CHƯƠNG 11
Edit: Dece
“Căn phòng thật yên tĩnh.Trong bóng đêm,Nguyên Chiến Dã mở mắt,đến cuối vẫn là một mảnh hắc ám.Đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cánh tay,lúc này vẫn băng lãnh như vậy,nhiệt độ cơ thể của bản thân mình cũng không thể sưởi ấm cho nó.Băng lãnh,tựa như ánh mắt của Nhiếp Phong Vũ.”
∞∞∞∞∞∞
Có đôi khi, người nổi tiếng—là một câu chuyện của cả buổi tối.
Nguyên Chiến Dã lại nổi tiếng. Không lâu trước kia là vì trở thành “tân sủng” mới của Nhiếp Phong Vũ mà nổi tiếng ở ngục giam, lần này thì là người chứng kiến hiện trường giết người cùng Nhiếp Phong Vũ mà có được danh tiếng. Chỉ trong một đêm, Nguyên Chiến Dã, Chu Chính, Nhiếp Phong Vũ cùng Tái Đức bốn người ở ngục giam này được bọn phạm nhân xưng danh là “Tứ Đại Thiên Vương” của ngục giam “xxx”.
Kỳ thật nổi tiếng không phải vì có mặt ở hiện trường giết người lúc đó, mà vì lúc đó có mặt của Nhiếp Phong Vũ, cũng có thể tính luôn cả Tái Đức. Nguyên Chiến Dã biết, thế nên Chu Chính cũng biết.
“Ông nội nó! Lão tử coi như phá giới đi!” Chu Chính căm giận nói rồi quay sang “chiến hữu” của mình: “Vốn là muốn ngoan ngoãn làm một nhân vật nho nhỏ ở đây để một năm thì có thể ra ngoài, hiện tại được rồi! Tôi biết đụng đến tên lông vàng kia thì có chuyện không tốt mà!”
Nguyên Chiến Dã quăng cho hắn một cái liếc mắt, “Thế nào? Chẳng lẽ anh còn có tội trạng gì mà người ta chưa phát hiện hả?”
“Hư~~ nhẹ chút!”
Ngọn đèn sáng chói đột nhiên loé lên, Nguyên Chiến Dã theo bản năng nheo mắt, đưa tay che lại một chút.
“Dời ngọn đèn sáng chỗ khác đi, tôi ghét ánh sáng!”
“Thằng nhỏ mày đừng có yêu cầu nhiều như vậy chứ?” Ngục cảnh rống lên, đang định giơ tay đánh đầu Nguyên Chiến Dã thì bị một ánh mắt lãnh liệt nhìn thấu mà dừng ở không trung.
“Dừng tay!”
“Ngục giam trưởng!”
Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu, nương theo ngọn đèn thì thấy Tô Hòa đang chậm rãi đến gần.
“Cậu đi ra ngoài trước đi! Tôi tự mình thẩm vấn anh ta.” Tô Hòa nói với ngục cảnh.
Cửa bị đóng lại, phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn hai người. Tô Hoà chậm rãi đi đến bên cạnh Nguyên Chiến Dã, hạ thấp đèn xuống một chút.
Nguyên Chiến Dã không nói chuyện, lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Hoà ngồi trên ghế đối diện Nguyên Chiến Dã, hai người bất động thanh sắc nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng, người mở miệng đầu tiên vẫn là Tô Hoà.
“Thật tài năng, vượt mặt cả ‘Thám tử lừng danh Conan’.” Đến nơi nào thì nơi đó xuất hiện án mạng.”
Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng nhíu mi, khoé miệng nở nụ cười có chút châm chọc.
“Vậy cậu là Kogoro Mori hả ?” Đi theo chỉ nói chuyện phiếm, không biết xử án.
“Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Nguyên Chiến Dã thở dài, gãi đầu, “Đang nói chuyện, thi thể đột nhiên từ trên cây rớt xuống.”
Tô Hòa nhíu mày, “Nói chuyện gì ?”
“Kháo!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu. Chẳng lẽ nói với cậu tôi cùng Nhiếp Phong Vũ làm tình hả?
“Tôi biết cậu không liên quan đến vụ án mạng đó, chính là muốn nhắc cậu phải biết rõ trách nhiệm của bản thân, những người ngoài miệng la lối như vậy, trong bụng lại chẳng có kiến thức gì.”
“Cậu nói cái gì?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày thành một chữ xuyên nhìn chằm chằm Tô Hoà.
