Chiến Lật Chi Hoa

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Edit:Dece

Tiếng thở dốc cùng rên rỉ càng lúc càng lớn, tựa như ngoài hai loại âm thanh này ra thì thế giới không tồn tại những thứ khác. Nguyên Chiến Dã buông nhánh cây đang nắm chặt trong tay như muốn đem bản thân mình tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng cho dù có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được những hình ảnh đã muốn khắc sâu vào trong trí nhớ.

Run rẩy, toàn thân đều phát run.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt đất, Nguyên Chiến Dã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu—có lẽ chỉ mới vài giây thôi, hắn phát hiện bàn tay lúc này có chút run rẩy. Quên mất bản thân muốn rời đi, hắn thầm nghĩ sẽ cười nhạo chính mình một trận, khẽ động khoé miệng.

Đúng là câu chuyện cười đặc sắc nhất thế kỷ mà.

Không biết cảm giác lúc này của hắn có thể gọi là bi thương hay không, nhưng hắn đích thực cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Lẳng lặng bước về phía sau một chút, hắn quay đầu chạy đi. Hiện tại hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần rời khỏi nơi này thì mọi thứ sẽ có một khởi đầu mới.

Trong đầu một mảnh trống rỗng, thế nhưng bên tai lại tràn ngập những tiếng vang.

‘Nhưng cậu mới là sủng vật mà tôi muốn—’

‘Ai cho cậu dùng ánh mắt như tiểu dã thú để nhìn tôi—?’

‘Thời điểm cậu ta phản bội tôi thì phải biết sẽ có một ngày như vậy– Tôi chỉ giúp anh, cậu ta nhìn thấy anh giết người—a~~!’

Mẹ nó!

Hung hăn cắn môi, Nguyên Chiến Dã rốt cuộc cũng mắng một tiếng.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó~~! Đáng chết! Thật sự là đáng chết!

Khi xác định được khoảng cách đã khá xa, Nguyên Chiến Dã lúc này mới dừng lại dưới một táng cây. Đưa tay chống đỡ trên thân gỗ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trước kia chạy trốn căn bản không thể tính là một loại vận động, thế nhưng lúc này lại khiến hắn cảm thấy miệng lưỡi khô rát. Nhịp thở dần dần trở nên thong thả, mặc dù tim đập có chút nhanh nhưng biểu tình trên mặt lại rất bình tĩnh.

Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không một chút dao động!

Hô—hô—bốn phía tựa như chỉ còn tiếng hít thở của bản thân. Nguyên Chiến Dã tự nhủ, mọi việc đều rất đơn giản. Đúng vậy! Phi thường đơn giản, tựa như xem một bộ phim truyền hình, mỗi nhân vật đều có tính cách khác nhau, sẽ làm người ta cảm động, oán hận, phỉ nhổ, chán ghét—mà hắn—.

“Hắc! Boy!”

Đột nhiên truyền đến một giọng nói không phải của mình làm Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là hướng về nơi phát ra âm thanh—quay đầu nhìn lại.

Một chút ánh sáng của buổi chiều chạng vạng, tầng tầng lớp lớp xuyên thấu qua những nhánh cây làm hắn nheo mắt một chút, mơ hồ có một bóng người nhảy từ trên cây xuống đất,thời gian chỉ trong nháy mắt khiến người ta cứ tưởng “từ trên trời giáng xuống”, hai tay đút trong túi, tiêu sái mà vững vàng đứng trước mặt Nguyên Chiến Dã—bởi vì là đồng phục của phạm nhân nên không có túi áo,trực tiếp đút vào túi quần luôn.

“Ngại quá, doạ cậu hả?” Tái Đức cười hắc hắc, “vô tội” nhìn biểu tình “mờ mịt” của Nguyên Chiến Dã, “Tôi vừa rồi trên cây xem kịch vui, thấy cậu tới nên muốn chào một chút.”

Nguyên Chiến Dã nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ rằng không thể dùng từ ngữ để hình dung gã. Muốn xoay người rời đi nhưng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.

“Anh nói anh vừa rồi ở đây làm gì?”

“Xem kịch vui a!” Nói như lẽ đương nhiên, Tái Đức nhún nhún vai.

Trên cây—xem kịch? Chẳng lẽ–.

“Đúng vậy!” Tái Đức ái muội cười, hướng Nguyên Chiến Dã nháy mắt một cái, “Cậu ấy thực mãnh liệt phải không?”

Người này là sinh vật gì vậy a? Nguyên Chiến Dã cảm thấy tâm tình mình lúc này không thể dùng từ ngữ để diễn tả. Tên ngoại quốc tóc vàng trước mắt này thế nhưng lại ngồi trên cây nhìn lén người khác—.

“Anh―” Nguyên Chiến Dã sắp mở miệng, liền bị Tái Đức ngăn lại.

