Chiến Lật Chi Hoa

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Edit: Dece

Tin mình đi, con thỏ này liên quan đến cái áo của Tiểu Quan đó =))

“Lại đây, lại đây nào! Ngày hôm nay chào đón cục trưởng mới, mọi người không say không về a! Cạn ly!” Lão Cao vẫn cười phóng khoáng như những khi còn trẻ, tiếng cười trong căn phòng đơn sơ có chút vang vọng.

Bốn người đều ngắn gọn tự giới thiệu, sau đó là sự kiện chính—ăn cơm !

Nguyên Chiến Dã cầm chén ngồi trước bàn, nhìn dòng chất lỏng màu vàng nhạt chậm rãi đổ đầy ly, bọt trắng sôi sục tràn ra ngoài dính vào tay hắn. Bốn người rất tự nhiên mà ngồi vào bốn vị trí xung quanh bàn, soup hải sản, tôm nõn rang trứng, thịt mộc tu, cá chép kho, hoa cải xào nấm kèm rau trộn, mặc dù đều là những món ăn thường ngày nhưng lại được bày trí vô cùng bắt mắt. Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua…người chế biến những món ăn này—Tiễn Diệp, đối phương cũng phát hiện ra ánh mắt của hắn, đẩy gọng mắt kính một chút rồi mỉm cười, nâng ly mời hắn uống rượu. Có chút kỳ quái, một người nhìn qua chỉ giống như thư sinh nho nhã thế nhưng còn biết nấu ăn, không những không có cảm giác ẻo lả, ngược lại bộ dáng đeo tạp dề của hắn lại vô cùng thích hợp, dường như chuyện cầm bút và cầm dao đều được thực hiện rất tự nhiên.

“Uống! Uống! Đầy ly đầy ly!” Tầm nhìn chuyển sang hướng khác, Quan Trí nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, hắn cùng Lão Cao uống một chén “Rượu giao bôi”, Lão Cao đã thay đồng phục khuôn mặt lúc này đều đỏ rần, đầu lưỡi có chút rát. Quan Trí so với ông uống không ít hơn là bao nhiêu,sắc mặt vẫn rất hồng thuận, dường như cậu ta đem rượu uống thành thuốc bổ luôn rồi.

Thu hồi tầm mắt, Nguyên Chiến Dã nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nhíu mày. Hương vị rất lạ, cũng có thể hắn trước giờ đều không phải là người mê rượu chè. Mười mấy chai bia trống không nằm la liệt trên mặt đất hắn còn chưa góp thêm chai nào.

“Cục trưởng, cậu trước đây công tác ở đội nào? Sao lại muốn đến một nơi nhỏ như thế này a? Ợ~~~!” Lão Cao vừa hỏi vừa rót rượu cho mình, đổ rượu một hồi lâu mới phát hiện chai đã cạn hết.

“Không cần gọi cục trưởng, tôi trước đây là giáo viên cảnh quan, gần đây mới chuyển nhập chức vị.” Nguyên Chiến Dã nói xong thanh miêu đạm tả, không muốn nói nhiều.

“Nga? Thầy giáo a~~~?” Âm tiết cuối kéo dài bất thường, người lên tiếng là Quan Trí. Lão Cao đã chui xuống bàn tìm thêm mấy chai bia. Nguyên Chiến Dã buông ly, nhìn Quan Trí.

“Nhìn dáng vẻ của anh không giống như phong cách của thầy giáo nga! Thảo nào bị điều đi.” Kéo kéo cổ áo sơ mi, Quan Trí cười nói một câu.

“Sao lại nói vậy?” Nguyên Chiến Dã thiêu mi một chút, Quan Trí nhìn thấy chỉ cười cười.

“Trên người anh mang theo một cỗ ngoan khí, làm thầy giáo rất lãng phí đó.”

Lời này làm Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút, sau đó bất động thanh sắc mà quan sát cậu thiếu niên chỉ mới ngoài hai mươi kia.

“Lão Cao mau chui ra đây, muốn ngủ thì quay về giường mà ngủ !”

“Để ông ấy ngủ đi! Lão Cao một khi rượu vào thì Trái Đất có bạo tạc kêu cũng bất tỉnh thôi,ông ấy không như vậy thì làm sao bị điều đến đây ngu ngốc cả đời” Tựa hồ rất thê lương, lời nói của Tiễn Diệp còn mang một chút ý vị đùa giỡn, quay đầu nói với Nguyên Chiến Dã: “Cục—”

“Gọi A Chiến là được rồi.” Nguyên Chiến Dã đỡ lời.

Tiễn Diệp gật đầu, tuổi của hắn so với Nguyên Chiến Dã cũng không chênh lệch nhiều, chỉ lớn hơn Nguyên Chiến Dã một chút.

“A Chiến, đã lâu rồi không có đồng sự mới đến đây, trong lúc nhất thời có chút không quen. Lão Cao rất phấn khích, Tiểu Quan tuổi còn nhỏ, đừng trông mặt mà bắt hình dong, kỳ thật cậu ấy rất là cao hứng đó.”