Đem hai tay khoanh trước ngực đặt lên bàn, Tô Hoà tựa hồ so với lúc trước bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn Nguyên Chiến Dã với sắc mặt tuyệt đối không tính là tốt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hỏi: “Tôi chỉ nói sự thật, chuyện trong ngục giam thật sự không đơn giản như cậu tưởng tượng, đừng nghĩ đến thân phận đặc biệt của cậu, cho dù cậu là cảnh sát đang làm nhiệm vụ nhưng vẫn giống bọn họ, đều phải ngồi tù.”
“Tôi biết mình đang làm gì, không cần cậu lo lắng như vậy, người không phải tôi giết,c ậu tại sao phải nổi giận với tôi?”
“Tôi có nổi giận à?” Tô Hoà thiêu mi hỏi.
Chính là không có tức giận nên mới khiến Nguyên Chiến Dã cảm thấy khó chịu, hình dáng của Tô Hoà lúc này như một tên trưởng quan cao cao tại thượng mà nhìn một kẻ thất bại đáng thương.
“Biểu tình của cậu hiện tại thực làm tôi chán ghét, thậm chí tôi còn bắt đầu nhớ lại hình dáng trước khi cậu ‘phẫu thuật thẩm mỹ’ nữa.” Nguyên Chiến Dã lạnh lùng cười,cuộc đối thoại giữa hai người lần trước không vui vẻ gì lắm khiến cho “cừu hận” của bọn họ tựa như sâu thêm một tầng.
“Nguyên Chiến Dã, tôi không có tâm tình và thời gian để nói giỡn với cậu, đây là một chuyện rất nghiêm túc. Không chỉ có Nhiếp Phong Vũ, mọi thứ xung quanh cậu đều là rắc rối. Cậu có biết người chết là ai không? Đó là “Nhị thiếu gia” của ‘thanh bang’, cuối tuần này là xuất ngục, ‘thanh bang’ chắc cũng đã chuẩn bị tiệc chào đón hắn trở về rồi, kết quả, cổ bị người chặt đứt treo trên cây cả đêm. Còn người tên Tái Đức kia, chưa từng nghe qua danh hắn sao? Đi vào mấy con hẻm nhỏ tuỳ tiện hỏi một tên mật thám nào đó, bọn chúng đều biết, người thừa kế băng đảng Mafia Ý đó, để dành quyền thừa kế hắn có thể giết chết anh ruột của mình, đem cả bang Mafia mà đùa giỡn một phen! Đồng thời hắn cũng là sát thủ hô cao gọi lớn doạ người, hắn tuỳ tiện giết một người thì đã có thể kiếm được số tiền bằng 10 năm tiền lương của chúng ta.”
Nguyên Chiến Dã lẳng lặng nghe xong, xoay đầu cười một tiếng, “Tôi thật ngưỡng mộ cậu, mấy người kiệt xuất như thế đều ngồi tù dưới tay cậu.”
“Nếu có thể, tôi hy vọng có thể đem tất cả bọn họ đi xử bắn!” Tô Hoà nói.
Tiếp theo là một trận đối mặt im ắng, Nguyên Chiến Dã nhìn người đối diện, cuối cùng thở dài một cái thật mạnh rồi nói: “Nhị thiếu gia chết như thế nào tôi thật không biết, tôi chỉ cùng Nhiếp Phong Vũ ở đó trong chốc lát, nhưng không gần vị trí của thi thể nên từ đầu tôi đã không phát hiện ra. Những gì có thể nói tôi đều nói hết,chuyện này tôi thật sự bất lực.”
“Tôi tin tưởng cậu, chuyện này không quan hệ đến cậu, cậu cũng không cần nhúng tay, coi như là một phạm nhân bình thường vô tình phát hiện ra thi thể, những người khác tại hiện trường lúc đó, chỉ cần các cậu khai báo chứng từ giống nhau thì sẽ không có chuyện gì—”
Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, nghĩ thầm Nhiếp Phong Vũ bọn họ sẽ không nói hết những việc bọn họ làm chứ? Trong bốn người, da mặt hắn là mỏng nhất, hắn không thể mất luôn thứ đó được.
Nhìn thấy hắn sững sờ, Tô Hòa suy nghĩ một lát, có chút chế nhạo hỏi: “Cậu cùng Niếp Phong Vũ hiện tại phát triển thế nào rồi?”
Nguyên Chiến Dã lấy lại tinh thần, trứu mi, “Cậu có thể đổi câu hỏi không? Cái gì mà hỏi tôi với anh ta phát triển thế nào?”