“Xuỵt―” Tái Đức đem ngón trỏ đặt lên miệng hắn ý bảo im lặng, vài giây sau liền cười cười nói với Nguyên Chiến Dã : “Cậu ta lúc nào cũng làm người khác thương tâm, biểu tình của cậu tuy rằng có chút thương tâm, chẳng qua—”

Nguyên Chiến Dã nhíu mày, không nói gì.

“Chẳng qua mọi thứ đều đã xảy ra.” Đột nhiên bước về phía trước một chút, Tái Đức nhìn thoáng qua phía sau Nguyên Chiến Dã, “Ngày mai, chính là ngày mai, phải cẩn thận—” Ngón trỏ đặt trên môi làm tư thế hôn gió, biểu tình của Tái Đức khi nói xong lời cuối có chút bất hoà.

“Có—ý tứ gì?” Nguyên Chiến Dã trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Tái Đức cười cười, “Trước khi rời đi sẽ có một nghi thức tiễn biệt long trọng thập phần vui vẻ, rất kích thích đúng không? Ngày mai tôi cũng xuất ngục, đương nhiên không chỉ một người, ngày mai mà có người làm bạn thì thật sự không tồi—”

Cảm giác bất an lại xuất hiện—.

“Ha hả! Không cần loại biểu tình này đâu—” Tái Đức mỉm cười, đưa tay nâng cằm Nguyên Chiến Dã lên, “Không thích hợp với cậu.”

“Anh biết cái gì?” Không phản kháng, Nguyên Chiến Dã lạnh lùng hỏi.

“Ừ! Ừ!” Tái Đức gật đầu, “Ánh mắt này không thích hợp với cậu! Trở lại bình thường chút đi rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe!Dù sao cậu chết đi tôi sẽ rất đau lòng a!!”

Chết?

“Ngày mai, nơi này sẽ có một cuộc bạo động.Vì tự do của mình, toàn thể phạm nhân đều liều mạng, chỉ cần vượt qua những chấn song kia thì có thể ánh nắng mặt trời rồi, sự kiện này rất có ý nghĩa!Phải không?”

Vượt ngục? Nguyên Chiến Dã gắt gao cau mày, “Anh điên rồi sao?”

“Không! Không phải chúng ta, là bọn họ! Ngày mai, những tên mãn tù xuất ngục vẫn rất bình thường, nhưng cũng là những tên cuối cùng còn bình thường. Boy, đâu phải ai cũng muốn đi, ngây ngốc ở lại ngục giam này, đó sẽ là nơi trú ngụ an toàn nhất của cậu. Ngày mai, người nào lấy được chìa khoá sẽ trở thành Thần, tất cả mọi người đều muốn làm Thần, muốn là chúa cứu thế–nhưng mà, chúa cứu thế lại phải hy sinh bản thân mình, thật buồn cười! Có đúng không?”

Tái Đức mím môi mỉm cuởi nói ra sự thật tàn nhẫn, Nguyên Chiến Dã rất nhanh hiểu được. Ngày mai sẽ diễn ra bạo động vượt ngục, mà người đến lấy chìa khoá mở cửa sẽ là người bị giết chết—.

“E rằng không chỉ có một người, một thân một mình chết đi sẽ rất tịch mịch, chỉ chút ít máu me cũng không đáng sợ, phô—sao ta? Cái kia nói như thế nào?”

“Phô thiên cái địa.” (Phô thiên cái địa=ào ạt chảy ra)

“Đúng! Phô thiên cái địa! Máu me ào ạt chảy ra mới đáng giá thưởng thức, đây là một nghi thức tiễn biệt của cường giả, là sự trả giá.”

“Anh vì sao lại nói với tôi mấy thứ này?” Nhẹ nhàng đẩy tay Tái Đức, Nguyên Chiến Dã hỏi: “Anh không sợ tôi nói với những người khác?”

Tái Đức nhún vai, “Cậu sẽ làm vậy sao?”

Hắn cũng tự hỏi chính mình.

“Hơn nữa tôi không tin cậu sẽ dùng phương án không sáng suốt như vậy, ở trong này mọi chuyện diễn ra đều là giả dối, hơn nữa, không ai lại đi tin tưởng lời nói của một tên tội phạm bình thường, bởi vì tội phạm bình thường không phải là nhân tài đáng giá để bọn họ tin tưởng. Tôi tin cậu sẽ hiểu được.” Tái Đức giơ lên khoé miệng, “Cho nên tôi vì sao lại nói với cậu những chuyện này–ừm—chỉ có thể nói tôi tình nguyện thôi!”

“Tôi đây nên cảm tạ anh sao?”

