Chiến Lật Chi Hoa

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Edit: Dece

Nhiếp Phong Vũ, lần này — là tôi rời bỏ anh –

Mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều không có ấn tượng nào thế nhưng câu nói kia cứ như linh ngôn mà phảng phất bên tai y không tiêu tán. Nhiếp Phong Vũ lẳng lặng nhìn trần nhà, rất lâu sau đó mới ngồi dậy, bốn phía đều là một mảnh đen kịt, chờ vài giây để mắt có thể thích ứng với bóng tối, y nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ lớn cổ điển treo trên tường, nhưng căn phòng tối đen như mực khiến y không thể nhìn thấy bây giờ là mấy giờ.

Nhẹ nhàng giơ lên khoé miệng, lần thứ hai nhắm mắt lại.

Nhớ đến ánh mắt và câu nói cuối cùng kia—cho đến bây giờ vẫn còn chút cảm giác kích thích.

“Đã lâu không gặp ác mộng, thực sự — thú vị.”

Không khí thoang thoảng hương thơm của cơm nóng, những món ăn tinh xảo tượng như tác phẩm nghệ thuật được bày trí trên bàn, người hầu đã được huấn luyện nghiêm khắc đang lưu loát mà đem cà phê rót vào chiếc tách trước mặt Nhiếp Phong Vũ, sau đó hơi cúi đầu.

“Mời ngài chậm rãi thưởng thức.”

Nhiếp Phong Vũ lúc này đang mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc cà vạt màu xám bạc, trang phục tuy rất bình thường thế nhưng trên người y lại đang chậm rãi tản ra một loại hơi thở mê hoặc, làm người ta nhịn không được mà tưởng tượng đến lúc người đàn ông này tháo xuống mọi “ràng buộc” trên cơ thể thì sẽ có bộ dáng như thế nào.Một tay cầm báo xem tiêu đề, tay kia ưu nhã nâng tách cà phê uống một ngụm. Cà phê đắng, đối với y chỉ là một loại chất lỏng.

“Sao nhíu mày vậy? Rất khó uống?” Người chưa đến, âm thanh đã tới trước rồi.

Nhiếp Phong Vũ mặt không biểu tình, buông tách cà phê trong tay rồi lật tờ báo sang trang tiếp theo. Người đi vào mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, phía trên còn in hình một bộ xương khô, quần bò được wax trắng tinh chỉ có thể dùng từ “xé nát” mà hình dung.Mái tóc màu vàng dài ngang vai dưới ánh mặt trời đặt biệt chói mắt mà nụ cười trên môi hắn lúc này so với dương quang còn rực rỡ hơn.

“Hey! Nhiếp Phong Vũ, sao không có phản ứng gì vậy? Lúc ở trên giường không phải anh nói rất nhiều sao!”

Nhiếp Phong Vũ đến mắt cũng chẳng thèm nâng, “Tôi nghĩ tôi nên đổi bảo vệ rồi, người ăn mặc như vậy mà cũng có thể cho vào.”

“Ha ha a!” Một trận cuồng tiếu, Trương Gia Dương đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhiếp Phong Vũ, đưa tay bóc lấy một miếng sushi bỏ vào miệng, sau đó còn tiếc nuối liếm đầu ngón tay một chút, phát ra một loại thanh âm mơ hồ.

“Lão tử đây còn tưởng lúc nào muốn đến thì đến chứ, thủ hạ của anh rất thức thời,đều biết quan hệ của chúng ta!”

Quan hệ? Đôi mắt đang rũ xuống của Nhiếp Phong Vũ chợt loé, nhưng bất luận kẻ nào cũng không phát hiện.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Buông tờ báo trong tay, Nhiếp Phong Vũ cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, động tác tao nhã như vậy làm Trương Gia Dương huýt sáo một cái.

“Anh nhập vai quý công tử a? Ăn một bữa cơm không cần câu nệ đến thế.”Hai tay chống cằm tựa trên bàn, khoé mắt Trương Gia Dương đều là ý cười.

Nhiếp Phong Vũ nuốt xuống thức ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn người đối diện, cười cười, “Thế nào? Sáng sớm đến đây chỉ để nhìn tôi ăn?”

Trương Gia Dương nhún vai, “Lâu rồi chưa gặp, muốn tới thăm anh một chút để coi ở đây có nuôi tiểu bạch kiểm nào không. Để tôi coi thử !” Nói xong liền hướng bốn phía xung quanh nhìn một lần.

Chuyện này mặc dù chẳng có gì thú vị thế nhưng Nhiếp Phong Vũ lại nở nụ cười. Nụ cười rất đỗi bình thường, cùng quá khứ không có gì khác biệt. Trương Gia Dương cũng đang cười, hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Phong Vũ, khoé miệng hay khoé mắt đều cười, thế nhưng một chút tiếu ý cũng không có. Hai người cười, rốt cuộc là thực sự vui vẻ hay giả tạo thì chẳng ai biết được.

