CHƯƠNG 15
Edit:Dece
Bầu trời âm u không còn chút sức sống, những đám mây đen xa xa tản ra hơi thở u ám, càng ngày càng gần. Từng đàn quạ đen bay lượn trên không trung, tiếng kêu chói tai liên tiếp phát ra trong gió, có thể nói đây là một cảnh tượng rất hiếm thấy ở thành phố.
Thật đặc sắc.
Nhìn thấy khung cảnh này, nam nhân đột nhiên cười, lần đầu tiên y chứng kiến được cảnh sắc như vậy, ở đây ngây người đã lâu, rất muốn rời đi nhưng lại có chút luyến tiếc! Khoé miệng một lần nữa lại giơ lên, luyến tiếc—cái gì đây! Nghĩ đến ánh mắt như tiểu dã thú kia, nam nhân chưa rời đi đã bắt đầu nhớ nhung.
Trên thực tế, muốn đem hắn đi cũng không phải là việc gì khó,chỉ có khuất phục được hắn mới là vấn đề nan giải. Chinh phục là một quá trình tuyệt vời, kết quả cũng làm cho người ta chờ mong, không phải sao?
“Ông chủ.”
Quay đầu, Lôi và Hải đứng phía sau.
“Làm tốt chứ?”
“Vâng,tất cả đều thuận lợi.”
“Ừ! Tốt lắm.” Một lần nữa quên đi quá khứ của mình, Nhiếp Phong Vũ khẽ ngẩng đầu nhìn những điểm đen đang bay lượn trên không trung, “Đến trước tặng một phần lễ vật cuối cùng đi! Náo nhiệt chấm dứt rồi,thật sự là thích hợp—”
“Zát~ zát~!” Qụa đen bay lượn xung quanh, tựa như đang săn mồi.
“Ha hả~!” Khẽ cười hai tiếng, Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt. “Thật sự là một sủng vật đáng yêu a—”
***
“Hắt xì~!”
“Oa!” Chu Chính một phen cầm cái chén chắn trước mặt mình, tránh được một trận “tai hoạ”.
“Cậu không có việc gì chứ? Buổi sáng đến giờ hắc xì rất nhiều lần, bị cảm cúm hả?”
Nguyên Chiến Dã hít mũi, dùng ngón trỏ xoa xoa một chút, đúng là đã hắc xì rất nhiều,chẳng qua—.
“Không có việc gì! Tôi không nghĩ trên người mình có gì không ổn, không phải cảm cúm, có lẽ cái mũi nhất thời khó chịu thôi!”
“Nhóc con, ở trong này mà còn có thể cảm cúm thì chứng tỏ rằng cơ thể cậu chưa bị tê liệt!” Đao Ba ngồi một bên nói xong liền húp một ngụm cháo.
Cười cười ý bảo không sao cả, Nguyên Chiến Dã cúi đầu ăn thức ăn trong chén, xung quanh bắt đầu một trận tranh luận to nhỏ, hắn cũng không chú ý lắng nghe. Từ tối ngày hôm qua, hắn bắt đầu cảm thấy tinh thần bất an ,thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, chẳng ổn chút nào. Hắn lập tức đi ra ngoài, chỉ cần tưởng tượng đến nơi này, Nguyên Chiến Dã liền cảm thấy tâm tính thiện lương bị hung hăng dày vò một chút.
Cuối cùng, vẫn khôi phục được trạng thái ban đầu ,không có gì thay đổi—đúng vậy không? Ngẩng đầu, Nguyên Chiến Dã theo bản năng mà nhìn bốn phía căn tin một chút, không tìm thấy bóng người quen thuộc, nhưng khi hắn ý thức mình đang làm chuyện gì thì khuôn mặt cơ hồ đã đỏ bừng, rất giống như một đứa bé làm chuyện gì sai sợ bị phát hiện mà trộm cúi đầu.
Trong lòng chính xác là đang nghĩ tới tại sao hôm nay lại không nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ.
“Này! Tôi thấy cậu đúng là bị cảm cúm rồi đó, mặt đỏ như vậy! Đi gặp bác sĩ đi!” Chu Chính đột nhiên kề sát hắn nói.
Nguyên Chiến Dã thở dài, gật gật đầu. “Ừ!” Hắn đúng thật là nên đi gặp bác sĩ, bác sĩ tâm lý.
Chu Chính vỗ vai hắn, “Vậy mau ăn đi!Coi chừng cơ bụng sáu múi của cậu sẽ xấu đi đó.”
“Anh làm sao biết tôi có cơ bụng sáu múi?”
“Ha ha! Mỗi buổi tối tôi đều nhìn cậu a!”
Kháo! Nguyên Chiến Dã cười, mắng hắn: “Ánh mắt của anh là tia X quang hả?”