“Nếu như cậu tin lời tôi, tuy nhiên tôi rất ít khi được người khác thực tâm cảm tạ.” Tái Đức nhìn thoáng qua phía sau Nguyên Chiến Dã, “Tôi nghĩ tôi nên đi rồi, nhớ kỹ lời tôi! Tôi chính là–ừm? Thành ngữ kia nói thế nào nhỉ?”

Nguyên Chiến Dã mặt không chút thay đổi nhìn hắn, bình tĩnh nói một câu: “Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.”

“Đúng! Tôi là bắt chó đi cày—nhưng sao có chút không hợp lý?”

Nhìn thấy bối cảnh Tái Đức rời đi như bay, Nguyên Chiến Dã trong lòng mờ mịt, trống rỗng một mảnh ,đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ .Hắn biết người đó là ai, nhưng hắn không muốn động, thậm chí còn không quay đầu lại.

“Sao đứng ở đây một mình?” Thanh âm trầm thấp hỗn loạn của Nhiếp Phong Vũ mang theo một tia khàn khàn, loại thanh âm này, Nguyên Chiến Dã trước kia đã được nghe qua.

Sao đứng ở đây một mình? Nguyên Chiến Dã im lặng nở nụ cười một chút, nhếch miệng. Không có lý do gì thì không được đứng ở đây? Xoay người ,hắn có chút khó xử nhìn Nhiếp Phong Vũ.

“Tôi, đến tìm anh.”

Nhiếp Phong Vũ thản nhiên nở nụ cười, trước sau như một. Nguyên Chiến Dã thấy trên cổ y có một dấu hôn màu hồng nhạt, thực chói mắt.

“Cậu ít khi chủ động đến tìm tôi? Có việc?” Chậm rãi bước đến gần Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng phủi đi một mảnh lá cây rơi trên vai hắn. Nụ cười trên môi dường như có cũng tựa như không.

“Xin anh giúp tôi một chuyện—” Có một loại cảm xúc dâng lên trong ***g ngực, đang lan truyền—.

“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ vì hứng thú mà nhướn mày, ý cười có chút thay đổi, “Càng hiếm thấy? Cậu thế nhưng lại có chuyện xin tôi giúp?”

Nguyên Chiến Dã nghe thấy từ “xin” này, ngực càng cảm thấy nặng nề.Nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ đến chuyện đó, Trần Tích đang chờ hắn, đã lãng phí nhiều thời gian rồi.

“Bạn của tôi bị thương, xin anh giúp tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Nguyên Chiến Dã nói xong liền ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ ,tựa như đang chờ đợi một từ của y.

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ khẽ nhíu mày, vài giây sau, “Chuyện này không phải cậu nên nói với ngục cảnh sao?”

“Nói rồi! Nhưng không được.” Nguyên Chiến Dã có chút cắn răng, giống như bắt đầu hiểu được cái gì đang chiếm cứ ***g ngực của mình.

Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực nói: “Nếu là vậy, tôi tin cậu hiểu được người kia không đáng giá để cậu xen vào việc của người khác. Ở đây mỗi ngày đều có người chết đi,đơn giản như một chiếc lá nằm dưới táng cây,lá rụng đầy sân,cậu có thể chọn một chiếc mà nhặt lên sao?”

Nắm tay bắt đầu siết chặt, Nguyên Chiến Dã ngực có chút phập phồng, “Tôi không thể mặc kệ cậu ta. Người khác thì tôi không biết, nhưng chỉ cần cậu ấy ở trước mặt tôi, tôi sẽ không để cậu ấy chết đi.”

“Cậu làm vậy thì có ích lợi gì?”

“Lương tâm sẽ không bất an!”

“Ha hả!” Nhiếp Phong Vũ cười, tiếng cười rơi vào trong tai Nguyên Chiến Dã thập phần chói tai. “Một lý do rất đáng yêu.” Đưa tay sờ sờ đầu hắn, Nhiếp Phong Vũ vỗ mặt Nguyên Chiến Dã một chút rồi nói: “Đã đến đây thì lương tâm phải cứng rắn hơn một chút, cho đến khi không còn cảm giác thì thôi, như vậy cậu mới không gặp nhiều chuyện phiền phức. Cậu không phải chúa Giesu, không thể phổ độ chúng sinh—”

“Đơn giản chỉ vì người kia là cái đinh trong mắt các anh?” Nguyên Chiến Dã bất chợt nói một câu.

Nhiếp Phong Vũ sửng sốt một chút, nụ cười trên khoé miệng dần dần biến mất.

Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, chăm chú nhìn đối phương.

“Có phải mạng của các anh mới đáng giá, mới là mạng người! Mà chúng tôi thì như côn trùng, tuỳ thời đều có thể biến mất, cả cơ hội sống sót cũng không thể tự mình làm chủ, mặc cho số phận? Anh cao quý đến mức nào? Qua mấy năm là có thể trở thành Thần?” Đồ bệnh thần kinh!