“Này này! Anh nói cái gì a?” Quan Trí đang ngồi một bên uống rượu nghe thấy liền nhíu mày, bĩu môi. Nguyên Chiến Dã cười cười.

“Tuy rằng tôi không am hiểu nhiều về cách giao tiếp của người cấp dưới, nhưng tin tôi đi, tôi sẽ là một đồng sự không tồi đâu.”

“Đương nhiên rồi.”

“Hừ!” Quan Trí mũi hừ một tiếng, lầm bầm cái gì trong miệng nhưng nghe không rõ, đột nhiên “rầm” một tiếng, đầu đã gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự luôn.

Nguyên Chiến Dã mắt giựt giựt, có chỗ không phản ứng kịp. Làm sao mà gục trên bàn luôn a?

“Đừng chú ý. Cậu ta là như vậy.” Tiễn Diệp lấy thêm một chai bia, đặt trên bàn rồi dùng đồ bật nắp để khui chai, mọi động tác đều thuần thục, hơn nữa còn rất tao nhã.

“Lão Cao uống thành cái dạng gì thì chính là dạng đó, Tiểu Quan tuy uống không ít hơn là nhiêu nhưng mặt vẫn còn tỉnh lắm, kỳ thật đã say rồi.” Nói xong liền “ùng ục” rót đầy ly, sau đó liền “ừng ực” uống vào, một chén cạn sạch, thời gian chưa quá năm giây.

Có chút—trợn mắt há mồm.

“Thật ngại quá, chỉ là hơi khát một chút.Bia này chúng tôi dùng nước suối để ủ đó,giải khát lắm. Tôi bình thường đều uống nó thay trà, anh cũng uống đi ! Đừng lo lắng, ăn chút đồ nhắm a ! Tay nghề tôi không tốt cũng đừng để ý nha !” Tiễn Diệp vẫn đang nhất phái nho nhã, làm một tư thế mời.

“A!” Gật đầu, Nguyên Chiến Dã lấy một cái bát kèm theo một đôi đũa, nhìn vẻ mặt tươi cười của người đối diện, cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.

“Vừa rồi chỉ nghe Lão Cao nói, còn chưa mời anh một ly!”

“Không cần khách khí—”

“Xem như tôi uống luôn phần hai người bọn họ, đến đây! Cạn ly!” Cười híp mắt giơ lên ly rượu, nam nhân nhã nhặn kia thế nhưng lại rất phóng khoáng, ánh mắt không nhanh không chậm đang nhắm thẳng vào Nguyên Chiến Dã, khiến hắn vô pháp cự tuyệt.

Nhìn đối phương vài giây, Nguyên Chiến Dã cau mày một chút, giơ lên khoé miệng, đưa tay mở lỏng nút áo trên chế phục.

“Thì ra ở đây mọi người đều dùng phương pháp này để chào đón tân đồng sự–”

“Ha hả!” Vẫn là vẻ mặt tươi cười, “ Rượu phẩm và nhân phẩm kỳ thực không có khác biệt.”

Hai người dường như sớm đã hợp ý với nhau song song giơ lên ly rượu, “lách cách” âm thanh thuỷ tinh va chạm vang lên.

“Cạn ly!”

Buổi tổi ngày thứ nhất đến Thanh Tuyền trấn, Nguyên Chiến Dã, ngủ rất say.

‘Cậu thực là đáng yêu—”

‘Tôi thích ánh mắt của cậu khi nhìn tôi—’

‘Cậu cũng rất tốt—thế nào—có muốn hay không trở lại làm người bên cạnh tôi—’

‘Cậu ta không có giá trị, mà cậu—cũng không có—’

“Ân—” Cổ họng khô khốc như bị hoả thiêu, đầu nặng như thiết cầu, chuyển động cũng có chút khó khăn. Nguyên Chiến Dã cảm thấy mình dường như đã chết đi một lần, toàn bộ khớp xương trong cơ thể không chỗ nào là không đau.

Thật là một giấc mơ chết tiệt—giật giật ngón tay, ga trải giường mềm mại làm hắn có cảm giác như đang ở trên mây—.

Ưhm? Giường? Cau mày, hồi ức dần dần xuất hiện trong đầu—uống rượu?Đúng rồi! Uống rượu, hơn nữa còn là lần đầu tiên trong đời hắn uống nhiều như vậy.Tiếp theo còn nhớ tới nam nhân nhã nhặn tên Tiễn Diệp, người không thể không có tướng mạo, từ này dùng cho hắn thì quá thích hợp rồi.

Chẳng qua—hắn thế nào lại nằm trên giường? Hai chân như nhũn ra của hắn đã xác định được ngày hôm qua hắn không thể tự mình leo lên giường, hơn nữa—quần áo đã bị cởi sạch.Không cần nhìn, Nguyên Chiến Dã cũng cảm nhận được cơ thể gần như xích loã của hắn lúc này chỉ xót lại một chiếc quần lót, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!