“Cậu lo lắng?” Nhiếp Phong Vũ nhẹ giọng hỏi.

Trương Gia Dương nheo mắt, trở về vấn đề chính, “Anh cho rằng tôi lo lắng?”

Nhẹ giọng bật cười, Nhiếp Phong Vũ đưa tay cầm lấy tách cà phê, những cánh hoa tường vi màu đỏ được trang trí trên chiếc tách bằng sứ thuần trắng diễm lệ vô cùng, nhưng chung quy vẫn là giả, đều không phải huyết nhục.

Nhìn nụ cười thản nhiên bên khoé miệng y, Trương Gia Dương cảm thấy có cái gì đó đang chậm rãi biến hoá. Đúng vậy, hắn lo lắng, vì sao lại lo lắng thì chính bản thân hắn cũng không biết. Có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa biết, sau khi ra tù hắn mới phát hiện, Nhiếp Phong Vũ, người đàn ông này, không ai có thể biết y đang suy nghĩ gì trong đầu. Bất quá, Trương Gia Dương khẽ nhíu mày, hắn không biết thì người khác cũng đừng muốn biết!

Đưa tay chỉ vào thức ăn trên bàn, hắn nhìn Nhiếp Phong Vũ rồi hỏi: “Anh không thích ăn ?”

Nhiếp Phong Vũ không nói gì, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trương Gia Dương bật cười một tiếng,nói: “Anh không thích, tôi giúp anh giải quyết triệt để. Anh thích–” Thu hồi ý cười trong đáy mắt, khoé miệng vẫn còn giơ lên, “Tôi cũng sẽ giúp anh giải quyết tận gốc.” Nói xong thì gắp một chút thức ăn đưa vào miệng, trước mặt Nhiếp Phong Vũ chậm rãi nuốt xuống.

Gương mặt vô cùng anh tuấn lại không có biểu tình gì, lẳng lặng nhìn Trương Gia Dương một lúc, Nhiếp Phong Vũ cười cười, tiếp theo liền đưa tay nâng cằm Trương Gia Dương, dùng một loại ngữ khí gần như sủng nịch mà nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn—”

Không bị tôi thương tổn, cậu hẳn là cảm thấy may mắn. Người bị tôi thương tổn, sẽ biết rằng cái gì là tuyệt vọng. Kẻ yếu, không thể tồn tại trong thế giới của y.

“Nguyên Chiến Dã cảnh quan, chúc mừng cậu! Từ hôm nay trở đi, cậu là một cảnh sát chân chính!”

Nguyên Chiến Dã mặc cảnh phục, trừng mắt nhìn thầy hiệu trưởng mặt mày rạng rỡ hùng hồn tuyên bố với mình, nhưng trong nháy mắt chỉ cảm thấy mờ mịt.

Cứ như vậy? Chỉ vỏn vẹn trong ba tuần, hắn đã trở thành một gã cảnh sát chân chính rồi sao?

Nhiệm vụ của hắn không thành công, thậm chí có thể nói là thất bại, hơn nữa hắn còn làm ra cái loại hành động ngu ngốc là bại lộ thân phận trước mặt người khác, nhưng cấp trên lại không hề đề cập tới vấn đề đó, không những vậy bọn họ còn biểu dương hắn rằng ngay thời điểm mấu chốt nắm được chiếc chìa khoá làm cuộc bạo động của phạm nhân bị đàn áp,khiến hắn có một trận ác cảm chột dạ.

Hắn không biết đó có thể tính là một loại đáng thương hay không. Mặc dù, hắn cảm thấy bản thân mình cứ như một tên hề! Một thằng ngu, dùng những hành động nực cười của mình mà đổi lấy một thân cảnh phục, có lẽ bản thân đã trở thành một trò cười cho thiên hạ rồi.

“Sao vậy? Kích động quá nên quên mất mình muốn nói gì rồi à?” Tô Hoà cũng đang mặc một bộ chế phục tương tự, đứng bên cạnh nói với hắn ,trên mặt là biểu tình có chút khó hiểu tựa tiếu phi tiếu.

“Đúng vậy, so với lúc tốt nghiệp còn kích động hơn.” Nguyên Chiến Dã lãnh đạm trả lời. Tô Hoà khẽ hừ một tiếng, hiệu trưởng kế bên thì cười phá lên, ra sức vỗ vai hắn, sức mạnh của người đàn ông gần sáu mươi này rất doạ người, thiếu chút nữa là đem hết hai miếng cơm nắm cùng một ly sữa đậu nành mà Nguyên Chiến Dã ăn sáng sớm phụt ra hết.