“Cậu đang trách cứ tôi?” Nhiếp Phong Vũ khẽ nhíu mày, đáy mắt nhiễm đầy hàn ý, đây là biểu tình “hung ác” nhất mà từ trước đến giờ Nguyên Chiến Dã chưa bao giờ thấy qua.

Tâm trạng thế nhưng lại có chút tốt! Thì ra tác dụng của việc chọc giận Nhiếp Phong Vũ là khiến cho tâm tình trở nên vui vẻ như vậy! Ý thức được điểm này, Nguyên Chiến Dã cười, từ khi vào ngục giam đến giờ vẫn là nên cười cho thật vui vẻ một lần.

Nụ cười của hắn làm Nhiếp Phong Vũ có chút giật mình. Giống như một đoá hoa anh túc nở rộ, đó là hình ảnh đầu tiên mà y nghĩ đến, bời vì y chưa bao giờ nhìn thấy Nguyên Chiến Dã cười như vậy, so với dĩ vãng thì có chút bất đồng .Đoá hoa nở rộ thật sự rất đẹp, nhưng sau khi nở rộ mới biết rằng nó có độc.

“Trách anh? Tôi có tư cách sao?” Nghiêng đầu cười vài tiếng, Nguyên Chiến Dã khoé miệng còn lưu lại một chút ý cười trào phúng: “Tôi ăn cơm no hay không đều dựa vào Nhiếp đại thiếu gia, tôi có tư cách gì để trách anh?”

“Cậu tức giận?” Nhiếp Phong Vũ nói một câu, Nguyên Chiến Dã rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác đè nén trong ngực là cái gì, chẳng qua, thực đáng tiếc, đó là ban nãy.

“Giận cái đầu mẹ anh!” Hung hăng nói ra những lời này, Nguyên Chiến Dã mới phát hiện nguyên lai hắn còn đang sinh khí.

Trong phút chốc, đáy mắt Nhiếp Phong Vũ lộ ra một tia tàn nhẫn âm trầm, Nguyên Chiến Dã biết nó ám chỉ điều gì: Nhiếp Phong Vũ cũng đang tức giận! Nhưng tựa như được che dấu rất kỹ, không bao giờ phô bày ra ngoài. Hắn nhất định phải nhìn thấy bộ dáng tức giận của Nhiếp Phong Vũ, tựa như một con sư tử phát cuồng mới là bậc đế vương thật sự,lúc ấy Nguyên Chiến Dã sẽ có cảm giác thành tựu. Hắn nghĩ thấy chính mình cũng phát cuồng mất rồi!

“Mẹ nó! Không tâm không phế biến thái cuồng!” Nghe những lời này, chân Nhiếp Phong Vũ nhanh như chớp mà đá một cước, gió vì bị chém nát mà phát ra âm thanh rơi vào bên tai Nguyên Chiến Dã, cơ thể nhạy bén chỉ trong thời gian ngắn nhất đã có phản ứng, hai tay đỡ trên đỉnh đầu, Nguyên Chiến Dã cắn răng một cái, giây tiếp theo liền tránh được cú tấn công của Nhiếp Phong Vũ.

Nghe được tiếng vang từ xương cốt phát ra, đương nhiên, là của Nguyên Chiến Dã. Thân thể mạnh mẽ chấn động, Nguyên Chiến Dã khẳng định xương cốt hắn không gãy đoạn. Chỉ là—trên cổ tay truyền đến một loại cảm giác đau đớn nóng rát—.

Mẹ nó! Xuống tay thật nặng!

Nhiếp Phong Vũ tựa hồ cũng sửng sốt một chút, tư thế công kích và thế bị tấn công bảo trì hai giây, y hạ chân bước về phía sau một chút. Nhìn thấy Nguyên Chiến Dã buông tay chậm rãi đứng thẳng dậy, loại ánh mắt hận không thể đâm chết người khác—dường như đã thấy qua ở nơi nào.

“Thẹn quá hoá giận?” Nguyên Chiến Dã cười châm biến,lạnh lùng hỏi.

Là ảo giác sao—Nhiếp Phong Vũ trong lòng cười cười, y hôm nay đích xác có điểm không đúng. Bỏ đi. Xoay người rời khỏi, không hề liếc mắt nhìn Nguyên Chiến Dã.

“Nguyên Chiến Dã, đừng tưởng rằng mình là đại biểu của chính nghĩa,trong này không tồn tại người như thế. Đối với tôi mà nói, bất quá cậu chỉ là một món đồ sở hữu, Trần Tích kia không có giá trị, mà cậu, cũng không có.”

Phía sau không có tiếng động nào, Nhiếp Phong Vũ bất giác cảm thấy mình đã quên thứ gì đó, nhưng lại không biết đó là thứ gì. Đi được vài bước, dừng lại suy nghĩ một chút, vẫn quay đầu.