Hai người đang ầm ĩ tranh luận, Đầu Trọc đột nhiên dừng đũa, mắt không biết đang theo dõi cái gì, không hề nhúc nhích. Nguyên Chiến Dã quay đầu, nhìn theo tầm mắt hắn—quả nhiên, là Trần Tích.
Không biết vì sao Trần Tích đến trễ, đang bị một ngục cảnh giáo huấn, ngục cảnh thần tình hung ác giống như thấy thứ gì đó dơ bẩn trừng mắt nhìn Trần Tích, vừa mắng vừa dùng cảnh côn đánh cậu vài cái. Trần Tích gầy bé vẫn cúi đầu, mỗi lần bị đánh thì thân thể sẽ lùi về phía sau một chút, cậu cố sức bảo trì thăng bằng, ánh mắt chết lặng không chút phẫn nộ. Phẫn nộ, đã sớm bị thời gian mài mòn rồi.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, nhìn thấy ngục cảnh đã mắng đủ rồi thì xoay người rời đi, Trần Tích cầm chén đi đến gần cửa sổ căn tin để lấy cơm, nhưng thời gian ăn cơm cũng đã trôi qua rất lâu, điểm tâm cũng không còn nhiều, Trần Tích cầm bát cơm trống rỗng đứng yên tại chỗ, trên mặt là biểu tình thảm thương không thể nói nên lời.
Đầu Trọc tay cầm đũa chậm rãi nắm chặt, ngay lập tức chiếc đũa mảnh khảnh trong tay gần như bị bẻ gãy. Nguyên Chiến Dã nhìn hắn liếc mắt một cái, đứng lên cầm lấy chén của hắn, bên trong có hai cái hoa quyển.(hoa quyển=bánh mì hấp)
“Không ăn sao? Tôi lấy nhé.” Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Nguyên Chiến Dã đã cầm hoa quyển đi đến gần Trần Tích.
Trần Tích vừa định rời đi thì nhìn thấy Nguyên Chiến Dã, tốc độ bước đi còn nhanh hơn. Nhưng chưa đi được vài bước, cổ áo đã bị Nguyên Chiến Dã nắm lấy.
“Làm gì chạy nhanh như vậy? Bộ dạng của tôi rất đáng sợ sao?” Nguyên Chiến Dã khoé miêng giơ lên, hỏi.
Trần Tích không trả lời, cúi đầu không nhìn hắn.
“Nột.” Nguyên Chiến Dã cũng chưa nói gì, đem cái chén nhét vào tay hắn, “Điểm tâm không thể không ăn.”
Hoa quyển phảng phất một mùi hương nhàn nhạt thập phần mê người, đặc biệt là đối với người buổi sáng chưa ăn gì mà nói thì hấp dẫn rất lớn. Trần Tích mặt không chút thay đổi nhìn cái chén trong tay, khi Nguyên Chiến Dã xoay người rời đi liền nói một câu: “Anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét.”
Nguyên Chiến Dã ngừng lại rồi quay đầu, cười cười nói: “Tốt lắm a! Chỉ làm cậu chán ghét ,tốt hơn rất nhiều so với thù hận.”
Trần Tích mày nhíu chặt.
Nguyên Chiến Dã bật cười, hai ngày nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này, những thứ có thể giữ lại cũng không giữ lại. Hắn có thể rời đi, nhưng còn nhóc con trước mắt này thì sao? Hắn thừa nhận, hắn hiện tại rất đồng cảm với Trần Tích. Bởi vì bọn họ bất đồng, thậm chí Nguyên Chiến Dã còn có chút may mắn hơn, hắn và Trần Tích không giống nhau.
“Không cần nhìn tôi như vậy, không phải tôi đưa cho cậu.” Nguyên Chiến Dã hất cằm về phía đám người của phòng 419, tầm mắt của Trần Tích dừng trên người Đầu Trọc, đối phương trong nháy mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến thành ánh mắt đầy khinh thường, cúi đầu.
Ánh mắt Trần Tích chợt loé, vài giây sau liền đem tầm mắt dời lên người Nguyên Chiến Dã.
“Ăn đi.” Đối phương gật đầu với cậu một chút, nói: “Không có gì khó chịu hơn đói bụng đâu.” Nói xoay liền xoay người.
“Nguyên Chiến Dã—” Thời điểm phản ứng được thì buột miệng kêu lên. Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn cậu, Trần Tích cắn cắn môi, “Tôi sẽ không cảm ơn anh!”
Nguyên Chiến Dã nhún vai, không nói gì.Cảm ơn? Hắn cần thứ đó sao?
“Cậu thật sự là người rất biết thông cảm với kẻ khác.”
Trở lại vị trí ngồi, Chu Chính tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Bọn Đao Ba đã rời đi. Nguyên Chiến Dã cầm lấy ổ bánh mỳ trên bàn cắn một ngụm, động tác nhai nuốt rất tao nhã.