“Ha ha ha ha~ A Chiến, tôi nói tiểu tử cậu nhất định phải thành tài đó! Rốt cuộc cùng có một phen làm nên sự nghiệp lớn rồi, tôi biết trường học không phải là nơi cậu nên lãng phí tài năng, bây giờ thì tốt rồi! Từ hôm nay trở đi cậu là một người cảnh sát chân chính, hãy làm cho thật tốt đó! Đến lúc thành tài rồi đừng quên trở về thăm ông thầy già này của cậu đó.”

Nguyên Chiến Dã khoé miệng co quắp một chút, xoa xoa bờ vai đau muốn nứt ra, “Tôi sẽ không quên! Mãi, khắc, ghi!” Ba chữ cuối cùng, Nguyên Chiến Dã dùng khẽ răng mà phát ra, tiếng cười hào phóng của vị hiệu trưởng cứ quanh quẩn trong phòng làm việc. Nguyên Chiến Dã đột nhiên cảm thấy cánh tay bị thương của mình truyền đến một trận đau nhức, ba tuần, vẫn chưa giảm vớt, chắc sẽ sớm quen thôi, quen rồi, có lẽ tốt hơn.

Tô Hoà khoanh hai tay trước ngực liếc mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, sau đó chậm rãi cúi đầu—.

“A Chiến, cấp trên có gửi công văn cho cậu nhậm chức rồi, chỉ còn chờ quyết định của cậu nữa thôi. Có hai nơi để cậu chọn, đều là những nơi rất có tiền đồ.”

Nguyên Chiến Dã cùng vị hiệu trưởng đi dọc hành lang của cục cảnh sát tối cao trong thành phố, trên đường đi những vị cảnh quan gặp họ đều gật đầu chào hỏi không ngừng, còn có mấy nữ cảnh viên trẻ tuổi len lén ngắm nhìn Nguyên Chiến Dã vài ba lần.

“Một cảnh cục ở thành phố T, tổ chống tệ nạn xã hội, bọn họ vừa lúc cần thêm vào tân cảnh viên, lấy năng lực của cậu thì chỉ cần cố gắng làm việc thật tốt thì rất nhanh sẽ trở thành giám sát viên. Nơi đó là một chỗ tốt a—” Hiệu trưởng vừa hướng cảnh viên xung quanh gật đầu, vừa thao thao bất tuyệt nói với Nguyên Chiến Dã.

Tổ chống tệ nạn xã hội? Nguyên Chiến Dã nhấp hé miệng, dường như—không có gì không ổn. Kỳ thật hắn cảm thấy được phân công đến nơi nào đều không quan trọng, quan trọng là—hắn muốn thay đổi một môi trường mới.

“A!” Đột nhiên kêu lên một tiếng, hiệu trưởng vỗ vai Nguyên Chiến Dã vài cái rồi chỉ về phía trước, nói: “Kìa, người kia là tổ trưởng của đội chống tệ nạn xã hội đó! Vừa đúng ngày hôm nay cậu ta trở về đây làm việc, nếu như muốn làm việc cùng bọn họ thì cậu nên đi chào hỏi người ta một chút, thiết lập quan hệ !”

Vô thức ngẩng đầu, Nguyên Chiến Dã nhìn về phía trước, đứng ở đầu hành lang cách đó không xa có hai người đàn ông mặc cảnh phục, hắn nhìn thoáng qua người mà hiệu trưởng vừa mới khẳng định là tổ trưởng của đội chống tệ nạn xã hội.

Ồ! Không tồi! Dáng người vừa phải, cao lớn nhưng mảnh khảnh, lớn lên cũng rất tuấn tú, vẫn còn mang một chút phong tình đặc thù, Nguyên Chiến Dã không biết mình vì sao lại dùng từ “phong tình” để hình dung một người đàn ông. Có lẽ, đội phòng chống tệ nạn xã hội đôi khi cần vài người như vậy để hỗ trợ hoàn thành công việc đi! Trong lòng nghĩ như vậy, Nguyên Chiến Dã liền đưa ra quyết định, vừa định tiến lên chào hỏi người không lâu sau này sẽ trở thành ‘đồng sự’, người kia cũng đang nhìn hắn thì đột nhiên nhe răng cười—giây tiếp theo Nguyên Chiến Dã đã dùng hết sức lực mà thu chân về.

Tà! Thực sự là cười tà đó! Người kia bày ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười làm da gà của Nguyên Chiến Dã nổi lên rần rần, ngay lập tức tiếng chuông cảnh báo reo inh ỏi trong đầu, đinh tai nhức óc. Rất nhiều năm về sau, Nguyên Chiến Dã vẫn không hiểu vì sao người kia lại cười với hắn như vậy, sau đó liền có một loại xung lực muốn đánh tên kia, bởi vì nụ cười này, tuổi thọ của Nguyên Chiến Dã—hoàn toàn cải biến!