“Quên đi.Cậu trở về đi!Tôi sẽ kêu người mang cậu ta vào bệnh viện,cậu—”

Câu nói tiếp theo tựa như bị quên mất, Nhiếp Phong Vũ đứng tại chỗ nhìn Nguyên Chiến Dã, biểu tình trên mặt hắn không phải phẫn nộ, không phải bi thương, mà là—thất vọng.

Thất vọng? Nhiếp Phong Vũ không tin được chính mình thế nhưng sẽ nghĩ đến từ này.

Nguyên Chiến Dã nhìn thẳng vào y, mắt cũng không chớp, sau cùng lại phát ra một tiếng cười khẽ–.

“Chẳng qua chỉ có vậy.”

Chẳng qua chỉ có vậy.Bốn chữ này đã hình dùng hết thảy mọi chuyện, từ khi sinh ra, cho đến khi mẹ bỏ đi, ba mất, tốt nghiệp, thầy giáo,nằm vùng,chạm mặt với Nhiếp Phong Vũ, nhiệm vụ thất bại—hết thảy mọi chuyện, chẳng qua chỉ có vậy.

Hoá ra hết thảy đều vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ cần một câu là có thể hình dung.

—————-

Nằm trên giường Nguyên Chiến Dã đưa mắt nhìn trần nhà, mặt trăng hiếm khi xuất lại đang le lói chiếu vài tia sáng qua khung cửa sổ. Bên trong căn phòng lúc này được bao phủ bởi thứ ánh sáng lạnh lẽo kia. Hắn không ngủ, những người khác trong phòng cũng không ngủ. E rằng sẽ chẳng ai có thể tĩnh giấc vào đêm nay,mọi thứ cứ như vậy mà diễn ra. Giuờng bên dưới trống rỗng, Nguyên Chiến Dã đã không còn cảm nhận được hơi thở trước kia.

Khí lực cơ thể dường như cạn kiệt, hắn cảm thấy chính mình như con cá bị quăng lên bờ, không khí lạnh lẽo trong phòng lúc này hắn chẳng bao giờ muốn nó xuất hiện.

Khi hắn vừa chạy vọt về phòng giam, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoại trừ Trần Tích vẫn im lặng nằm ở đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Hắn đã phụ lòng mọi người, hắn mang hết hy vọng của mọi người đi nhưng cái gì hắn cũng không mang về.

Hắn đưa tay muốn cầm lấy bàn tay của Trần Tích, đột nhiên từ đôi môi khô khốc của cậu phát ra những vần chữ nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn—.

“Thực xin lỗi, A Chiến ”

Chỉ là một câu nói liền khiến Nguyên Chiến Dã sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Toàn thân như bị hoả thiêu, đặc biệt là ngón trỏ đã từng bị Trần Tích cắn qua giống như miệng vết thương lần nữa bị xé nát.

Thực xin lỗi _ người nên nói câu này phải là hắn,chính hắn mới là người phải nói thực xin lỗi.Bởi vì hắn mà người vô tội bị liên luỵ. Hắn không biết vận mệnh tương lai của Trần Tích rốt cuộc như thế nào nhưng ít ra nó sẽ bất đồng với hiện tại, nếu hắn không nói ra những lời kia.

Bàn tay cuối cùng mà Trần Tích nắm lấy là của Đầu Trọc bởi vì Nguyên Chiến Dã cảm thấy bàn tay của chính mình đã nhiễm đầy máu.

Buổi tối cuối cùng, chính là trôi qua như vậy.Nguyên Chiến Dã khép hờ mắt trong lòng thì tràn ngập chua xót. Những giây cuối cùng, mọi khí lực trên người hắn đều dùng để ngăn lại Đầu Trọc đang liều mạng bám theo thi thể bị khiêng đi của Trần Tích. Hắn biết chắc rằng nếu không làm như vậy, Đầu Trọc sẽ oan uổng mà chết đi.

Nguyên Chiến Dã, mày là đồ khốn nạn nhát gan!

Khoảnh khắc hắn nắm lấy Đầu Trọc, Nguyên Chiến Dã kỳ thật cũng đang níu kéo chính bản thân mình.Chính bản thân hắn cũng đang trốn tránh.

Tiếng động trở mình vang lên một góc, âm thanh nghẹn ngào muốn giấu thế nào cũng không được mà bật ra như một tiếng than khóc.Không ai mở miệng, bởi vì ai cũng thấu hiểu.

Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi.

Trong bóng đêm,thanh âm của Chu Chính đột nhiên vang lên : “Ngủ đi!Trời sắp sáng rồi.” Nhưng sau đó lại là một mảnh tịch mịch cùng hắc ám,khiến cho Nguyên Chiến Dã hoài nghi bản thân có phải hay không xuất hiện ảo giác rồi nghe nhầm.