Cười cười, “Nếu kia được xem là lòng từ bi thì coi như hắn có tâm đi.” Có trời mới biết, Trần Tích đối với hắn có lẽ chỉ là một vật hy sinh. Mọi chuyện đã kết thúc, Nguyên Chiến Dã có thể bỏ của chạy lấy người, nhưng còn Trần Tích thì sao đây? Nguyên Chiến Dã phát hiện hắn kỳ thực rất yếu đuối, không nghĩ đến tình cảnh hắn và Trần Tích thay đổi vị trí cho nhau.
Người chưa từng trải qua, làm sao biết được sợ hãi là cảm giác như thế nào!
“A! Cũng là—” Chu Chính đột nhiên cười một tiếng, “Ở trong này đã lâu, rất nhiều thứ dường như đã quên rồi—” Lúc nói những lời này hắn thực mờ mịt, Nguyên Chiến Dã nhìn hắn như vậy thì cảm thấy nam nhân này dường như rất giống với một ai đó, nhưng khi đi tìm thì vô ảnh vô tung mà biến mất—.
“Mẹ nó! Ở đây mấy năm nay, tôi ngay cả làm tình với nữ nhân như thế nào cũng muốn quên hết rồi!” Chu Chính mắng một câu, phẫn hận bất bình mà cắn răng.
Ách—quả nhiên, lại biến mất. Nguyên Chiến Dã quay đầu, nắm chặt cổ tay.
***
Nằm trên cỏ, Nguyên Chiến Dã cảm thấy thực thả lỏng. Sự thật thì hắn chưa bao giờ thả lỏng như vậy. Thực buồn cười, vốn đến đây để ngồi tù, nhưng đến thời điểm hết thảy đều phải chấm dứt thì hắn cảm thấy rằng đây là một kỳ nghỉ phép. Ánh nắng mặt trời không gay gắt, nhưng cũng không thể đối mặt, Nguyên Chiến Dã từ từ khép mắt thầm nghĩ nếu có kính mát ở đây thì tốt rồi, đều là ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nhắm mắt hưởng thụ ở bãi biển và ngục giam thì có gì khác nhau,đối với Nguyên Chiến Dã mà nói thì là vậy.
Nhưng mà, hình như còn thiếu thứ gì—nghĩ như vậy, Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đỉnh đầu xuất hiện một bóng ma ngăn cản ánh nắng mặt trời. Theo bản năng mở mắt thì nghĩ sẽ là người kia, nhưng một giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.
“Cậu—”
Trần Tích đứng trên đỉnh đầu Nguyên Chiến Dã cao cao nhìn xuống, bởi vì ngược nắng lên không thể thấy biểu tình trên mặt cậu ta, hơn nữa mắt có chút khó chịu. Nguyên Chiến Dã ngồi dậy, quay đầu nhìn cậu.
Không người nào mở miệng trước, hai người im lặng đối mặt nhau. Nguyên Chiến Dã có chút kinh ngạc nhưng cũng không tò mò, Trần Tích lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn hắn, thật lâu sau, rốt cục cũng nói một câu: “Nguyên Chiến Dã, anh và tôi đều đáng thương như nhau.”
Ai? Sửng sốt một chút, Nguyên Chiến Dã cảm thấy bản thân mình không hề nghe nhầm.
“Cậu đang nói cái gì?”
“Anh và tôi đều đáng thương như nhau.” Trần Tích lặp lại một lần nữa, “Anh so với tôi hơn ở điểm anh có thể dùng bộ mặt không sao cả mà đối diện hết thảy, Nguyên Chiến Dã, anh khi nào thì lộ ra biểu tình giống tôi đây?”
Nguyên Chiến Dã có chút kinh ngạc, nở nụ cười, “Có lẽ cả đời này cậu cũng không nhìn thấy biểu tình đó đâu.”
Đúng vậy, hắn có thể dùng bộ mặt không sao cả mà đối diện với tất cả, bởi vì hiện tại, hết thảy đối với hắn mà nói đều không còn đáng quan tâm. Trần Tích nói sai rồi ,hắn duy nhất hơn cậu ta ở một điểm, hắn không phải phạm nhân, hắn là nằm vùng. Tuy nhiên, nhiệm vụ nằm vùng này đã sớm không còn giá trị để tồn tại, nhưng hắn vẫn đang cố gắng để có thể trở lại cuộc sống bình thường như ban đầu, tựa như từ trước mà sống,tuyệt đối—.
Trần Tích theo dõi nét mặt của hắn, dường như muốn tìm điều gì đó không đúng trên giương mặt, Nguyên Chiến Dã cũng không động, tuỳ ý để cậu đánh giá. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, rốt cuộc cũng buông tha thôi không dò xét nữa, Trần Tích khẽ thở dài một hơi.
“Tôi rất muốn đánh anh, nhưng tôi biết mình đánh không lại anh—hơn nữa—”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, chờ câu nói tiếp theo của cậu.