“Tôi đến chỗ còn lại.” Quay đầu, Nguyên Chiến Dã dùng thanh âm kiên định nhất để nói về lựa chọn của mình với vị hiệu trưởng.

“Ha?” Ngây ngẩn cả người!

Sau khi đem bộ y phục cuối cùng bỏ vào vali hành lý, Nguyên Chiến Dã thẳng lưng nghiêng nghiêng cái cổ đang cứng ngắt. Đồ dùng của hắn rất ít, chẳng qua chỉ có vài bộ y phục, còn có di động và máy MP3, cùng một cái laptop đã rất lâu chưa sử dụng. Toàn bộ tài sản của hắn chỉ cần một chiếc vali là có thể chứa hết. Hắn cho đến nay vẫn là người khi rời khỏi nơi nào đó cũng không có gì lưu luyến, một cái vali đơn giản, đã có thể mang tất cả của hắn đi.

Lần thứ hai nhìn bốn phía xung quanh, hắn đã ở vài chục năm ở đây, ngoại trừ những vết tích loang lổ quen thuộc trên tường, hình như không còn bất cứ thứ gì khác, ngay cả mấy tấm poster phim gì cũng không có. Khoé miệng hơi cong, Nguyên Chiến Dã biết hắn không cười. Tầm nhìn bỗng nhiên bị một ánh sáng màu bạc hấp dẫn, quay đầu, vật kia đặt trên tủ đầu giường làm sắc mặt hắn trầm xuống.

Sợi dây chuyền tinh xảo, một vòng khuyên hình đoá hoa bách hợp màu bạc đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hoà, nhưng ánh mắt của Nguyên Chiến Dã vẫn là lạnh lẽo. Lẳng lặng nhìn vật kia một lúc, rất lâu sau đó, hắn nhíu mi đi lại cầm lấy sợi dây chuyền. Đây là vật mà sau ba ngày rời khỏi ngục giam có một cảnh viên vội chạy đến đưa cho hắn.

‘Nguyên cảnh quan, đây là đồ của anh! Hai ngày trước vẫn chưa kịp đưa lại cho anh, biết anh ngày hôm nay xuất viện nên lập tức chạy đến đưa, anh xem thử đi, không bị hỏng phải không?’

Nguyên Chiến Dã nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trang sức trên tay cảnh viên như nhìn thấy một con độc xà, không biết qua bao nhiêu lần người kia gọi tên hắn, hắn mới chậm rãi đưa tay cầm lấy sợi dây chuyện, nói một tiếng cảm ơn nhưng lại nghe không ra cảm tình gì, biểu tình trên mặt có chút “làm người ta sợ hãi”.

Cảnh viên sờ sờ mũi rời đi, Nguyên Chiến Dã đứng yên tại chỗ không biểu tình nhìn vật trong tay, giống như hiện tại.

Cảm giác băng lãnh theo đầu ngón tay truyền đến lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng không thể ấm áp.

Tựa như y vậy—.

Đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa nụ cười này còn bật ra tiếng. Nguyên Chiến Dã cầm sợi dây chuyền ném vào trong vali hành lý, không là của anh thì sẽ không là của anh, là của anh, bỏ đi cũng không được.

Thật là một kết thúc thú vị.

Ngày mới vừa tảng sáng, Nguyên Chiến Dã mang theo toàn bộ gia sản của mình xuất phát, hắn muốn đến nơi nhận việc sớm hơn một chút, dùng lời nói của vị hiệu trưởng thì chính là: Một địa phương nhỏ nhưng rất mỹ lệ, du ngoạn thắng cảnh, không khí trong lành, cư dân địa phương cũng chất phác, ở nơi đó vài năm thì sẽ trẻ hơn vài tuổi.

Hắn phải ngồi tuyến xe thứ nhất vào sáng sớm, buổi chiều sẽ đến nơi. Báo danh trong ngày, cho nên hắn mặc cảnh phục để lên đường luôn. Một tay đặt trong túi quần, hít sâu một ngụm không khí sáng sớm, trước đây chưa bao giờ chú ý, hiện tại hắn sẽ nhớ kỹ mùi hương của nơi hắn từng sống, như vậy sau cùng sẽ còn một chút kỷ niệm.Vậy là đủ rồi.

Mới đi được không lâu, di động trong túi quần đột ngột vang lên, nghĩ rằng là hiệu trưởng gọi thế nhưng vừa thấy tên người gọi đến thì ngây ngẩn cả người, không nghĩ là cậu ta sẽ gọi cho mình, Nguyên Chiến Dã trượt mở điện thoại.

“Alo.”

“Đi chưa?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Tô Hoà.

“Rồi! Trên đường đến nhà ga.” Nguyên Chiến Dã thành thật trả lời.

“Đi bộ hả? Sao không đón xe?”

“Không cần, đi không xa.”