Nếu đó thật sự là ảo giác, có phải tốt hơn chăng?

Chuông báo thức reo inh ỏi, giống như đang thúc giục mọi người.Nguyên Chiến Dã hững hờ mà bước xuống giường,nhưng trên thực tế,trong phòng bọn họ,ai cũng đều hững hờ như nhau.Trước khi đi hắn nhìn thoáng qua giường dưới một chút,trong ánh mắt ảm đạm,mọi thứ đều trống rỗng.

“Này!Đừng nhìn,” Chu Chính kế bên đột nhiên đưa tay xoay đầu, dời tầm mắt hắn đi.

Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu thì thấy biểu tình có chút bi thương cùng bất đắc dĩ, khoé miệng hơi cong hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Chính buông tay, thở dài.

“Cậu cũng đừng doạ tôi, ánh mắt vừa rồi của cậu thật không tốt. Có chuyện gì thì nói với tôi, đừng nghẹn quá mà sinh bệnh.”

Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng cười : “Yên tâm! Mỗi người đều có một khuynh hướng biến thái, vấn đề là nhiều hay ít thôi”. Nói xong thì cầm lấy khăn mặt cùng cái bát của mình ra khỏi phòng giam.

Chu Chính nhìn thấy bóng dáng anh tuấn kia, lần đầu tiên toàn thân đều cảm thấy sợ hãi.

Thời gian tĩnh lặng trôi qua, mỗi một giây đối với với Nguyên Chiến Dã mà nói tựa như cả một thế kỷ. Bởi vì chỉ trong một giây đó, hắn đã suy nghĩ được rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều.

Trên đường đến căn tin, tất cả mọi người đều trầm mặc. Nguyên Chiến Dã trầm mặc, Chu Chính trầm mặc, Đao Ba và Hầu Tử cũng vậy, Đầu Trọc cũng không khác biệt. Phòng 419 từ trước đến giờ vẫn chưa lần nào “ ăn ý ” đến thế. Bầu không khí tựa hồ có chút áp lực.

“9527, ngục giam trưởng gọi cậu, mau đi cùng tôi.” Khi sắp bước vào căn tin thì có một gã ngục cảnh gọi hắn, Nguyên Chiến Dã không quay lại, giả vờ mắc điếc tai ngơ.

“Có nghe không? 9527! Gọi cậu đó!” Ngục cảnh la to, bước nhanh đến trước mặt Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã nhìn thấy gương mặt đang nổi giận đùng đùng trước mắt,cười nói: “Ngại quá, phiền anh nói với cậu ta, tôi phải ăn cơm. Không rảnh.”

“Cái gì?” Ngục cảnh ngây ngẩn cả người, giống như không tin vào những gì lỗ tai mới vừa nghe :“Cậu nói cái gì?”

“Tôi phải ăn cơm. Không rảnh.”

“Cậu! Cậu có phải uống nhầm thuốc không? Dám nói với tôi như vậy sao! Cậu nghĩ mình là ai?” Ngục cảnh trợn to mắt lớn tiếng rống “Tôi bây giờ–liền—a!”

Hét thảm một tiếng, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn sang bên này. Nguyên Chiến Dã nắm lấy cổ áo ngục cảnh dùng sức nhấc hắn lên, ngục cảnh thân cao gần 1m8 lúc này chân đã cách mặt đất, đang lơ lửng trên không trung.

“Ngô! Buông! Buông ra—a nôn~”

“Tôi đã nói tôi phải ăn cơm, anh nghe không hiểu à ?” Nguyên Chiến Dã nhướn mày, tựa như đang nhìn một loài côn trùng đen đúa bẩn thỉu . Ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run, mà ngoại trừ đối phương thì không ai thấy được.

“Ngô!Hiểu, hiểu!Khụ khụ~ khụ!” Một câu trả lời gần như là van xin.

Ném người kia đang thở không nổi xuống đất, Nguyên Chiến Dã không thèm liếc mắt một cái cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng vào căn tin. Đám người Chu Chính tựa như không có chuyện gì, tiếp tục đi phía sau hắn.

“Rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật a—” Rảnh rỗi, Chu Chính nhỏ giọng nói một câu.

Đi vào căn tin, có một cái bàn đặt ở giữa phòng cực kỳ dễ thấy. Nhiếp Phong Vũ ngồi một bên, mà cách đó không xa là Trương Gia Dương. Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã .Ngay lập tức Nguyên Chiến Dã ngồi xuống bàn, không ai dám đến gần,đối với hai người kia thì làm như không thấy.

Không khí lúc này có chút quỷ dị, dường như mọi người đều cảm giác được.