“Ngô—”

Hửm? Khoan đã, hình như có vật gì đó—đầu óc đang trì độn dần dần thanh tỉnh, Nguyên Chiến Dã vừa định mở mắt thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đang đè nặng trên ngực mình, hơn nữa nếu đoán không nhầm là một cánh tay. Chậm rãi quay đầu, mở mắt ra—khuôn mặt phóng đại kề sát, cách hắn còn chưa tới 5cm.

Đây là—không dám nhúc nhích, não bộ Nguyên Chiến Dã bắt đầu hoạt động cực nhanh, lông mày càng nhíu chặt, gương mặt anh tuấn chậm rãi vặn vẹo.

Quan Trí! Vì sao là Quan Trí! Người phải nằm ở đây là Tiễn Diệp mới đúng—không ! Ai nằm ở đây đều không được ! Nguyên Chiến Dã nhắm lại đôi mắt đang khô rát, nhẹ nhàng nhấc lên cánh tay đặt trước ngực, Quan Trí lúc này hừ một tiếng, đôi chân trần để bên ngoài chăn liền một phen khoác ngang eo hắn, Nguyên Chiến Dã mặt mày đều tái mét.

Hắn chỉ có một cái quần lót, mà Quan Trí một cái quần lót cũng không còn.Hạ thân loã thể lộ ra bên ngoài, hoàn hảo là cậu ta nằm nghiêng ngủ, cho nên không phải cái gì cũng thấy hết, đương nhiên mông đã bị thấy sạch.

Không khí bốn phía còn vương lại một chút mùi vị hỗn loạn của cồn, làm cho đầu óc người ta choáng váng.

Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi! Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đồng sự cũng không thể sử dụng biện pháp này ! Tuy rằng hai người đều là đàn ông, nhưng Nguyên Chiến Dã rất rõ ràng hai người đàn ông cùng một chỗ có thể làm ra những chuyện gì.Cắn răng, toàn thân đều căng thẳng, đưa tay nhẹ nhàng mở ra cánh tay cùng đôi chân đang quấn lấy mình, sau đó đem chăn hất qua người Quan Trí, Nguyên Chiến Dã xuống giường thả lỏng xương cốt nãy giờ như bị rỉ sắt, từng cái từng cái nhặt lên y phục nằm bừa bãi trên mặt đất. May mắn còn chưa bẩn, chỉ là hơi nhăn một chút. Lúc mặc quần áo hắn mới phát hiện trên cổ có mấy ấn ký hồng hồng xanh xanh, ngực cả kinh một trận. Nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, vẫn đang ngủ rất say, suy nghĩ một chút rồi nhìn thoáng qua nửa người phía dưới, không có phản ứng gì. Trầm ngâm một lúc, đưa tay sờ sờ cái mông của mình, cũng không có phản ứng gì.

“Hô ~~~ ” Thở dài một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm hơn. Thật sự là—hắn cũng không biết hình dung bản thân mình như thế nào nữa rồi.

Thực sự là một màn khôi hài mà !

Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Lão Cao, Lão Cao đã tỉnh rượu, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng uống rượu say mèm đến bất tỉnh nhân sự. Hắn hướng Nguyên Chiến Dã chào hỏi, đối phương có chút ngượng ngùng gật đầu một cái. Thế nào lại có cảm giác như bị bắt gian vậy ?

“A! Cậu đêm qua ngủ ở chỗ Tiểu Quan a! Tiểu tử kia khi ngủ rất không tốt, đặc biệt là uống say vào liền sờ loạn người khác, có quấy rối cậu không ?”

“Không,không có.” Nguyên Chiến Dã cười cứng ngắt.

Lão Cao cũng cười, nói : “Cục trưởng thật là dũng cảm a! Thế nhưng lại cùng Tiểu Diệp uống cả đêm, nó trong trấn của chúng tôi luôn giữ danh hiệu Nghìn chén không ngã, uống rượu thiên hạ vô địch thủ, không có ai trên bàn rượu dám đối kháng với nó đâu. “

Ông tại sao không nói sớm chứ! Nguyên Chiến Dã phiền muộn.

Hai người cùng tới phòng làm việc, bốn người đều làm chung một phòng, tuy rằng trên tường có vài vết tích của năm tháng dài lâu, nhưng toàn bộ căn phòng đều ngoài ý muốn sạch sẽ, vừa nhìn là biết có người quét dọn hàng ngày.Mấy bức tranh được treo trên vách tường trắng, cũng có chút cũ kỹ, rèm cửa màu vàng nhạt, trên bệ cửa còn đặt một chậu cây xanh mượt, góc tường tam giác đặt một hồ cá nhỏ, mấy con cá bên trong đang ăn, rõ ràng là có người đến đây.

“Tiểu Diệp đã dọn dẹp xong chỗ làm việc của cậu rồi.” Lão Cao chỉ chỉ.

Nguyên Chiến Dã hướng mắt nhìn, trên bàn gỗ sẫm màu được lau chùi sạch sẽ mà bóng loáng có đặt một ống đựng bút cùng đồ cầm bút, bên cạnh là điện thoại bàn cùng một chậu cây xương rồng nho nhỏ.

