đến kiểm tra, cho nên thông báo với mấy cậu.” Chu Chính biểu tình rất chi là vô tội.
Nguyên Chiến Dã bội phục! Chu Chính nói ra lời này chính là mở đường thoát cho mọi người, chính xác hơn là mở đường thoát cho Tái Đức.
Nhiếp Phong Vũ nãy giờ cùng Tái Đức “liếc mắt đưa tình”, Nguyên Chiến Dã không chút chịu không nổi nữa, tình huống trước mắt thế này, nói chuyện một ít thì tốt hơn, hắn đi lên vài bước rồi quát Chu Chính.
“Có kiểm tra anh con mẹ nó sao không nói sớm!Đợi lát nữa bị bắt đi dọn vệ sinh thì sao?Này!” Hắn quay đầu, nói với Nhiếp Phong Vũ: “Trở về–”
Những lời này còn chưa nói hết,cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm của vật thể bị rơi xuống đất, bốn người thính lực cực nhạy đồng thời quay đầu sang hướng phát ra âm thanh, còn chưa quan sát kỹ, vừa thấy mọi người liền sửng sốt.
Newton ngồi dưới cây táo và phát hiện Trái Đất có lực hấp dẫn. Bọn họ đứng dưới cây thì phát hiện vật rơi xuống là—thi thể.
Chuyện này làm cho bọn họ phát hiện ra điều gì đây? Ông trời bất công.
Trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã nghĩ đến thời điểm hắn cùng Nhiếp Phong Vũ làm tình, thi thể này đột nhiên rớt xuống—thật không dám tưởng tượng!
Bốn người nhìn thi thể trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn nhau. Thu hút nhiều ánh mắt nhất là Tái Đức.
“Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Lần này không phải tôi đâu!” Tái Đức vội vàng giải thích vấn đề.
Vậy ý của anh thì lần trước là do anh làm phải không? Nguyên Chiến Dã trong lòng xem thường hắn hỏi.
Trên cây rớt xuống một khói thi thể, nửa người trên đều trần trụi, quần áo trùm kín đầu, trên người cũng không thấy miệng vết thương, có lẽ do ngợp thở mà dẫn đến tử vong.
Vì bệnh nghề nghiệp của cảnh sát, Nguyên Chiến Dã đem tình huống của tử thi phân tích một lần.
Lần thứ hai, lần thứ hai có người chết trước mặt hắn. Còn muốn chạy lại quan sát một chút nhưng Nhiếp Phong Vũ đã kéo hắn lại. Nguyên Chiến Dã xoay đầu, Nhiếp Phong Vũ dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng đi.
“Tôi nghĩ chúng ta nên gọi người đến đi—”Chu Chính khẽ hé miệng, “Bình thường khi thấy người chết đều phải kêu ‘Người nào mau đến đây! Có người chết! Có kẻ giết người!’ sao?”
“Đó là chuyện của đàn bà làm, cậu muốn kêu thì cách xa chúng tôi ra một chút.” Tái Đức hèn mọn nói.
“Fuck u!”
“Come on!”
Nói chuyện trên trời dưới đất không biết khi nào dừng, Nguyên Chiến Dã đau đầu nhìn hai người kia, đem tầm mắt chuyển sang Nhiếp Phong Vũ. Nhiếp Phong Vũ mặt không chút thay đổi nhìn thi thể kia, Nguyên Chiến Dã phát hiện y thực bình tĩnh, hoặc là nói khi y gặp tình huống như thế thì vẫn rất bình tĩnh. Giống như lần trước, thi thể đối với y không có ý nghĩa gì to lớn, chỉ là một sinh vậy bị đình chỉ hô hấp thôi.
“Này!Anh—”Nguyên Chiến Dã kêu một tiếng, Nhiếp Phong Vũ quay đầu nhìn hắn, vẫn không biểu tình,không có tình cảm gì.
Nguyên Chiến Dã quên mất hắn muốn điều gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người trước mắt. Nhiếp Phong Vũ lẳng lặng nhìn hắn, sau vài giây liền nở nụ cười ôn nhu.
“Làm sao vậy?”
Cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không biết nói thế nào. Nguyên Chiến Dã nghĩ mình đây là lần đầu tiên hắn rối loạn như thế, mà lúc này có một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên—.
“Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!Giơ tay lên!”
Mấy cảnh ngục chạy tới, sau đó hỗn loạn một mảnh, Nguyên Chiến Dã đưa tay đặt sau ót, trước khi đi nhịn không được nhìn thoáng qua Nhiếp Phong Vũ phía sau. Y khẽ cúi đầu, lẳng lặng đi phía sau hắn.
Không biểu tình, không tình cảm.
End 10.