Nhiếp Phong Vũ không biểu tình, tầm mắt dừng trên người Nguyên Chiến Dã không lâu.Nhưng Trương Gia Dương ngồi bên cạnh vẫn nhìn Nguyên Chiến Dã chăm chú, đối phương cũng cảm thấy không bình thường.Ngay lúc này, thời gian như một sợi dây cước gắt gao căng chặt.

Nguyên Chiến Dã nhìn những ngón tay của mình trên bàn, không nói một lời. Tầm mắt Nhiếp Phong Vũ cuối cùng vẫn rơi trên người Nguyên Chiến Dã, người kia lúc sau liền cảm giác được. Ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn y, cười một chút rồi vươn đầu lưỡi liếm môi, động tác không rõ là tư vị gì nhưng Nhiếp Phong Vũ cảm thấy có tia bất thường.

Bốn phía giống như tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ cần điểm một chút lửa là có thể thiêu rụi.Nhưng không phải chỉ mình Nguyên Chiến Dã như vậy, mọi người ngày hôm nay đều có biểu tình mà trước kia chưa bao giờ có. Tựa như biểu tình hưng phấn của một con dã thú đói khát lâu ngày khi được rời khỏi ***g sắt.

Dã thú, luôn tìm kiếm phương hướng của huyết tinh.

Đột nhiên tay bị một bàn tay khác bao phủ, Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút,còn chưa kịp quay đầu thì thanh âm của Chu Chính bên tai đã vang lên.

“Tưởng mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Cậu có biết bản thân mình đang làm gì không?”

Nguyên Chiến Dã cảm thấy mỗi mạch máu của cơ thể đều đang sôi trào. Lời nói của Chu Chính như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu hắn, nói với hắn dừng lại .Ít nhất hắn còn xót lại chút lý trí cuối cùng. Mày, Nguyên Chiến Dã, mày không thể quên mày nên làm cái gì.

Ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ, gương mặt đối phương lúc này nở nụ cười có chút kỳ quái. Y cũng đang nhìn Nguyên Chiến Dã, Nguyên Chiến Dã đứng lên khỏi ghế,nghe được một câu nói rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng của Nhiếp Phong Vũ.

“Không kịp nữa rồi.”

Ngay khi kết thúc câu nói,bên tai bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ thật lớn,toàn bộ các dãy bàn đều bị nhấc lên, giây tiếp theo hắn có thể nghe thấy những âm thanh đồng dạng như vậy lần lượt vang khắp phòng, kèm theo đó là những tiếng la hét chói tai đầy sợ hãi.

Tiếng cảnh báo hỗn loạn, quanh quẩn khắp cả ngục giam. Hơn một ngàn phạm nhân giống như phát điên mà chạy ồ ạt lao ra ngoài, cướp đoạt chìa khoá trên người cảnh ngục .Mỗi cảnh ngục đều chỉ có một chiếc chìa khoá,khiến cho mọi chuyện trở thành một trận cá cược,mỗi người đều muốn có được cơ hội duy nhất kia.Ngục cảnh trấn áp quá ít, rất nhanh liền bị phạm nhân bao phủ.

Cảnh báo, rống hét thất thanh, cầu cứu, la lối -tất cả đều cùng một chỗ,làm cho người ta phát điên.

Nguyên Chiến Dã đứng tại chỗ chứng kiến hết thảy, như một con thuyền bị người xô đẩy ra khơi, tựa vào sóng biển để trôi đi.Quay đầu, nhưng một người quen cũng không thấy đâu.

Người đâu? Chu Chính đâu? Đầu Trọc đâu? Đao Ba và Hầu Tử đâu? Còn có—Trần Tích đâu? Rõ ràng là có rất nhiều người, nhưng lại tìm không thấy một người mà hắn nhận thức—.

Ngay lúc đó hắn thấy được tầm mắt của Nhiếp Phong Vũ, y đang đứng trên cầu thang cách đó không xa, hai tên thủ hạ đang che chở y,mà bên cạnh y—Trương Gia Dương đang đứng.

Đột nhiên cảm thấy khung cảnh này thực chói mắt-không!Phải nói là chướng mắt. Trong phút chốc, hai mắt Nguyên Chiến Dã trợn to, một phen lao ra mà xô đẩy những người đang chắn trước mặt. Mấy tên phía trước cản đường hắn đều lần lượt ngã xuống, ánh mắt thuỷ chung dán chặt vào người kia–Đầu Trọc không biết từ nơi nào đi đến, trong tay gã đang cầm thanh sắt cỡ một lóng tay chậm rãi hướng đến bọn Nhiếp Phong Vũ .

Nguyên Chiến Dã nghĩ hắn đã muốn điên rồi, mà Đầu Trọc còn điên hơn!

Đừng đi! Không thể đi! Hắn biết Đầu Trọc muốn báo thù cho Trần Tích, nhưng không có khả năng, căn bản không có khả năng! Nếu đi, chỉ chết oan uổng thôi! Dừng lại! Mau dừng lại! Tránh xa y! Y rất nguy hiểm!