“Hai người đã dậy rồi? Vậy ăn sáng thôi, tôi gọi Tiểu Quan, hai người ăn trước đi!” Tiễn Diệp từ cửa ló đầu vào, cũng hoàn toàn nhìn không ra hình dạng ngày hôm qua đã uống mười chai, hắn quay đầu mỉm cười với Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã đột nhiên có loại cảm giác, trầm ngâm—người đàn ông này hoàn toàn có khả năng cưới “vợ” về nhà.

Đây là một ý tưởng đáng sợ, chính hắn còn có chút “lạnh” nữa mà!

Thời điểm ăn sáng, Quan Trí xuất hiện rất đúng giờ, đầu tóc loạn thất bát tao như cây lau nhà, vẫn là cảnh phục kết hợp với T-shirt cùng quần bò và giày thể theo, chỉ là T-shirt lần này in một chú thỏ con màu trắng híp mắt, Nguyên Chiến Dã nhận không ra, nhưng hắn cảm thấy con thỏ kia “liếc mắt” có chút “bỉ ổi”.

“A~~~” Quan Trí há to miệng ngáp một cái, hai tay giơ lên…dùng sức một chút vươn thân, đầu khớp xương phát ra tiếng rắc rắc giòn vang.

Ánh mắt Nguyên Chiến Dã dừng trên người cậu trong chốc lát, cảm thấy cậu ta hình như không nhớ đến chuyện tối hôm qua, có thể nói—có thể hay không so với hắn nhớ nhiều hơn một chút.Bất quá toàn bộ thời gian ăn điểm tâm đều nhờ tiếng cười hào sảng của Lão Cao và khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Tiễn Diệp mà vượt qua. Quan Trí uể oải nói thắt lưng và đầu của mình đều đau nhức.

“Kháo! Ngoài tóc ra chỗ nào cũng đau! Hôm qua bị ma đè giường hay sao vậy á?” Quan Trí thổi thổi chén cháo nói thầm. Đậu nành đang uống trong miệng Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa là phun ra hết, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười có chút đăm chiêu của Tiễn Diệp.

Trên bàn ăn, chỉ còn lại tiếng cười khoan khoái của Lão Cao cùng tiếng hớp cháo ngờm ngợp.

Chú thích:

Soup hải sản:

Tôm nõn rang trứng:

Thịt mộc tu:

Tiếp nhận tư liệu cùng với thư nhậm chức của Nguyên Chiến Dã, Tiễn Diệp xoay người đi đến tủ hồ sơ.

“Đơn nhậm chức của anh ngày hôm trước trình lên, tôi đã giúp anh chứng nhận rồi. Được rồi, anh có mang theo hình thẻ không? Nếu như không thì có thể ra ngoài chụp—”

“Tôi có đem.” Nguyên Chiến Dã đặt một cái túi nhỏ lên bàn.

Tiễn Diệp quay đầu, nở nụ cười.

“Vậy thì tốt quá.”

Vài giờ sau, Tiễn Diệp đưa cho Nguyên Chiến Dã một tấm thẻ căn cước cảnh quan mới tinh.

“Từ ngày hôm nay trở đi, anh là cục trưởng cục cảnh sát của Thanh Tuyền trấn chúng tôi.” Nói xong, Tiễn Diệp rất quy củ mà kính lễ một cái. Nguyên Chiến Dã có chút lặng đi, không biết đã nhớ đến chuyện gì, nhưng lại ép buộc bản thân quên đi.

“Mong cậu giúp đỡ.” Nhìn thoáng qua gương mặt vô diện biểu tình trong tấm thẻ, Nguyên Chiến Dã mặt không thay đổi gật đầu một cái, đem thẻ căn cước bỏ vào túi áo trước ngực, “Công việc của tôi là gì?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Tiễn Diệp bật cười, đẩy gọng kính mắt rồi nói: “Anh đã là cục trưởng thì công việc gì đều do anh quyết định a!”

Nguyên Chiến Dã đỡ không nổi hai từ “cục trưởng” đầy đáng kính này, vốn là một chức nghiệp cực kỳ cao cấp nhưng nếu là ở đây, hắn cảm thấy như bị chế nhạo vậy.

Trên thế giới có được bao nhiêu cục trưởng “đáng thương” như hắn chứ? Lãnh đạo cấp cao còn chưa có vinh hạnh đó!

“Vậy tôi có thể ra ngoài tuần tra không?”

“Anh là cục trưởng nên anh quyết định! Tôi và lão Cao chỉ là hậu cần xử lý thôi, những chuyện tuần tra này nọ ngày thường đều do Tiểu Quan phụ trách, anh chút nữa có thể đi cùng cậu ấy, tiện thể ra mắt mọi người trong trấn luôn, hảo hảo làm quen bọn họ một chút.”

Nguyên Chiến Dã suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu là cố ý phải không?”

“Hửm?” Tiễn Diệp chớp mắt một cái, đôi mắt phía sau gọng kính hơi nheo lại.Cười mà không đáp.

“Không có gì.” Có một số việc nên quên đi thì tốt hơn, có một số sự thật biết rồi không hẳn là tốt.