“Nhìn thấy gương mặt này của anh, như thế nào cũng không thể ra tay.” Trần Tích tựa hồ rất tức giận với sự yếu đuối của bản thân, “Vì cái gì? Vì cái gì tôi không có thứ đó—giống như anh vậy—” Tìm không được từ ngữ để diễn tả, cậu không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói chỉ bản thân mình hiểu.
Nhưng Nguyên Chiến Dã thấu hiểu những lời đó,hắn từ mặt đất đứng dậy.
“Cậu không cần có, bởi vì cậu là Trần Tích không phải Nguyên Chiến Dã.
Trần Tích ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đừng vì người khác mà thay đổi bất cứ điều gì, cậu chỉ cần làm chính mình là tốt rồi. Một ngày nào đó cậu sẽ tìm được người thật lòng yêu chính con người của mình, Trần Tích.”Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trần Tích, có thể cảm giác được bờ vai này rất nhỏ gầy.
“Anh—biết?” Trong mắt Trần Tích có chút ướt át.
Không nói gì, Nguyên Chiến Dã xoè tay, vết sẹo lần trước bị Trần Tích cắn vẫn còn mơ hồ nhìn thấy.
“Tôi thực có lỗi, có lẽ cái này không nói lên được điều gì, nhưng cậu đã lưu lại cho tôi một vết thương vĩnh viễn. Về sau tôi lúc nào cũng sẽ nhắc nhở bản thân mình—”Nguyên Chiến Dã, mặc kệ mày có phải tự nguyện hay không, mày đã thương tổn một người.
“Anh vì sao lại nói những lời này?” Cảm giác có gì đó không đúng, Trần Tích cau mày hỏi, bộ dáng lúc này của Nguyên Chiến Dã quả thực—quả thực muốn đi tự tử!
Cười khẽ một tiếng rồi buông tay, Nguyên Chiến Dã đoán được cậu ta suy nghĩ cái gì, “Yên tâm, tôi sẽ không tự tử.”
Đáp lời là ánh mắt chẳng biết làm sao của Trần Tích.
“Chỉ là có chút cảm xúc mà nói ra, dù sao cậu cũng rất ít chủ động tìm tôi—” nói xong liền thêm một câu: “Hiện tại—”
Hai từ này giống như đưa hai người vào một hoàn cảnh khó có thể đối mặt với nhau. Nguyên Chiến Dã vừa định nói cái gì thì—
“Anh thích hắn sao?” Trần Tích đột nhiên hỏi một câu làm hắn ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
“Anh thích hắn sao? Thật sự thích hắn sao?” Vô cùng kiên định mà hỏi lại một lần, Trần Tích ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Nguyên Chiến Dã mà chờ câu trả lời.
Thích—Nhiếp Phong Vũ? Có chút nhíu mày, Nguyên Chiến Dã cảm thấy vấn đề này hắn chưa bao giờ nghĩ qua. Thích Nhiếp Phong Vũ? Vì cái gì? Hắn là cảnh sát mà Nhiếp Phong Vũ là đối tượng nằm vùng của hắn, dù cho hắn thành thật ở bên cạnh y,bất quá cũng chỉ vì nhiệm vụ. Chẳng lẽ, không phải là như vậy sao? Hắn như thế nào lại—đi thích Nhiếp Phong Vũ—
Vì cái gì, phải hỏi như vậy?
“Tôi thích hắn.” Không đợi Nguyên Chiến Dã trả lời, Trần Tích trước tiên đã nói ra đáp án của mình.
Trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã cảm thấy cả trái tim của hắn đều lạnh lẽo.
“Là rất thích. Khi tôi lần đầu gặp hắn, tôi té ngã trên mặt đất, không có ai đỡ tôi, chỉ có hắn !Là hắn ôn nhu nở nụ cười đưa tay về phía tôi, cho tới bây giờ vẫn không có ai cười với tôi như vậy—nụ cười kia, làm cho tôi vì hắn cái gì cũng đều nguyện ý! Tôi sẽ không phản bội hắn, tuyệt đối sẽ không!”
Nguyên Chiến Dã kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên trước mắt, người đó là Trần Tích nhát gan yếu đuối, là Trần Tích nhỏ bé đáng thương, nhưng giờ khắc này dường như trở thành một con người khác. Có lẽ, khi thật sự thích một người nào đó, đều sẽ có biểu tình như vậy đi?
Cậu ấy thích Nhiếp Phong Vũ. Còn hắn thì sao? Nguyên Chiến Dã cười khẽ, hắn có thể không chút do dự mà nói thích, nói ghét Nhiếp Phong Vũ sao? Lúc này, hắn mới phát hiện điểm đó hắn không bằng Trần Tích. Tốt lắm, cậu đã có chỗ hơn tôi rồi.