Cước bộ nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy chậm, Nguyên Chiến Dã di động về phía trước, muốn ngăn Đầu Trọc lại.Nhưng dưới chân bị nắm lấy nên khiến hắn phải dừng lại,trong phút chốc,Đầu Trọc đã vọt đến bên người Nhiếp Phong Vũ, giơ cao thanh sắt trong tay rồi đâm xuống, đương nhiên mục tiêu của gã là Trương Gia Dương đang đứng bên cạnh Nhiếp Phong Vũ.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc gần như xẹt lửa, thanh sắt đã bị Nhiếp Phong Vũ nắm lấy. Đầu Trọc ngây ngẩn cả người, muốn rút lại thanh sắt rồi lại phát hiện gã căn bản không thể động đậy.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lạnh lùng phun ra một câu, Nhiếp Phong Vũ nâng chân đá vào bụng Đầu Trọc một cước.

“Ca~!” Lúc này tiếng xương cốt gãy đoạn rất rõ ràng. Còn chưa kịp kêu lên một tiếng,đã giống như diều đứt dây mà rớt xuống.

Đầu Trọc trợn to mắt ngã xuống đất, mở miệng nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Chỉ có mười ngón tay đang bấu chặt mặt đất,giống như muốn đem ngón tay móc chặt.

“Thế nào lại có một tên ngu ngốc như vậy?” Trương Gia Dương bĩu môi, “Không mau chạy trối chết ngược lại còn muốn chọc tao? Hừ!”

Nhiếp Phong Vũ không nói gì,liếc mắt nhìn Đầu Trọc,vừa định ném đi thanh sắt trong tay thì bị Trương Gia Dương bắt lấy.

“Bộ dạng này xem ra cũng không sống được bao lâu,tao đây giúp mày đi sớm một chút!Sớm chết sớm đầu thai,nhớ kỹ kiếp sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!” Nói xong liền cầm lấy thanh sắt đâm vào ngực Đầu Trọc.

Nhiếp Phong Vũ muốn lên tiếng ngăn cản,lời vừa phát ra liền dừng lại. Bởi vì thanh sắt còn chưa đâm vào ngực Đầu Trọc đã bị người ngăn chặn.

“Anh!?” Trương Gia Dương kêu lên,nhìn Nguyên Chiến Dã quỳ trên mặt đất gắt gao nắm lấy thiết côn,máu dính đầy mặt.

Hương vị huyết tinh,thực chán ghét.

Nguyên Chiến Dã chậm rãi đưa mắt nhìn Trương Gia Dương,rồi lấy lau đi vệt máu trên mặt: “Nếu không muốn mất mạng ngay bây giờ thì đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.” Nói xong liền kéo mạnh một cái, nháy mắt Trương Gia Dương cảm giác trên tay dường như bị rách một mảng da, cảm giác như hoả thiêu, máu theo khe hở chậm rãi chảy xuống.

“Hừ !Chưa bao giờ thấy” Trương Gia Dương khẽ cười, nắm chặt tay nói: “Khi anh tức giận sẽ gây ra chuyện như vậy.”

Không trả lời hắn, Nguyên Chiến Dã ném đi thanh sắt trong tay rồi nâng Đầu Trọc lên,từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Phong Vũ.

“Không có việc gì chứ?”

Đầu Trọc nói không nên lời, khẽ gật đầu.

“Tôi mang anh đi.” Nguyên Chiến Dã đỡ lấy Đầu Trọc, cố gắng không đụng đến vết thương của gã, tuy rằng có chút khó khăn nhưng vẫn tận lực cố gắng. Mọi chuyện xảy ra đều bị Nhiếp Phong Vũ thu giữ trong đáy mắt, đôi mày anh tuấn bất tri bất giác khẽ nhướn.Bản thân y cũng chưa phát hiện.

“Như vậy là được sao?” Đột nhiên nói một câu liền khiến Nguyên Chiến Dã và Trương Gia Dương đồng thời nhìn về phía y. Nhiếp Phong Vũ hất cằm về một hướng, mỉm cười nói: “Đồng bạn của cậu cũng giống như những người khác, đều muốn lấy một thứ, rất có lợi cho hắn mà thôi!”

Nguyên Chiến Dã tâm đều cả kinh, nhanh chóng quay đầu thì thấy được cảnh tượng hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Chiếc chìa khoá được giơ cao giữa không trung, mà người cầm chiếc chìa khoá kia,lại là Chu Chính.

Âm thanh cảnh báo lúc này reo lên inh ỏi, rất nhiều cảnh sát vũ trang đang tiến vào căn tin, bắt đầu cuộc trấn áp .

End 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.