“Cậu hiểu ý của tôi.” Nhún nhún vai nói.
Không nói gì thêm, Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn tay trái của mình, phía dưới lớp quần áo là một sợi dây chuyền màu bạc quấn quanh bàn tay. Có vật gì đó trong ngực của hắn đang dục động, Nguyên Chiến Dã cảm thấy tứ chi lạnh như băng, hắn hồi tưởng, trong đầu óc của hắn lúc này là những hình ảnh vụn vặt, là tiếng thở dốc bên tai,q uen thuộc mà lại xa lạ.
Cần phải quyết định, trước mắt—.
“Tôi phải lấy được sự tín nhiệm của hắn.” Cuối cùng, chỉ nói được lời này.
Tô Hoà mặt không chút thay đổi nhìn hắn, Nguyên Chiến Dã cũng ngẩng đầu không né tránh ánh mắt của hắn. Cuối cùng, Tô Hoà gật đầu.
“Điều đó cần thiết, nhưng không phải là tất yếu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ người mà cậu nên tin tưởng.”
Nguyên Chiến Dã không nói gì. Tô Hoà đứng lên, hỏi: “Nhiếp Phong Vũ bọn họ cũng muốn đi ra, lúc này cậu muốn đi ra ngoài hay chờ một lúc?”
“Chờ một lúc.”
“Ừ.” Tô Hoà gật đầu, “Tôi sẽ nói với bọn họ.”
“Chuyện Nhiếp Phong Vũ ra tù sớm là thật sao ? ”
Tô Hòa sửng sốt một chút, gật đầu. “Phải.Vốn còn năm tháng nữa nhưng thời hạn mãn tù lại được rút ngắn hai tháng.”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu, mày nhíu càng chặt.
Tô Hòa nhìn hắn một chút, cuối cùng thở dài nói đừng miễn cưỡng liền xoay người rời đi.
“Này!” Vừa đi tới trước cửa, Nguyên Chiến Dã kêu một tiếng, Tô Hoà quay đầu nhìn hắn.
“Gọi cho tôi một tách cà phê.”
“Tôi sẽ kêu người đem đến.” Tô Hoà mở cửa, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tái Đức.
“Keo kiệt!Tôi đã nói nhiều lần rồi, ít nhiều gì thì cũng phải cho tôi ly cà phê!”
“Nhìn mặt anh tôi biết ngay anh chẳng phải là thứ tốt lành gì, quỷ mới cho anh cà phê đó—”Đây là Chu Chính, thanh âm truyền qua khe hở của cánh cửa.
“Tôi làm sao mà chẳng phải ? A? Sao cậu có thể nói thế! Cậu cũng không đi ra ngoài hỏi thăm danh tiếng của tôi một chút, ai chẳng biết Tái Đức tôi đây. Danh tiếng huy hoàng ‘Tiếng tốt vang xa’ đó.”
“Tôi khinh! Là “Xú danh hiện tiền” mới đúng đó!” Thanh âm càng ngày càng gần.
“Nếu không phải ở trong tù, con mẹ nó tôi đã rút súng bắn cậu rồi! Honey, cậu đến đòi lại công bằng cho tôi đi, nói danh tiếng của tôi huy hoàng thế nào đi?”
Nguyên Chiến Dã vẫn đang cúi thấp đầu có chút ngẩng lên, nhưng không nghe được thanh âm của Nhiếp Phong Vũ.
“A! Ngục giam trưởng hảo!” Chu Chính nghiêm túc kêu một tiếng. Nguyên Chiến Dã ở trong lòng càng thêm khinh thường.
“Kháo! Cậu vuốt mông ngựa quá đi!” Tiếng mắng của Tái Đức.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy đây là câu nói chính xác nhất của tên ngoại quốc từ trước đến giờ, hắn tỏ vẻ đồng ý.
“Ngục giam trưởng đại ca, thủ hạ của anh thái độ phục vụ thật không tốt! Tôi đã rất hợp tác để ghi chép khẩu cung thế mà một ly nước cũng không cho tôi.”
“Các anh đến để ghi chép khẩu cung, không phải làm khách uống trà.” Thanh âm của Tô Hoà nghe không có cảm tình.
“Tôi không phải là chưa uống trà ở cục cảnh sát, anh đi ra ngoài hỏi xem có mấy cục cảnh sát trên thế giới này tôi chưa từng ghé qua!”
Nguyên Chiến Dã bội phục hắn! Chuyện này cũng có thể “Khoe khoang” được.