Chỉ là, chuyện cậu ta thích một người và một người thích cậu ta không bao giờ là một.
“Vậy đem hắn đoạt lại đi.” Nguyên Chiến Dã nói: “Thích hắn thì liền đem hắn đoạt lại đi!”
Trần Tích ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói như vậy. Sau đó liền cắn chặt răng, “Tôi sẽ–nhớ kỹ.” Nói xong thì xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cậu, tâm tình Nguyên Chiến Dã có chút khó hình dung.
“Nguyên Chiến Dã~!” Trần Tích đã đi khoảng mười mét xoay người hướng về phía hắn hô to: “Tôi không cần anh đồng cảm thương hại tôi!”
Nguyên Chiến Dã khoé miệng có chút giơ lên, gật gật đầu. Nhìn bóng dáng Trần Tích,đợi cậu đi xa—
Thật có lỗi, tuy rằng nói muốn cậu đoạt lại Nhiếp Phong Vũ, nhưng Nhiếp Phong Vũ cả đời cũng sẽ không thuộc về cậu. Cậu không phải là người Nhiếp Phong Vũ muốn, Nhiếp Phong Vũ cũng không là người cậu có thể muốn. Đây là an ủi? Có lẽ–cái gì cũng tốt, dù sao cũng sắp xong rồi.
Một trận gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trước trán Nguyên Chiến Dã, lướt nhẹ phía trước làm cho hắn nhắm mắt lại, trong lòng lại là một trận rung động.
Bất an, gần mấy giờ sau liền biến thành sự thật.
Trần Tích đã xảy ra chuyện.
Vừa lúc Nguyên Chiến Dã khí suyễn mà chạy về 419 thì thấy Đao Ba và Hầu Tử đang ngồi trên ghế, sắc mặt ngưng trọng,ngay cả Hầu Tử ít khi để lộ biểu cảm cũng có chút cau mày, Đầu Trọc ngồi dưới đất cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình trên mặt, chỉ có thể thấy nắm tay hắn đang gắt gao siết chặt. Chu Chính đứng kế bên giường Trần Tích, thấy hắn đến thì chậm rãi xoay người,lắc đầu.
Nguyên Chiến Dã bước nhanh về phía giường, cái gì cũng không suy nghĩ. Cho đến khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của người đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt cơ hồ khó có thể phát hiện, môi bị cắn để lại một vệt máu-muốn đưa tay kéo tấm chăn đang đắp trên người kia để nhìn rõ cơ thể bên dưới, lại bị giữ chặt.
“Đừng nhìn!” Chu Chính kéo cổ tay hắn, mặt mày đều nhăn nhó, nói: “Cậu ấy—bị cường gian.”
Đầu óc “ong” một tiếng, Nguyên Chiến Dã sửng sốt, một giây sau liền dùng sức hất tay Chu Chính ra, chiếc chăn rớt xuống—mùi máu tươi liền xộc vào mũi khiến dạ dày người ta một trận cuồn cuộn.
Cơ thể mỏng manh, yếu ớt lúc này chỉ có thể dùng từ ‘vỡ nát’ để hình dung, đủ loại ấn ký lớn nhỏ chi chít toàn thân, thậm chí còn có những vết phỏng do tàn thuốc cùng với những vết hằn của dây thừng ẩn sâu trong da thịt, hạ thể lúc này một mảnh hỗn độn, phân thân đầy những vệt bỏng rợn người, hình dạng có chút méo mó, hậu đình đỏ sẫm một vùng, huyết tinh hoà lẫn với dịch thể đục ngầu dính đầy hậu đình và hai chân, máu vẫn còn tươi. Dấu vết của các loại ngược đãi trên đùi hiện lên rất rõ ràng.
Hết thảy những gì đang xảy ra khiến Nguyên Chiến Dã không dám tin vào mắt mình, mới chỉ có một buổi trưa, làm sao lại biến thành như vậy?
“Sao lại thế này?” Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa mặt Trần Tích mới phát hiện nhiệt độ cơ thể nóng đến doạ người.
“Cậu nhìn thấy hết rồi đó.” Chu Chính hít mạnh một hơi, “Khi cậu ta bị quăng trở về, trong cơ thể còn có hai nhánh cây đường kính cỡ 5cm—” Hơn nữa toàn bộ đều bị vùi sâu bên trong, chiều dài—ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới.
Nguyên Chiến Dã ánh mắt có chút run rẩy, cắn răng nghiến lợi “Vì sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện? Các anh chết hết rồi hả? Hả!” Quát một tiếng rồi đưa tay ôm lấy Trần Tích.
“Vô dụng thôi!” Chu Chính hét lên. Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn hắn, “Là Trương Gia Dương làm. Hắn cùng ngục cảnh có quan hệ, không ai chịu đưa cậu ấy đến bệnh viện đâu—”
“Cái gì?” Nguyên Chiến Dã không thể tin những điều vừa mới nghe thấy, chỉ cần một chút quan hệ, cũng có thể làm người ta bỏ mạng?