Mười phút sau, Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí đứng trước cửa của cục cảnh sát Thanh Tuyền trấn, một người cao một người thấp, một người anh tuấn một người chán chường, một người mặt vô biểu tình một người biểu tình vặn vẹo—hơn nữa chế phục màu xanh đen trên người, có chút cảm giác đó nha.

“Anh thực sự muốn đi cùng tôi?” Quan Trí hơi nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã.

“Cậu nghĩ tôi đến đây để diễn Võ hiệp lương chúc với cậu?” Ý tôi là tới cửa rồi còn muốn trở lại?

Quan Trí mắt trợn trắng, hai tay đút trong túi quần, “Không nghĩ anh còn biết nói đùa nữa đó.”

Nguyên Chiến Dã hơi cau mày, “Chẳng lẽ nhìn tôi không phải là người biết nói đùa?”

“Đâu có! Tôi hoài nghi anh căn bản là lãnh huyết rồi.”

Lãnh huyết? Hắn sao? Nguyên Chiến Dã trước giờ không biết mình có loại hình tượng này.

“Tôi nghĩ—tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm rồi—”

“Yên tâm đi!Không cần giải thích! Nhận xét của cá nhân tôi anh không bận tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm đồng nghiệp của chúng ta đâu!” Quan Trí cắt lời Nguyên Chiến Dã, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, biểu tình có chút mập mờ nói: “Ít nhất tôi có thể khẳng định đêm qua anh rất “nhiệt tình”! ” Nói xong còn nghịch ngợm nháy một cái.

Hoàn toàn không có! Mất rất lớn khí lực để kiềm chế da gà đang không ngừng nổi lên, Nguyên Chiến Dã quay đầu giả điên không nghe thấy, hỏi: “Chúng ta bắt đầu làm việc chứ?”

“Ha ha ha~” Quan Trí nở nụ cười, một chút cũng không thèm để ý tới hành động của Nguyên Chiến Dã, “Tốt tốt! Cục trưởng đại nhân rất chuyên nghiệp, chúng ta cùng quần chúng nhân dân hôm nay phải triển khai mối quan hệ tốt đẹp!” Nói xong biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.

Nhất thời không thể lý giải hàm ý của biểu tình này, Nguyên Chiến Dã và Quan Trí sánh vai ra khỏi cục cảnh sát.Vô tình thấy lại lỗ hổng trên cánh cửa thuỷ tinh trơ trụi, Nguyên Chiến Dã bất chợt hỏi một câu.

“Cái đó vì sao có vậy?”

Quan Trí nhìn thoáng qua, không sao cả mà nói: “Trước kia bị súng lửa bắn tới, cũng may nó chưa bắn tan xác nơi này.”

Nguyên Chiến Dã ừ một tiếng, đi vài bước lại nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng qua vết tích giống như mạng nhện kia, hơi cau mày. Quan Trí đi phía trước cà lơ phất phơ huýt sáo, là một bài hát mà Nguyên Chiến Dã đã từng nghe qua, nhưng lại không biết nghe ở nơi nào.

Thanh Tuyền trấn giống như tên gọi của nó, là một nơi có suối nước nóng. Từ lâu, người dân ở đây đã biết cách làm giàu bằng dòng nước nóng này, khi đó mỗi ngày đều có hơn một nghìn lượt khách từ khắp mọi miền đất nước đến trấn để hưởng dụng công hiệu đặc biệt của ôn tuyền, nhưng những năm gần đây, vì mục đích bảo tồn tài nguyên quốc gia mà Thanh Tuyền Trấn bị phân làm khu vực bảo vệ trọng điểm, mỗi năm đều cố định số lượng du khách thăm quan, không những vậy, thời gian cũng bị hạn chế, một năm chỉ có hai ba tháng, tháng bảy tháng tám đến tháng mười hai là khoảng thời gian Thanh Tuyền trấn mở cửa để tiếp đón du khách phương xa. Tuy rằng lợi nhuận của ôn tuyền đã giảm đi rất nhiều nhưng nước suối hay rượu được chế biến bằng dòng nước ở nơi này rất được người thành thị hoan nghênh.Vì một số lý do mà nhu cầu sinh hoạt của cư dân địa phương phi thường cao.

Theo thông tin đại chúng, Thanh Tuyền trấn là nơi rất có giá trị, mỗi gia đình đều có năng lực tự kiếm ra tiền. Ngoại trừ cục cảnh sát. Cho dù, nơi đây tổng cộng chỉ có một trăm hộ dân cư.

“Tiểu Quan, trở lại đây tuần tra sao? Ăn sáng chưa?”

“A! Sáng a! Ăn xong rồi! Ngài ăn chưa?”

“Tiểu Quan, ngày hôm nay vẫn đẹp trai như thường a!”

“Ha hả! Trời sinh con là nam nhân có tài lẫn sắc mà!”

“Tiểu Quan, Ngày hôm qua thua rồi có muốn hôm nay kiếm lại vốn không? Buổi chiều gặp ở chỗ cũ a!”

“Đương nhiên! Hôm nay lão tử mà thua nữa, lão bà cũng đừng mong trúng đậm nha!Buổi chiều không gặp không về!”