“Cậu ta đâu?”
Một tiếng khe khẽ, Nguyên Chiến Dã “hở” một tiếng, có hơi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa. Cửa vẫn chưa đóng, còn chừa lại một khe hở, nhìn không được chuyện gì xảy ra bên ngoài nhưng có thể nghe được một chút âm thanh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Tô Hoà, sau đó là âm thanh nhẹ nhàng của cánh cửa khép lại.
Căn phòng thật yên tĩnh. Trong bóng đêm, Nguyên Chiến Dã mở mắt, đến cuối vẫn là một mảnh hắc ám. Đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cánh tay, lúc này vẫn băng lãnh như vậy, nhiệt độ cơ thể của bản thân mình cũng không thể sưởi ấm cho nó.Băng lãnh, tựa như ánh mắt của Nhiếp Phong Vũ.
Mọi thứ dường như chẳng hề tồn tại, Nguyên Chiến Dã ngẩn ngơ cả năm phút đồng hồ trong thế giới đơn độc của chính mình.
Trở lại 419, Nguyên Chiến Dã và Chu Chính trở thành “anh hùng”.
“Nhóc con, thực nhìn không ra a!” Đầu Trọc vỗ vỗ bả vai Nguyên Chiến Dã, cười đến nỗi cả hàm răng đều lộ ra ngoài. Nguyên Chiến Dã không hiểu, hắn rốt cuộc đáng giá đối với bọn họ như thế nào? Người cũng không phải là hắn giết mà—.
“Đến đây, đến đây! Nói cho bố đây biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tụi bây cùng Nhiếp Phong Vũ còn có cả Tái Đức làm sao mà lại hợp tác với nhau vậy?” Đao Ba ngồi trên giường ngoắc bọn họ ý bảo đi qua chỗ hắn.
Mọi người hầu như đối với chuyện người kia đã chết không cảm thấy hứng thú, cũng có thể sớm tập thành thói quen.
Chu Chính đặt mông ngồi xuống ghế, có vẻ rất khó chịu mà nói:“Đại ca, anh có thể thay đổi phương thức diễn đạt không? Cái gì mà hợp tác? Tôi không có làm cùng bọn họ!”
Nguyên Chiến Dã còn chưa kịp nói gì, Đầu Trọc đã mở miệng sớm một bước.
“Chưa nói nhóc con cậu, cậu mở cái miệng thối của mình ra chi vậy! Vẫn là A Chiến lợi hại! Mà họ Nhiếp kia cũng thật tinh mắt! Hừ hừ! Tiểu tiện nhân cũng không lấy gương ra tự soi lại chính mình, đúng không!” Nói xong lại vui vẻ vỗ vai Nguyên Chiến Dã, khí lực hơi lớn làm cho hắn ngã về phía trước một chút.
Lúc này Nguyên Chiến Dã mới phát hiện Trần Tích cũng ở đây. Cậu im lặng co người quấn chăn nằm trên giường của mình, Nguyên Chiến Dã thấy trên mặt cậu có vài vết thương, dấu vết ửng đỏ khắp mặt kéo dài xuống tận cổ, có thể tưởng tượng thân thể của cậu ta gặp phải tình huống gì.
Hắn mặt không chút thay đổi, ánh mắt chợt trống rỗng nhìn chăm chăm mặt đất, tựa như không nghe được âm thanh của bất kỳ người nào.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy khó chịu. Sau khi Trần Tích bị Nhiếp Phong Vũ từ trên cao “ném xuống”, người cao hứng nhất chính là Đầu Trọc, trước giờ im lặng chịu uất ức bây giờ cũng có thể đòi lại công bằng, còn ra sức chèn ép Trần Tích, ở phòng 419 là vậy, bên ngoài cũng thế. Trước kia có Nhiếp Phong Vũ cùng Trương Gia Dương che chở, không ai dám đụng đến một sợi lông nào của cậu ta, hiện tại mất đi chỗ dựa vững chắc thì lại trở thành “hàng quá hạn”, là đối tượng tốt nhất mà mấy tên nam nhân trong tù có hứng thú phát tiết.
Đồ chơi bị vứt bỏ, so với người bình thường còn không bằng.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy có chút may mắn, nếu hắn là người giống như Trần Tích, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.
“A Chiến đến đây! Có mấy tên đàn em đem đồ ăn tới cho chúng ta nè! Lại đây ăn!” Đầu Trọc kêu. Chu Chính đã bắt đầu gặm quả táo thứ hai. Mấy quả táo đỏ bình thường thoạt nhìn thôi cũng trông rất đáng yêu.