“Fuck!” Đầu Trọc nãy giờ vẫn đang trầm mặc hung hăng nện xuống mặt đất, hai cánh tay lúc này đã nổi gân xanh.
“Mạng sống không có giá trị, trong mắt bọn chúng căn bản đã không coi đó là sinh mệnh rồi.”Đao Ba thì thào nói một câu, “Nhóc con này thật xui xẻo, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, lại bị dồn đến bước này—số phận bất hảo—”
“Sách!” Cái gì mà số phận bất hảo? Chết tiệt! Nguyên Chiến Dã cắn răng, vọt tới trước cửa dùng sức đập mạnh, “Có ai không! Mau đến đây! Trong này có người xảy ra chuyện! Mau đến đây!”
“A Chiến đừng gọi nữa! Vô dụng thôi!” Chu Chính kêu một tiếng.
“Mau đến đây! Có người sắp chết! Nghe thấy không? Tụi mày còn mẹ nó chết rồi sao! Fuck! Nghe thấy không!” Không để ý đến hắn, Nguyên Chiến Dã tiếp tục đập cửa, cánh cửa sắt bị đập mạnh phát ra tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Chu Chính nhắm mắt, không ngăn cản hắn nữa. Những người khác cũng không nói gì thêm ,bọn họ không có tư cách ngăn cản hắn, không thể làm bất cứ điều gì thì cũng vô pháp ngăn cản. Nếu có thể thì hãy làm bản thân mình an tâm hơn một chút, hãy làm vậy đi.
“Bang~~!” Một tiếng cuối cùng, Nguyên Chiến Dã dùng hết sức lực đá vào cánh cửa. Cánh cửa sắt rất nặng bỗng nhiên bị thủng một lỗ lớn.
Lúc này, rốt cuộc cũng có người đi tới.
“Kêu cái gì? Ầm ĩ cái gì?”
Nguyên Chiến Dã có chút hy vọng, hướng cửa sổ la to: “Mở cửa nhanh, trong này có người bệnh, nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện đi!”
Ngục cảnh nhìn thoáng qua biển số phòng, vẻ mặt nguội lạnh, “Bệnh có gì nặng mà gấp gáp vậy? Không chết được đâu, chờ đến sáng mai sẽ giải quyết!”
Mẹ nó! “Không đợi được! Xem phim anh có thể chờ, đây là mạng người!”
“Tôi nói không cần chính là không cần, cậu đừng nhiều lời! Coi chừng bị nhốt đấy!” Ngục cảnh không kiên nhẫn rống một tiếng, xoay người định rời đi.
Con mẹ nó! Đúng là thứ cặn bã!
“Đừng đi! Tôi—” Thiếu chút nữa, trong tình thế cấp bách này mà Nguyên Chiến Dã nói ra thân phận của mình, vội vã nuốt lại cái tên Tô Hoà sắp bật ra, không thể bại lộ thân phận. Những người này sợ Trương Gia Dương, người không sợ Trương Gia Dương kia—.
“Để tôi đi ra ngoài!”
“Hiện tại thời gian sinh hoạt đã hết, cậu tưởng muốn đi ra ngoài liền đi ra ngoài sao?”
“Tôi muốn tìm Nhiếp Phong Vũ!” Cắn răng, Nguyên Chiến Dã nói ra ba chữ cuối cùng. Hiện tại ba chữ Nhiếp Phong Vũ đối với hắn như cọng rơm cứu mạng. Không ai để ý đến hắn, lúc này chỉ có Nhiếp Phong Vũ mới có thể cứu Trần Tích!
Ngục cảnh sửng sốt một chút, hiển nhiên là vì tên của Nhiếp Phong Vũ. Hắn đến gần một chút, nhìn Nguyên Chiến Dã.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không nghe thấy tôi muốn tìm Nhiếp Phong Vũ sao?” Nguyên Chiến Dã trừng mắt, tay gắt gao nắm chặt hận không thể đánh cho cái tên cách vách tường kia một quyền.
“Cậu có quan hệ gì với Nhiếp Phong Vũ?” Ngục cảnh hỏi, hắn quả thực biết Nhiếp Phong Vũ trong ngục có nhân tình, nhưng phải chăng là tên nhóc này không thì cần phải xác nhận một chút.
“Bang~” Cửa lại bị đá một cú, “Anh đừng phí lời! Anh với vợ anh có quan hệ gì thì tôi với anh ta có quan hệ đó! Muốn chúng tôi làm cho anh xem không? Con mẹ nó mau mở cửa!”