“Không cần tính vài đồng lẻ đâu, mặc cảnh phục đi trên đường rất phô trương đó, đây là mục đích của cậu?”

Nguyên Chiến Dã cười khổ một chút, hỏi: “Cậu có phải vì tôi chưa viết thư cảm ơn nên ghi hận trong lòng không a? Nói thế nào lại có chút châm biếm vậy?”

Đối phương trầm mặc vài giây, “Nguyên Chiến Dã, cậu trước đây cũng nói với tôi như vậy, sao bây giờ ý châm chọc của cậu bị rút sạch rồi?”

Lúc này đổi lại Nguyên Chiến Dã trầm mặc.

“Trong ngục giam,không phải thời thời khắc khắc nào tôi cũng theo dõi cậu, nhưng trong ngục có xảy ra chuyện nhỏ nhặt nhất tôi cũng biết, cậu và—”

“Tô Hoà!” Đột nhiên cắt ngang lời Tô Hoà, thanh âm Nguyên Chiến Dã trở nên quạnh quẽ, “ Nếu như cậu bây giờ còn muốn biết thêm điều gì, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại nơi đây không phải ngục giam, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu, bất luận là công hay tư.”

Đầu dây bên kia điện thoại một trận trầm mặc, Nguyên Chiến Dã cũng không mở miệng, cho đến khi nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ.

“OK, xem như tôi chưa nói.” Rốt cuộc Tô Hoà cũng cúi đầu trước, “Cậu thuận buồm xuôi gió, thầy sáng sớm hôm nay phải tham gia hội nghị quan trong, không thể tiễn cậu, cho nên chuyển lời với cậu lên đường cẩn thận, tới nơi rồi gọi điện cho thầy.”

Nguyên Chiến Dã ừ một tiếng, “Tôi biết rồi, cảm ơn—” Ngừng vài giây, “Tô Hoà—”

“Hửm?” Người đối diện tựa hồ có chút ít ngạc nhiên.

“Sau cuộc bạo động thì thế nào?”

“Đã chết mười sáu người, bị thương hơn một trăm, đã xử lý ổn thoả rồi.”

Ngón tay cầm điện thoại có chút trắng, Nguyên Chiến Dã há miệng thở dốc, hỏi: “Người bị thương—cũng có thể chết rồi, có người nào họ Chu—”

“Nguyên Chiến Dã, cậu hiện tại hỏi những chuyện này đã không còn ý nghĩa gì rồi. Có biết cũng không thay đổi được gì.”

Nghe từng câu từng chữ vô tình, nhưng lại không có lý do gì để phản bác. Đây là lần thứ mấy, hắn vô pháp phản bác lời nói của Tô Hoà. Lẳng lặng tắt máy điện thoại, Nguyên Chiến Dã sải bước nhanh hơn, dường như đang bỏ chạy, đáy mắt có tia thống khổ tinh tường hiển hiện. Hắn vẫn là người, hắn không có bạn bè, nếu như—xem chuyện đó—.

Trên xe lửa, Nguyên Chiến Dã ngồi ở vị trí ngược hướng, nhìn mọi thứ phía sau dần dần biến mất, khói thuốc từ khoé miệng chậm rãi tản ra, xe lửa đang thông hướng về phía trước, người bốn phía từ từ rời đi, cho đến khi trên xe trống trải chỉ còn mình hắn, ngoại trừ tiếng còi của xe lửa, mọi thứ an tĩnh đến đáng sợ, gần như trống rỗng.

Phía trước cái gì đang chờ hắn, Nguyên Chiến Dã vẫn chưa nghĩ đến, hắn không bao giờ suy nghĩ về chuyện tương lai, mà chuyện quá khứ– nhẹ nhàng động điếu thuốc trên miệng, tàn thuốc rơi xuống theo gió bay đi.

Nhắm mắt lại, Nguyên Chiến Dã nở nụ cười, “Nguyên lai, việc này rất dễ làm.”

—–

Ngồi xe xóc nảy gần năm giờ đồng hồ, cuối cùng Nguyên Chiến Dã cũng đến được địa điểm công tác của mình—Thanh Tuyền Trấn. Cái gọi là “Một nơi tuy nhỏ nhưng rất mỹ lệ” chính là một thị trần bị núi che khuất, cây cối um tùm bao bọc xung quanh, chỉ cần lắng tai một chút thì hắn có thể nghe được cả tiếng chim hót cùng tiếng róc rách của khe suối, nhưng nơi đây còn khiến Nguyên Chiến Dã kinh ngạc hơn là trên đường, một chiếc ô tô cũng không có! Hầu như người dân ở đây đều đi xe đạp, trên đường có mấy đứa trẻ đi giao báo.Ông chủ cửa hàng ven đường đang dùng bình nước tưới tiêu cho mấy bông hoa hồng trước tiệm, kế bên là một cửa hàng rau quả, bà cô đang lựa những củ quả có vài lỗi nhỏ bỏ vào rổ giảm giá đặc biệt, mấy đứa trẻ tiểu học đúng giờ tan trường liền tốp năm tốp ba chạy như băng về nhà, không hề lo lắng sẽ bị xe đụng phải, bởi vì nơi này căn bản không có xe.