Nguyên Chiến Dã lấy một quả lớn nhất, không để ý đến tới những ánh mắt của người khác liền đi đến giường của Trần Tích.
“Đây.” Tay cầm quả táo đưa đến trước mặt Trần Tích.
Cậu không nhúc nhích. Nguyên Chiến Dã cũng bảo trì tư thế bất động. Không biết qua bao lâu, Trần Tích rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thực vẩn đục.
Hy vọng vẻ mặt của mình không có chút bi thương nào, Nguyên Chiến Dã không muốn làm Trần Tích nghĩ mình đang “bố thí” cho cậu ta, hắn chỉ đồng cảm với cậu ta.
“Ăn đi.” Nguyên Chiến Dã nở nụ cười.
Trần Tích nhìn hắn giống như muốn nhìn xem trên mặt hắn có cái gì vậy, cuối cùng khẽ mở miệng. Nguyên Chiến Dã tưởng rằng cậu ta muốn hắn đút mình ăn trong lòng một trận cao hứng đưa quả táo đến bên miệng Trần Tích—.
“A!” Nhíu mi, Nguyên Chiến Dã kêu nhỏ một tiếng.
Trần Tích cắn hắn. Ngón trỏ bị cắn rất sâu, chỉ trong khoảnh khắc đau đớn từ lòng bàn tay truyền qua từng sợi dây thần kinh vài giây sau liền bắt đầu chảy máu. Nguyên Chiến Dã không giãy giụa, tuỳ ý để cho Trần Tích liều mạng cắn, giống như muốn cậu ta đem hết thống hận của cuộc đời mà phát tiết.
Không biết, Nguyên Chiến Dã thật sự không biết vì sao chính mình lại không phản kháng. Nhưng hắn cảm thấy cậu ấy nên làm như vậy, đây là hắn thiếu nợ cậu, không đủ! Như vậy tựa hồ vẫn chưa đủ, tựa hồ trước tiên hắn phải thừa nhận điều gì đó.
“Fuck! Tiểu tiện nhân, mày làm gì!” Lúc này truyền đến tiếng rống giận dữ, sau đó lại là âm thanh rất lớn của một cái tát. Đầu Trọc vung tay đánh vào mặt Trần Tích, tay của Nguyên Chiến Dã lúc này mới được buông ra.
“A Chiến, cậu không có việc gì chứ? Cậu làm gì mà cậu ta cắn vậy?” Chu Chính và những người khác đều đi tới. Nguyên Chiến Dã thu tay mới phát hiện nó đã mất kiểm soát, trái táo từ trên tay rớt xuống đất “bịch” một tiếng.
“Cậu sao vậy? Muốn biến mình thành đầu gỗ hả? Kháo!” Chu Chính ba chân bốn cẳng không biết từ khi nào đã lấy ra một miếng vải trắng không tính là sạch lắm quấn xung quanh miệng vết thương, “Đi gặp bác sĩ đi! Phải khâu lại chứ?”
“Không sao đâu, quấn lại là được rồi.” Nguyên Chiến Dã nhìn qua đầu ngón tay đang chảy máu đầm đìa, từng đợt đau đớn co rút.
“Tiểu tiện nhân mày muốn tìm người đánh hả? Người ta có lòng tốt cho mày ăn, mày con mẹ nó lấy ơn trả oán!” Đầu Trọc vung tay muốn đánh Trần Tích, người kia vừa mới bị đánh vẫn đang nằm trên giường không nhúc nhích gì nữa.
“Bỏ đi! Không có chuyện gì.” Nguyên Chiến Dã dùng cánh tay không bị thương ngăn lại Đầu Trọc.
“Nhưng mà—” Đầu Trọc còn do dự.
“Bỏ đi Đầu Trọc! A Chiến nói không có việc gì, đừng đụng nó nữa.” Đao Ba cũng mở miệng, Đầu Trọc mới hậm hực buông tay. “Hầu tử,lấy miếng băng dán qua đây.” Hầu Tử một mực im lặng không mở miệng đi đến bên giường của mình lục tung cả lên.
Nguyên Chiến Dạ nhìn thoáng qua Trần Tích cũng không nói gì nữa, trở về ghế ngồi, sự tình cứ như vậy mà trôi qua, duy chỉ vết thương trên tay vẫn còn chảy máu.