“Anh Tiểu Quan đã hứa hôm nay dắt tụi em ra ngoài sông bắt nòng nọc mà!”

“Quai~ Tiểu nòng nọc thì có gì đặc biệt để bắt chứ, chờ tiểu nòng nọc trưởng thành, anh Tiểu Quan trực tiếp mang bọn em đi bắt con cóc luôn!”

Vài giây sau, Nguyên Chiến Dã đầu đầy hắc tuyến nhìn Quan Trí ngồi chồm hổm trên mặt đất xoa đầu một đứa trẻ mập ú, cười đến thập phần ánh dương quang (hèn mọn?), dường như mọi người trong trấn cùng Quan Trí cảm tình phi thường tốt, tốt đến nỗi không ai chú ý đến cậu thanh niên ăn mặc lôi thôi này đã có đủ tư cách để làm cảnh sát chưa nữa.Đột nhiên cảm thấy bản thân có chút lạc lõng, bởi vì—từ nãy đến giờ vẫn không có ai phát hiện ra hắn!

Chết tiệt! Lẽ nào hắn thực sự giống một con rùa đi qua đường? Vừa mới nghĩ vậy, Quan Trí đã đứng lên quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, vẫn chưa kịp nói gì, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn làm hai người vô cùng hoảng sợ.

“Cái thằng quỷ Quan Trí này, ngày hôm qua đã hứa đến tìm tôi, kết quả hại người ta đợi cả một buổi tối! Nói! Ngày hôm qua đi gặp em nào rồi!” Người phụ nữ mặc một cái quần bó sát màu đỏ chói không biết từ nơi nào phóng ra ,nắm lấy lỗ tai của Quan Trí.

“Bà cô oan uổng a!” Quan Trí kêu to, “ Anh làm sao đi tìm nữ nhân khác, anh có chuyện thật mà! A~ đau quá đau quá! Nhẹ một chút a!”

“Có việc? Anh thì có cái quái gì chuyện? Hôm qua cả đêm lăn lóc trong ổ chăn của người đẹp nào phải không?”Người này rất cao, cặp đùi thẳng tắp dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn lộ ra bên ngoài, trắng bóng một mảng, hơn nữa cô ta có một mái tóc rất dài,môi sơn đỏ choét, vừa nhìn thấy, đầu Nguyên Chiến Dã có chút choáng váng.

“Oan uổng quá a! Anh đêm qua ở cục đó a! Không tin em hỏi anh ta đi! Anh ta biết rõ nhất nơi nào anh ngủ qua đêm đó a!” Quan Trí mặt mũi gần như tụ lại một chỗ, xem ra là rất đau, nhưng không có giãy dụa, chỉ dùng khoé mắt nhìn Nguyên Chiến Dã để cầu cứu, chỉ là đương sự không thèm để ý đến hắn.

Xem ra—hắn đêm qua không có say a! Thì ra không thể nhìn mặt mà đoán người này có say hay không.Nguyên Chiến Dã giơ lên khoé miệng, chậm rãi lui về phía sau một chút, quyết định khoanh tay đứng nhìn. Cậu bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa nha.

“Này! Anh nói một câu cho tôi đi a!”

“Hửm?” Nữ nhân lúc này quay đầu mới phát hiện sự tồn tại của Nguyên Chiến Dã, người kia vừa nhìn thấy hắn thì đáy mắt chợt loé lên tinh quang, giống như thấy mỹ vị bày ra trước mặt, một phen phớt lờ lỗ tai của Quan Trí.

Ặc! Thiếu chút nữa là rụng rồi! Quan Trí xoa xoa lỗ tai đang đỏ ửng, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Anh là—” Nữ nhân đột nhiên hạ thấp thanh âm, hai tay đặt trước ngực, có chút “ngượng ngùng” mà nhìn Nguyên Chiến Dã, sau đó thì có vẻ thấp thỏm bất an, dời tầm mắt sang hướng khác.Từ đầu tới cuối cũng chưa đầy năm phút, Quỷ dạ xoa biến thành Tiểu Cừu!

“Nôn~!” Quan Trí ngồi chồm hổm một bên cường điệu âm thanh nôn thốc nôn tháo.

“Xin chào! Tôi là Nguyên Chiến Dã, cảnh viên mới đến.” Nguyên Chiến Dã ném những chuyện khác sang một bên, lịch sự giới thiệu.

“A! Anh là cảnh quan mới tới a! Xin chào xin chào!” Nữ nhân tươi cười rạng rỡ.

Ặc~! Quan Trí từ dưới đất đứng dậy liền khôi phục lại hình dạng cà lơ phất phơ như mọi khi, một tay khoát vai Nguyên Chiến Dã nói: “ Đây là cục trưởng mới tới của chúng tôi! Sau này..đừng có cười nhạo ba người chúng tôi không có cầm đầu nha!”

Nguyên Chiến Dã cảm thấy tình cảnh trước mắt này giống như một đứa trẻ đang nói với một đứa trẻ khác: Đây là ba ba của tớ, các cậu..đừng có nói tớ không có ba ba nữa đó nha! Ba ba? Hắn tương lai sẽ có vai trò này sao?