Đi trên đường, người dân ở đây đều nhìn hắn như người ngoài hành tinh vô tình rớt xuống Trái Đất, đem hắn quan sát từ đầu tới chân một lượt, khiến hắn có cảm giác quần áo trên người đều bị lột sạch.

Vậy—nơi này, rốt cuộc là—khi trình vé tàu để xuống ga liền có một loại xúc động phải chăng đã đến nhầm nơi, thế nhưng nơi này đích thật là trạm cuối.

Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã hạ quyết tâm đi lại gần một đám nữ sinh trung học quanh co hỏi một câu: “Xin lỗi, cho tôi hỏi, cục cảnh sát ở đâu vậy?”

Biểu tình trên mặt của đám nữ sinh có thể gọi là ngượng ngùng, thêm một chút hưng phấn và si mê, trong đó có người đưa tay chỉ về một hướng, “Là bên kia.”

“Cảm ơn.” Cười lịch sự, Nguyên Chiến Dã muốn thể hiện lòng cảm kích của mình, dù sao dân-cảnh quan hệ phải tốt đẹp một chút chứ.

“Ô~~~~~~” Tiếng thét chói tai cực đỉnh đê-xi-ben vang lên, mấy nữ sinh lắc lắc đầu rồi chạy đi, Nguyên Chiến Dã đứng yên tại chỗ mặt đầy hắc tuyến.

Thật là—dân phong chất phác nha!

Hoá ra, chất phác, không chỉ có dân phong. Ngay khi Nguyên Chiến Dã đứng trước cánh cổng của cục cảnh sát Thanh Tuyền Trấn thì cảm nhân được điều này rất sâu sắc. A ! Nếu cái này mà được gọi là cổng thì—.

Cánh cổng trơ trụi chính xác là thiếu mất cái « cửa », phía trước có một trụ gác nhỏ như lỗ mũi, mấy miếng băng dính trong suốt dán kín lỗ hổng trên tấm kính thuỷ tinh chi chít như mạng nhện, Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đó là lỗ hổng do đạn bắn lưu lại. Hắn nhón chân nhìn vào bên trong, không có người. Đi sâu vào sân, một toà tháp nhỏ hiện ra trước mắt—có lẽ gọi là pháo đài thì đúng hơn, mảnh đất không tính là lớn, một phần tư trồng rau xanh, một phần trồng cây củ, một phần trồng hành tây, phần còn lại ngăn cách lối đi với mảnh đất trồng mấy cây thược dược thẫm màu.

Gió lạnh thổi qua, Nguyên Chiến Dã lạnh đến tận xương tuỷ. Nhất thời cả người sững sờ tại chỗ, một lần nữa hoài nghi mình có đi sai chỗ không, nhưng khi thấy trước toà nhà có treo một tấm bảng hiệu : Cục cảnh sát Thanh Tuyền trấn thì chút ít hy vọng cuối cùng cũng tan nát.

Thì ra không phải là đất trồng rau.

Nhắm mắt lại, dù sao người dân ở đây cũng tương đối khá, Nguyên Chiến Dã mang theo hành lý chậm rãi hướng cửa đi đến, đi vài bước thì thính lực nhạy cảm khiến hắn nghe được âm thanh cách đó không xa, có người đang đến gần, ngẩng đầu thì thấy một ông lão mặc áo sơ mi trắng và quần soóc đang từ phía sau đi tới, trên đầu còn đội cái mũ rơm cũ nát, trên cổ quấn một cái khăn lông màu trắng đã có vài điểm ố vàng, trên tay thì cầm một cây củ cải lớn.

“Ách?” Thấy Nguyên Chiến Dã mặc cảnh phục, đối phương trước tiên là sửng sốt.

Nguyên Chiến Dã đứng thẳng người, tự giới thiệu bản thân ”Chào bác! Tôi đến để báo danh, xin hỏi— “

“Có người~~~~ ! Có người đến rồi ~~~~ ! Cuối cùng cũng có người đến rồi~~~~ !” Một trận rống to điên cuồng không phù hợp với tuổi tác, ông lão ném củ cải sang một bên rồi chạy vào bên trong, để lại người kia còn đang kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, nhịn không được bèn cúi xuống nhìn một lượt đồng phục của mình, đưa tay sờ sờ mặt, Nguyên Chiến Dã hắn không ngờ mình lớn lên lại ‘đáng sợ’ như vậy.