“Cậu thật sự không có việc gì chứ? Hay là đi đến phòng y tế đi! Máu chảy nhiều nhiều đến mức có thể hiến máu luôn đó. Chu Chính còn đang nghiên cứu vết thương của hắn.
“Không cần, tôi biết là không sao.Chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Nguyên Chiến Dã nói như vậy, mấy người khác cũng không nói gì thêm. Một lát sau, Chu Chính liền nói một câu thật không biết hai người các cậu là ai tự mình chuốc khổ nữa.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Nguyên Chiến Dã nằm trên giường vẫn còn chưa ngủ. Miệng vết thương rất đau, điều đó không thể phủ nhận. Nhưng hắn biết, cho dù miệng vết thương không đau hắn cũng chẳng thể nào nhắm mắt được. Nghiêng người, xoay mặt vào vách tường, hắn lấy ra sợi dây chuyền mà Nhiếp Phong Vũ cho hắn, trong bóng đêm, chiếc vòng khuyên chạm khắc hình hoa bách hợp rũ xuống phát ra ánh ngân quang vô cùng lạnh lẽo—.
Vật này—Nguyên Chiến Dã nheo mắt, suy nghĩ lý do tại sao hôm nay mình lại không đưa thứ này cho Tô Hòa. Nó không nhất định là thứ bọn họ muốn tìm, nhưng chỉ cần là vật sở hữu của Nhiếp Phong Vũ thì đều đáng giá hoài nghi. Tuy nhiên, hắn không cho rằng Nhiếp Phong Vũ sẽ đưa một thứ quan trọng như vậy cho hắn, mà hắn có hiểu được Nhiếp Phong Vũ bao nhiêu đâu?
Ừ–dù sao cũng phải nói,hắn nghĩ rằng thứ này không thể đưa cho Thổ đậu bì được! Không thích!
Mà vật này rốt cuộc có thể tìm ra được thứ hắn muốn không? Nguyên Chiến Dã nhíu mày, ngồi dậy trên giường, đưa sợi dây ra trước mắt rồi quan sát một chút, cuối cùng lại mở miệng mà dùng biện pháp rất nguyên thuỷ để “kiểm nghiệm”—cắn!
Ân!Thực cứng, chắc đây là kim loại quý—ách! Đau răng quá. Nguyên Chiến Dã buông sợi dây trong miệng ra ,liếm liếm răng nanh xác thực không có mảnh kim loại nào thì đặt nó lại dưới gối nằm, ngồi thất thần một lúc, vừa chuyển mình đang chuẩn bị nằm xuống thì “lục quang” lưỡng đạo phát ra từ giường của Chu Chính doạ hắn nhảy dựng một phen, nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra hàm răng trắng tinh.
Nguyên Chiến Dã mặt không chút thay đổi xốc chăn lên nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh giường của Chu Chính, lôi hắn từ trên giường xuống rồi dùng thủ pháp thường sử dụng với “đạo tặc” mà che miệng hắn lại, tiếp theo đó liền đánh loạn một trận, mỗi quyền khiến đối phương ghé thăm cửa chết vài phen.
Ai bảo anh nửa đêm cứ liên tục nhìn lén tôi! Cái ác mộng tôi mới gặp cách đây không lâu, nguyên lai đều là ánh mắt “đáng khinh” của anh hại đó!
“Đừng!Đừng đừng” Miệng bị bịt kín, sau khi ăn vài quyền không nhẹ cũng không nặng phát ra vài tiếng kêu “thảm thiết” rồi bị quăng trở về giường.
“Phát tiết xong” trong lòng cũng không buồn phiền nữa. Nguyên Chiến Dã trở về giường mình nằm xuống nhắm mắt lại, trở thân một cái, tìm tư thế không đè lên cánh tay mà thoải mái chuẩn bị ngủ. Vừa nằm xuống hắn liền cảm thấy mình đã quên cái gì đó, càng nhớ lại càng thấy không thích hợp, cho đến khi hắn xoay người xê dịch cái mông một chút mới nhớ đến—.
Hôm nay hắn cùng Niếp Phong Vũ làm!
Nhớ lại việc này, ánh mắt Nguyên Chiến Dã lập tức trợn to như một cái lục lạc lay động, LÀM! Hắn cùng Nhiếp Phong Vũ—tuy chỉ mới vào được phân nửa, nhưng tình thế coi như làm rồi.
Ô—mẹ nó!Nguyên Chiến Dã muốn chửi người, đồng thời cũng hối hận vừa rồi không đánh mạnh một chút.