Không biết bởi vì nghe tên của Nhiếp Phong Vũ hay là do Nguyên Chiến Dã bức bách “đe doạ”, ngục cảnh cuối cùng cũng mở cửa, dù sao có ai ở đây lại muốn đi đối nghịch với Nhiếp Phong Vũ. Hắn không sợ việc Nguyên Chiến Dã lừa hắn sẽ gây nên tổn thất gì cho bản thân, nhưng nếu những điều người kia nói là sự thật, phiền toái sau này đến với hắn chắc chắn rất nhiều.
Không ai biết nụ cười ôn nhu kia của Nhiếp Phong Vũ rốt cuộc sau lưng cất giấu điều gì, cũng không có người nào dám vạch trần.
Nguyên Chiến Dã chạy như bay, hắn biết Nhiếp Phong Vũ đang ở gần ranh giới ngục giam, rất ít người có thời gian hoạt động tự do bên ngoài, Nhiếp Phong Vũ dường như đặc biệt thích nơi kia. Hy vọng hắn may mắn có thể gặp được y! Ông trời! Cầu người! Nhiếp Phong Vũ ngàn vạn lần phải ở đây a!
Vì có mối quan hệ với thời tiết, cây cối ở đây sinh trưởng rất mạnh, khiến một nơi vốn thanh u nay càng trở nên tĩnh mịch. Nguyên Chiến Dã dừng bước, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Nhiếp Phong Vũ. Vì sao hôm nay cả ngày đều không thấy Nhiếp Phong Vũ? Trước kia, mặc kệ đó là lúc nào, Nhiếp Phong Vũ đều tự động xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hôm nay—vì sao lúc này hắn cần Nhiếp Phong Vũ thì lại không thấy y đâu?
Đáng giận! Đi loanh hoanh một chút cũng không tìm được Nhiếp Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã cơ hồ sắp bỏ cuộc! Ngay khi hắn muốn kêu to một tiếng “Nhiếp Phong Vũ anh chết nơi nào rồi” thì lỗ tai lại nhạy bén nghe được một thanh âm rất nhỏ, chớp mắt một cái, Nguyên Chiến Dã đi về phía phát ra âm thanh: Rừng cây phía trước.
Cảm giác đầu tiên chính là Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã không hề nghĩ ngợi liền đi về phía trước, cho đến khi gần sát bụi cây mới phát hiện thanh âm đó không phải của Nhiếp Phong Vũ—.
“A~~~Anh—Ngô!A~~~” Thanh âm rên rỉ xen lẫn với tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Đây là—Nguyên Chiến Dã nhíu mày, giọng nói này có chút quen thuộc.
“Anh khốn nạn!”
Trương Gia Dương! Nguyên Chiến Dã kinh ngạc một chút, đúng vậy! Là thanh âm của Trương Gia Dương! Làm thế nào—còn chưa kịp nghĩ đến chuyện gì tiếp theo, ngay lúc đó bên trong truyền đến một trận cười khẽ khiến Nguyên Chiến Dã hoàn toàn sững sờ tại chỗ–.
“Hừ hừ hừ~~ cậu hiện tại đã bị một tên khốn nạn áp chế đấy!”
Đột nhiên bên tai một trận nổ vang, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, ý thức hoàn toàn trống rỗng. Nguyên Chiến Dã cả người ngơ ngác, nhớ lại thanh âm vừa rồi—chính xác là của Nhiếp Phong Vũ.
“A~~Đau! Anh—a ân! Đừng~~” Lại là một trận rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập ,chỉ cần cẩn thận một chút thì có thể nghe được trong tiếng thở dốc còn có âm thanh của cơ thể va chạm nhau.
Nguyên Chiến Dã chậm rãi hô hấp, cảm thấy đối với hắn lúc này mà nói thì mỗi một ngụm không khí đều vô cùng quý giá. Tay không nghe lời sai khiến, chậm rãi vươn ra, tựa như khai phá một chiếc hộp Pandora mà kéo nhánh cây đang phủ phía trước–
“A!A~ ân a~ hỗn đản!” Trương Gia Dương bị Nhiếp Phong Vũ đặt dưới thân, hạ thân trần trụi đỏ nhạt giữa đôi chân đang gắt gao đặt bên hông sườn Nhiếp Phong Vũ, dục vọng của Nhiếp Phong Vũ lúc này đang ra vào mạnh mẽ, dòng chất lỏng màu trắng theo bộ vị gắn kết mà chảy xuống cơ thể, âm thanh va chạm cơ thể càng lúc càng lớn.
“Thế nào? Thoải mái không” Nhiếp Phong Vũ tà khí cười, hai tay ôm lấy thắt lưng của Trương Gia Dương đưa đẩy không ngừng.
“Đi chết đi! Tội phạm cường gian!”
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ nhíu nhíu mi, “Là ai dùng phía dưới kẹp lấy tội phạm cường gian không tha, còn gắt gao hấp dẫn đem tôi nuốt vào?”