Đi vào bên trong toà nhà, vừa nhìn là biết ngay kiến trúc này đã có thâm niên lâu đời, khiến người ta nghĩ ngay đến nó là sản phẩm trước thời giải phóng. Hình ảnh của vị lãnh tụ đầu tiên đã ố vàng, có mấy điều khoản pháp luật cũ kỹ mà Nguyên Chiến Dã chưa bao giờ thấy qua, nghiêm trọng hoài nghi nó cũng đã lỗi thời lắm rồi. Sàn nhà và cầu thang đều là gỗ tự chế, khi bước đi sẽ phát ra mấy tiếng vang « kọt kẹt », Nguyên Chiến Dã vô thức bước đi nhẹ hơn.

“Xin hỏi, có ai ở đây không ?” Gọi một tiếng, chẳng có ai trả lời, Nguyên Chiến Dã cau mày, thoáng nắm chặt tay cầm vali một chút.

“Đến đây !” Cuối cùng cũng có người trả lời,Nguyên Chiến Dã nhận ra đó là thanh âm của ông lão ban nãy, từ lầu hai truyền đến.Hắn ngẩng đầu, quả nhiên là bóng người đang vội vội vàng vàng từ tầng hai chạy xuống,áo sơ mi cùng với quần soóc đã không thấy đâu, thay vào đó là một bộ chế phục đồng dạng với Nguyên Chiến Dã, chỉ có điều so với bộ của hắn cũ hơn rất nhiều, hơn nữa mới nhìn liền biết nó vừa được lấy từ trong tủ ra, có rất nhiều nếp nhăn.

“Xin chào xin chào ! Để cậu đợi lâu. Thật có lỗi.” Ông lão vừa xăn tay áo vừa cười cười xin lỗi Nguyên Chiến Dã, “Tôi là cảnh viên ở đây, chủ yếu quản lý hành chính.Cậu gọi lão Cao là được. Cậu là Nguyên cảnh quan phải không ? “

“Vâng, xin chào.” Nguyên Chiến Dã gật đầu, liếc mắt nhìn đôi dép nhựa dưới chân lão Cao, “Tôi là Nguyên Chiến Dã.”

“A ! Tốt tốt ! A !Được rồi ! Để tôi đưa cậu đi gặp mấy người khác! Mọi người đều biết hôm nay cậu đến,vẫn ngóng sớm giờ á!”

Ngóng trông hắn đến đây? Nguyên Chiến Dã cau mày, có loại cảm giác kỳ quái.

“Trên đường xa ngồi đã lâu rồi phải không? Mệt mỏi rồi? Chúng ta nơi này có phần thiên vị, sau khi gặp xong mấy người khác, tôi sẽ đưa cậu đến ký túc xá hảo hảo nghỉ ngơi, chúng tôi đều ở trong cục, có chuyện gì thì gọi một tiếng là được, đợi cậu lấy lại sức rồi sẽ mang cậu đi thăm quan một chút—” Lão Cao thao thao bất tuyệt nói, cảm giác xa lạ lần đầu gặp mặt chút xíu cũng không có, Nguyên Chiến Dã yên lặng lắng nghe, theo ông đi lên lầu.

Cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm rất có quy luật, là tiếng thái rau, Nguyên Chiến Dã cau mặt, có người nấu ăn ở đây? Khi mùi hương thoang thoảng truyền đến liền khẳng định được suy đoán của mình.

“A! Là Tiễn Diệp a! Biết cậu đến đây nên nó chuẩn bị cơm tối cho cậu, xem như khách phương xa đến ăn cơm, cây củ cải hồi nãy cũng là hái cho cậu đó a! Đợi lát nữa tôi sẽ đem đến.” Lão Cao có chút nịnh nọt.

“Cảm ơn.” Nguyên Chiến Dã ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn lão Cao đẩy cửa mở ra, hai người đi vào, một trận hương vị hải sản phả vào mặt,rất thơm.

Đứng giữa quầy bếp là một thanh niên chiều cao trung bình đang xào đồ ăn, cậu ta đeo mắt kính không gọng, hai mắt như lưu hải vừa dài vừa hẹp, nụ cười ôn hoà lộ vẻ thản nhiên, kết hợp với tạp dề màu hồng phấn làm cả người cậu đều tản ra khí tức đầy tao nhã. Quay đầu,nhìn thấy Nguyên Chiến Dã cùng lão Cao, thanh niên nụ cười càng sâu, tắt đi bếp ga rồi đặt đôi đũa trong tay xuống.

“Là Nguyên cảnh quan phải không ? Xin chào ! Tôi là Tiễn Diệp.”

“Chào !” Nguyên Chiến Dã khẽ gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ tiểu tử này không phải đầu bếp được mời đến chứ ?

“Tôi là người phụ trách sự cố, thư nhậm chức của anh đợi lát nữa đưa cho tôi là được, tôi sẽ làm ngay thủ tục nhậm chức cho anh.” Tiễn Diệp dường như nhìn thấu tâm tư của Nguyên Chiến Dã, nhưng nụ cười trên môi vẫn rất điềm đạm.