“Là cảnh quan mới tới a?”

“A! Có cảnh quan mới tới rồi!”

“Xin chào! Tôi là chủ cửa tiệm bánh mì, cậu có thể gọi tôi là Ngũ bá—”

“Xin chào! Tôi là—”

Không biết ai mở miệng đầu tiên, Nguyên Chiến Dã cuối cùng cũng bị phát hiện, càng lúc càng có nhiều người áp sát bọn họ, mỗi người đều thay phiên nhau chào hỏi và bắt tay với Nguyên Chiến Dã, thiếu chút nữa khiến hắn cảm thấy bản thân là cảnh sát cấp cao về làng, nếu như có thể phớt lờ ba tên cấp dưới hắn.

“Xin chào! Tôi là Nguyên Chiến Dã, mong mọi người giúp đỡ. Tôi sẽ cố gắng—cảm ơn mọi người đã hỗ trợ công tác của cục cảnh sát trong thời gian quan—giữ gìn hoà bình thị trấn là trách nhiệm của chúng tôi—có gì khó khăn mong mọi người phát biểu, chúng tôi sẽ giúp mọi người giải quyết—”

Liên tục gật đầu trả lời thắc mắc của mọi người, Nguyên Chiến Dã là lần đầu tiên ngoại trừ thầy giáo ra mà trả lời nhiều vấn đề như vậy.

Quan Trí đứng một bên im lặng nhìn hắn, khoé môi nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt. Nguyên Chiến Dã tranh thủ nhìn hắn một cái, bộ dáng tươi cười cũng chưa biến mất, ý cười ngược lại càng sâu hơn.Chưa kịp bình luận cao thấp đã bị đám người lần nữa bao phủ. Buổi sáng hôm nay, là ngày náo nhiệt nhất trong đời Nguyên Chiến Dã.

Cuối cùng, mọi người trong trấn cũng đã biết đến mặt mũi của vị tân cục trưởng, quyết định phát thanh thông tri khắp trấn.

“Không—không cần.” Nguyên Chiến Dã khoé miệng và lông mày đều co quắp. Quan Trí thấy người mắc hoạ thì vui như điên liền đứng một bên xem hài kịch.

Kết quả cuối cùng, cái loa phát thanh của Thanh Tuyền trấn đã vài chục năm không được lên sàn nay đã có thể phát huy sức mạnh,tựa theo khúc quân hành ca mà mấy vận động viên hay sử dụng để truyền tải tin tức của Nguyên Chiến Dã.

‘Chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh tân cục trưởng đến Thanh Tuyền trấn, tân cục trưởng Nguyên Chiến Dã, thân cao 1m85, cân nặng 67kg, tình trạng hôn nhân—a! Tình trạng hôn nhân, hiện nay còn độc thân—”

Nguyên Chiến Dã ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, nghe âm thanh loa kèn vang vọng, không thể tin được trên thế giới còn có loại sự kiện này, không những vậy,còn phát sinh trên người hắn nữa mới ghê. Thực sự là—ai! Không cách nào hình dung! Tuy là nói như vậy, khoé miệng vẫn hơi giơ lên, không có tức giận, chẳng những không tức giận, còn có một tia mừng rỡ, loại cảm giác này—hắn chưa bao giờ trải nghiệm.

Cảm giác được coi trọng.Đã bao nhiêu lâu chưa gặp qua rồi, được coi trọng, mà không phải là phản bội—.

“Ngô!” Gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vừa cảm nhân một luồng khí hắc ám thì hắn liền ngẩng đầu, Quan Trí lúc này đang trước mặt, vô cùng có duyên mà che đi những tia nắng ấm áp đang chiếu rọi vào người.

Nắng mặt trời vào buổi trưa, rất có hại.

“Nè! Uống đi! Tôi mời.”

Ánh nắng tương phản sau lưng Quan Trí làm Nguyên Chiến Dã không thể nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng vừa thấy hàm răng trắng bóng lộ ra ngoài thì hắn có thể đoán được người kia đang cười.Nguyên Chiến Dã cầm lấy lon Coca, nói tiếng cảm ơn. Hắn còn chưa nói với Quan Trí hắn không thích Coca.

Không phải nam nhân nào cũng thích Coca.

“Thế nào? Cảm giác ra sao?” Đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, Quan Trí lấy ra một lon nước ngọt khác rồi mở nắp, tiếng cacbondioxit phát ra rất rõ ràng.

“Rất nhiệt tình.” Một câu ngắn gọn, là lời nói thật, cũng là xuất phát từ nội tâm.

“Ha hả a! Nói người đẹp zai thường nổi tiếng quả là không sai mà, lúc tôi mới đến còn chưa được loại đãi ngộ như vậy đâu.”

“Người ta tiếp đón cậu ra sao?” Nguyên Chiến Dã cầm lon Coca, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vài bọt nước ngọt đọng trên miệng lon.

“Sách! Chuyện cũ nghĩ lại muốn xỉu a!” Quan Trí thở dài, uống một hơi cạn sạch lon Coca.