Thế nào mà—phải đến bước này sao? Càng làm cho Nguyên Chiến Dã phiền muộn lại là: Hắn tựa hồ không chán ghét. Đúng vậy! Ít nhất cũng cảm thấy không khó để tiếp nhận. Qủa thật không có thời gian để phát tiết cũng là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác—chính là Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã không thể không thừa nhận gương mặt của Nhiếp Phong Vũ lúc làm tình quả thực rất gợi cảm—không thể hình dung. Khuôn mặt kia còn có cả thanh âm ôn nhu—.
Kháo! Hắn phải mắng người.
“Tai hoạ! Nam nhân này thật sự là một cái tai hoạ mà.”
***
Nửa đêm, có một bóng người lặng lẽ trở mình trèo xuống giường, bước đến trước giường của Trần Tích. Đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn Trần Tích một hồi lâu, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng sờ trên mặt Trần Tích.
“Uhm―” Người trên giường phát ra âm thanh rên rỉ yếu ớt , bóng người lập tức thu tay, không biết là sợ đánh thức hay sợ làm đau hắn.
Thật lâu sau đó, một tiếng thở dài từ miệng của bóng người phát ra. Trong đêm khuya phá lệ rõ ràng.
Đêm thực tĩnh, cũng rất khuya. Khuya đến nỗi không ai phát hiện ánh mắt của người đang nhìn Trần Tích giống như một cái lục lạc.
Giờ tập thể dục vào buổi sáng hôm sau, Nguyên Chiến Dã cùng Chu Chính đã chân chính thấu hiểu cảm giác của người nổi tiếng là thế nào. Trên sân thể dục thỉnh thoảng có vài người chỉ trỏ vào bọn họ, cơ hồ mỗi người đều nhìn bọn họ tới vài lần. Nguyên Chiến Dã thấy vậy cũng không nói gì, nhưng Chu Chính thì không có hảo tâm mà bỏ qua như thế.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy lão tử ta đẹp trai như thế nào hả? Có muốn tôi ký tên không?” Hắn rống một tiếng,ngục cảnh cũng rống lên.
“5438! Cậu nói bây bạ gì? Chạy nhanh lên!”
Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tâm tình tốt xấu thế nào đều hiện hết trên mặt của Chu Chính.
Nguyên Chiến Dã dùng khuỷ tay chọt chọt hắn một chút.
“Sao vậy? Ăn thuốc nổ?”
“Tôi không thích bị người khác nhìn! Mẹ nó! Lại không phải là tinh tinh trong sở thú!”
“Ừ!” Nguyên Chiến Dã gật đầu, “Chính xác! Anh còn đẹp hơn tinh tinh một chút.”
Chu Chính mắng hắn một câu,hai người theo hàng ngũ chạy một vòng.
“Buổi tối ngày hôm qua cả đêm tôi bị ác mộng, tất cả đều là do tên lông vàng chết tiệt Italy! Mẹ nó! Mở miệng là thối—so với tôi còn thối hơn! Thực là không công bằng mà!”
“Ừ Ừ!” Nguyên Chiến Dã gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Cậu nói biện pháp tốt nhất để trả thù tên nam nhân này là gì?” Chu Chính nhíu mi trông rất nghiêm túc hỏi.
Nguyên Chiến Dã không chút suy nghĩ tuỳ tiện nói với hắn một câu: “Cường hắn là được rồi.”
“A?” Chu Chính sửng sốt một chút.
“Ha hả!” Nguyên Chiến Dã nhìn về phía trước cười cười nói: “Nói giỡn thôi! Hình thể của anh mà muốn đè hắn thì có hơi khó khăn một chút.”
“Khó khăn thì cũng có thể vượt qua mà―”
“A?” Lúc này đến phiên Nguyên Chiến Dã sửng sốt, quay đầu chỉ nhìn thấy vẻ mặt đứng đắn của Chu Chính, tựa như chuyện vừa rồi hắn nhất định có thể làm được.
“Này này! Không phải anh chứ?” Nguyên Chiến Dã cũng không tin vào mắt mình, “Sắc đảm bao thiên” của tiểu tử này đã đến mức đó rồi sao?? “Tôi nói giỡn với anh,anh đừng tưởng thật chứ!”