Nguyên Chiến Dã cũng cười cười.

“A ? Tiểu Quan đâu ? ” Lão Cao hỏi một tiếng, ngó nghiêng ngó dọc xung quanh.

“À—” Tiễn Diệp nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi nói hắn sắp trở về rồi, sau đó ngẩng đầu nói với Nguyên Chiến Dã : ‘‘Hắn là đồng sự của chúng ta, đang trên đường tuần tra, sẽ trở lại ngay thôi.’’

Gật đầu, Nguyên Chiến Dã trong lòng nghĩ thầm ngoại trừ nấu cơm thái rau còn có thể làm chính sự nữa. Vừa mới nghĩ vậy, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thanh thuý, rất nhiệt huyết mà nói—.

“A~~~ ông nội nó ! Hôm nay lại thua Lý đại thúc năm mươi đồng, lần sau không tuần tra bên đó nữa, mỗi lần chơi mạt chược đều thua, thực sự là một nơi bất thường ! “

Nguyên Chiến Dã nghĩ rằng Tsukkomi(*) đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.( Tsukkomi : là dạng nói móc sốc óc người khác,làm người khác tức giận). (Câu này nghĩa là tiểu Quan nói chuyện không thể đỡ được =)))) )

Ba người nhìn chằm chằm cánh cửa, quả nhiên ba giây sau cánh cửa được mở ra, một người thân hình không hẳn là quá cao nhưng vóc dáng cực kỳ vừa phải đang bước vào, là một cậu thiếu niên tuổi trẻ sôi nổi điển hình của đất nước, biểu tình trên mặt vô cùng kiệt ngạo bất tuân, thêm vào đó là một chút thanh xuân của tuổi mới lớn, khoé mắt hơi giơ lên, như con mèo mà quan sát bốn phía, mấy nút áo của cảnh phục trên người một cái cũng không thèm cài, bên trong là chiếc T-shirt in hình Trung sĩ Keroro, dưới chân đang mang một đôi Sneaker không cũ cũng không mới, Nguyên Chiến Dã chẳng hề câu nệ mà so sánh phong cách này với Laventino, trang phục của cậu ta chỉ có thể dùng từ ‘‘ hoang dã’’ để hình dung.

Nguyên Chiến Dã lần đầu tiên thấy người có thể đem chế phục mặc thành như vậy.

“Tiểu Quan, đây là Nguyên cảnh quan hôm nay đến báo danh. ” Lão Cao trước một bước giới thiệu.

Người trẻ tuổi được gọi là tiểu Quan trên dưới quan sát Nguyên Chiến Dã một chút, ánh mắt tràn ngập hứng thú nồng đậm, lại vô cùng lộ liễu làm Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa đỡ không nổi.

“Xin chào, tôi là—”

“Anh chính là cục trưởng mới đến ?”

A ? Nguyên Chiến Dã sửng sốt,cục trưởng ? Hắn ? Khi nào hắn được làm “nhân viên” cấp cao vậy ?

“Không sai—” Tầm nhìn lần nữa lại dạo một vòng trên mặt Nguyên Chiến Dã, thanh niên hai tay đặt trong túi quần có chút giơ lên, ” Tôi là Quan Trí, phụ trách những vụ án giết người,phóng hoả,cướp đoạt, cường gian. Mong anh chỉ giáo nhiều. “

Nguyên Chiến Dã lễ phép gật đầu một cái, “Tôi là Nguyên Chiến Dã, mong cậu giúp đỡ. “

“Được rồi được rồi ! Đều đã biết nhau,có chuyện gì muốn nói thì đợi cơm nước xong xuôi rồi bàn sau Nguyên cảnh quan—không ! Hiện tại phải gọi là cục trưởng ! Chờ cục trưởng nghỉ ngơi tốt rồi nói sau ! ” Lão Cao giơ hai tay vẫy vẫy ý bảo mọi người ngồi xuống, “Tôi còn phải đi lấy củ cải, Diệp con làm rau trộn nhá ! “

Tiễn Diệp gật đầu mỉm cười.

“Ừm—xin hỏi còn đồng sự nào khác không ? ” Nguyên Chiến Dã đặt hành lý xuống, nhớ tới chuyện gì liền hỏi một câu.

Ba người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn hắn.

“Ách ? Làm sao vậy ?”

” Đồng sự khác ? ” Quan Trí trừng mắt nhìn, bật cười, “Không có đồng sự khác đâu, cảnh cục ở Thanh Tuyền trấn chỉ có ba người chúng tôi, hiện tại thêm anh vào, có bốn người rồi đó ! “

Kháo ! Nguyên Chiến Dã âm thầm cắn răng một chúng, có loại cảm giác bị bán đứng.

End 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.