Trương Gia Dương cả mặt đỏ lên, sau đó cắn răng nghiến lợi trừng mắt liếc y.
Nhiếp Phong Vũ cười, cúi đầu tiếp tục va chạm thân thể bên dưới, “Như thế nào? Tôi nói không đúng? Cậu không phải luôn tìm cách để khiến tôi chú ý sao?”
“Nói láo!A~~~!Không~~ nhẹ chút~ ai muốn anh chú ý? Anh~~ ân~~~” Câu tiếp theo còn chưa nói hết, Trương Gia Dương ngẩng đầu cau mày, cảm giác dần dần bị thay thế bởi khoái cảm.
“Không phải? Vậy là tôi muốn cậu chú ý phải không?” Nhiếp Phong Vũ dừng một chút liền dùng tư thế sát nhập đem Trương Gia Dương ngồi trên người, từ từ rút ra rồi cắm vào.
“Anh! Anh không phải có rất nhiều sủng vật sao? Ân~a!A a~” Tư thế đột nhiên thay đổi làm cho cơ thể càng bị xâm nhập.
“Hừ hừ!” Nhiếp Phong Vũ khoé miệng hơi cong, hôn lên môi Trương Gia Dương một cái, “Nhưng cậu mới là sủng vật mà tôi muốn!”
“Tôi mới không phải—ân! Không phải sủng vật của anh!” Nhắm chặt hai mắt, Trương Gia Dương hai tay vòng qua cổ Nhiếp Phong Vũ.
“Ai cho cậu dùng ánh mắt như tiểu dã thú mà nhìn tôi? Làm cho tôi có loại xúc động muốn chinh phục đem cậu đặt dưới thân—?” Khi nói chuyện, hạ thể trừu động càng nhanh. Cơ thể phía trên do liên tục chống đẩy mà phát run, cao trào đã sắp đến gần.
“A~ quỷ mới nhìn anh!A~~a ân~~~”
“Tiếng kêu không tồi! Tiếp tục kêu!”
“A~!Ân a~ nhẹ chút! Thật xấu xa!”
“Cậu đối với người yêu bé nhỏ trước kia, làm sao lại tuyệt tình như vậy?”
“Ân! Ân ! A~~ Thời điểm cậu ta phản bội tôi thì phải biết sẽ có một ngày như vậy!”
“Ha hả! Thật sự là một người tàn nhẫn!”
“Tôi tàn nhẫn? Tôi chỉ giúp anh, cậu ta nhìn thấy anh giết người—a~~!Sâu quá!”
“Nga?” Nhiếp Phong Vũ dừng một chút, sau đó thật mạnh mà thúc vào bên trong “Tôi đây phải cám ơn cậu!”
“Nhẹ chút~a~~nhanh lên~~ sắp đến!Ân~~a ha a~”
Hiện trường nhục dục lan tràn, hai người như dã thú dây dưa. Nguyên Chiến Dã ngơ ngẩn nmà nhìn, dường như quên mất mình đến đây để làm gì–.
Hắn tới làm gì? Hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn rốt cuộc—xem cái gì?
Tựa như một thằng hề bị người ta vui vẻ đùa bỡn, nếm thử thói quen của tội ác, đã từng nghĩ rằng bản thân bất đồng với kẻ khác, nhưng hiện tại—Nguyên Chiến Dã đặt tay lên ngực trái, nơi đây truyền đến một loại cảm giác kỳ quái. Hắn bỗng nhiên hiểu được lời nói của Trần Tích.
“Nguyên Chiến Dã, anh và tôi đều đáng thương như nhau—”
Không, tôi so với cậu còn đáng thương hơn. Tôi luôn nghĩ mình khác biệt với kẻ khác, nhưng trên thực tế, bản thân cũng chỉ là một sủng vật tuỳ thời bị ném đi. Nhưng đáng thương hơn nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như thế này.H ắn nghĩ rằng ngày hắn rời đi, bản thân sẽ cảm thấy thoải mái, hắn nghĩ hắn—khác biệt.
Hắn sai rồi! Hoàn hoàn toàn toàn,sai lầm rồi!
Hắn nhớ, cảm giác trước ngực của mình—được gọi là đau đớn.Thì ra, chính mình cũng sẽ có lúc thấu hiểu được cảm giác này—vì ai? Chính mình? Trần Tích? Hay—Nhiếp Phong Vũ?
Hắn không biết biểu tình trên mặt của hắn lúc này có giống như Trần Tích ngày ấy bắt gặp hắn cùng một chỗ với Nhiếp Phong Vũ không, không biết. Trần Tích sẽ không phản bội Nhiếp Phong Vũ, nhưng lại bị Nhiếp Phong Vũ “phản bội”.Hắn không thể nói đây là một sự phản bội dành cho hắn, chỉ cảm thấy đây là một loại—vứt bỏ.
End 15.