“Không!” Chu Chính đưa tay một cách rất tự nhiên mà chặn lại, âm hiểm cười cười, “Cậu không nói thì tôi cũng không nghĩ tới, nếu như tên ngoại quốc luôn có cái mũi chỉa lên trời kia mà bị cường bạo, nhất định sẽ tức giận đến sống mà không bằng chết, bị người ta dùng các loại hình cụ SM tra tấn chết đi sống lại—hắc hắc hắc hắc~” Nói xong khuôn mặt tươi cười gần như biến dạng. Nguyên Chiến Dã liền kinh ngạc một trận.
“Cậu nghĩ lại kỹ đi! Hắn ta chính đại ca của Mafia đó, anh muốn tương lai của mình sau khi tại ngoại là chết hả ?”
“Sợ hắn! Hắn là vậy nhưng tôi thì không phải chắc, một năm sau khi được tại ngoại tôi không nghĩ hắn tìm được tôi!” Chu Chính tựa hồ rất kiên quyết.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy kế hoạch này dường như “bắt buộc” phải làm. Trời!Anh ta rốt cuộc đang nói cái gì.
“Anh suy nghĩ kỹ rồi chứ? Anh không phải không có hứng thú với nam nhân sao? Anh có thể động thủ với Tái Đức hả? Lỡ như cả người hắn đều là lông thì sao? Chẳng phải rất ghê tởm sao?”
Chu Chính liền đổi nụ cười “*** đãng”.
“Không quan hệ! Tôi có thể làm như không thấy, nếu người hắn ta quá nhiều lông thì tôi có thể giúp hắn lột sạch nha, đặc biệt là lông phía dưới—”
Xong rồi! Tên gia hoả này điên rồi! Khoé miệng Nguyên Chiến Dã run rẩy vài cái, nghĩ thầm nếu cứ như vậy mà tiếp thu, hắn có thể hay không sẽ ấp ủ ý niệm cường bạo Nhiếp Phong Vũ trong đầu?
“Đi ăn cơm luôn hay rửa mặt xong rồi đi?” Chạy xong Chu Chính hỏi.
“Rửa mặt trước đi!” Nguyên Chiến Dã lau mồ hôi trên trán, thời tiết càng ngày càng nóng.
“Đại ca, chúng ta đi rửa mặt.”
Đao Ba gật đầu, cùng Hầu Tử đi về phía căn tin. Nguyên Chiến Dã nhìn xung quanh, không thấy Đầu Trọc đâu.
“Đầu Trọc không ở đây, giờ thể dục kết thúc anh ta đã đi rồi.” Chu Chính nói với hắn.
“Đi đâu?”
Chu Chính nghiêng đầu nhìn nhìn hắn cười, “Cậu nói đi đâu?”
Nguyên Chiến Dã hiểu được, khoé miệng giơ lên cười một tiếng, biểu tình trên mặt như đang nói: Tiểu tử anh ngày hôm qua cũng thức.
“Ha hả!” Chu Chính cũng mỉm cười như vậy mà đáp lại: Cậu đánh cho phía dưới của tôi hưng phấn như thế, làm sao ngủ được a!
Hai người đang dùng ánh mắt để trao đổi.
“Các cậu, người nào là Nguyên Chiến Dã?”
Vấn đề này rất quen thuộc. Chu Chính theo bản năng ngước mắt lên trời, Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện kia rồi lên tiếng: “Là tôi.” Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, bởi vì người trước mắt lúc này không có quan hệ gì với hắn― Trương Gia Dương.
Trương Gia Dương một mình một người, miệng đang hút một điếu thuốc, mái tóc dài hỗn loạn chạm ngang vai, nhìn thoáng qua đều là hương vị thiếu niên bất lương, thực ngang ngược, thực tàn bạo.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến Dã dò xét Trương Gia Dương ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm giác được một điều duy nhất :Nếu đây là ở trường cảnh sát,hắn đã sớm lấy dao kéo cạo trọc hết đầu y rồi! Chẳng qua tóc tai như vậy cũng không thể đi vào trường cảnh sát được.
Hắn dò xét nhìn Trương Gia Dương, đối phương cũng đang dò xét hắn, hơn nữa ánh mắt rất rõ ràng trực tiếp. Sau vài lần dò xét Nguyên Chiến Dã từ trên xuống dưới, Trương Gia Dương cười cười,điếu thuốc vẫn còn hút trên miệng.
“Không tồi, so với trước kia tốt hơn nhiều. Ánh mắt của họ Nhiếp kia cũng có lúc thượng đẳng như vậy—”
Trực giác Nguyên Chiến Dã nói cho hắn biết: Người trước mắt tới là vì trả thù.
End 11.