Nguyên Chiến Dã nhìn thấy động tác uống nước như trâu bò của người kia, vừa định đem lon Coca đưa cho hắn luôn thì Quan Trí đột nhiên rùng mình một cái, cả người thay đổi như sao xẹt, sát khí mười phần. Nguyên Chiến Dã cau mày, xoay đầu hướng về phía tầm nhìn của Quan Trí thì thấy ở nơi cách bọn họ khoảng 100m, có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, vóc người rất cường tráng, y đang cúi đầu nên không nhìn rõ mặt.

“Làm sao vậy?” Trực giác cảm thấy có chút gì đó không đúng, Nguyên Chiến Dã hỏi.

“Chính là hắn!” Quan Trí cố sức bóp nát cái lon rỗng trong tay.

“Hắn làm sao vậy?”

“Tìm anh đã lâu! Ghê tởm! Coi thử lần này anh trốn chỗ nào!” Quan Trí như con báo điên ném đi lon rỗng trong tay rồi chạy vọt về hướng người kia.

“Này!” Nguyên Chiến Dã đứng lên, phát hiện người đàn ông kia cũng thấy Quan Trí, cơ hồ ngay tức khắc cũng cắm đầu chạy. Quan Trí theo sát ngay phía sau. Suy nghĩ một chút, Nguyên Chiến Dã cũng chạy theo.

Xem ra, ngày đầu tiên tiền nhiệm đã phải bắt tội phạm rồi.

Quan Trí chăm chú theo dõi người phía trước, đôi mắt như muốn bắn ra hai thanh đao, đương nhiên nếu hắn bắn ra hai thanh đao, người trước mắt sớm ngã vào vũng máu.

Đang đột nhiên có một vật thể lạ hướng từ phía sau đập thẳng vào đầu. “Binh” một tiếng, đối phương lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống thế nhưng còn lỳ đòn chống đỡ được, lấy tay bưng đầu tiếp tục chạy cuống cuồng.

Quan Trí ngây ngẩn cả người, nhìn lại thì thấy Nguyên Chiến Dã đang chậm rãi hạ chân. Vừa rồi là cái lon còn chưa khui đã bị hắn đá văng đi. (Ác ;__;)

“Đầu còn cứng quá—” Nguyên Chiến Dã nheo mắt.

Trừng mắt nhìn, Quan Trí nhất thời không biết muốn nói gì. Đầu óc hắn hiện tại chỉ có một ý niệm—thật đẹp trai! (Fanboy lên sàn!!!)

“Nhìn cái gì, mau đuổi theo a!” Nguyên Chiến Dã hất cằm, vỗ vỗ vai Quan Trí rồi co cẳng chạy theo người đã sắp biến mất kia.

Lấy lại tinh thần, Quan Trí chân giò như gắn mã lực bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy.

Hai người một trước một sau, mắt thấy sắp bị đuổi tới, người kia liền rẽ vào một cửa tiệm được trang hoàng rất lớn.

“Đó là trung tâm tắm suối nước nóng lớn nhất trấn, bây giờ còn chưa mở cửa nên bên trong không có khách đâu.” Quan Trí vừa chạy vừa giải thích. Hai người cũng rất ăn ý, không dừng lại mà trực tiếp vọt thẳng vào. Tới phòng khách, nhân viên tiếp tân khẩn trương nhìn hai người cảnh sát “Vẻ mặt hung tàn” không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Làm theo yêu cầu, chúng tôi muốn lục soát bên trong!” Nguyên Chiến Dã lấy ra thẻ căn cước cảnh quan nhoáng lên trước mặt mọi người, mặc dù là lần đầu tiên làm động tác này, bất quá cảm giác cũng không tồi. Mặc kệ phản ứng của mấy người kia là gì, Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí hừng hực lao vào.

“Anh qua bên kia, tôi qua bên này. Tiểu tử đó nhất định chạy đến hồ nước nóng rồi, chỗ ấy dễ núp lắm. Bất quá bây giờ chỉ có một khách hàng, trừ phi hắn có khả năng thở dưới nước nóng cả đời, ngày hôm nay tôi nhất định phải bắt được hắn!” Quan Trí nghiến răng nghiến lợi nói, dáng dấp lúc này như muốn báo thù kẻ sát nhân giết cha hắn vậy.Nguyên Chiến Dã không khỏi tò mò muốn biết trọng tội của người kia là gì.

“Khi anh tìm được hắn, nếu hắn giãy dụa thì cứ thẳng chân đá gãy tiểu đệ đệ của hắn! Vương bát đản kia sợ nhất cái này!”

Ách! Còn chưa kịp minh bạch ý tứ trong lời nói của Quan Trí thì thấy hắn chạy xoẹt gió. Nguyên Chiến Dã cảm thấy có chút là lạ, nhưng vẫn nghe theo sự sắp đặt của Quan Trí, dọc đường đều ngó nghiêng tìm kiếm, cho đến khi cước bộ dần dần thả chậm thì bắt đầu cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, bởi vì không có ai khác, tiếng vang bốn phía đối với thính lực cực kỳ tốt của hắn thì rất dễ nắm bắt.

Rào rào—.

Có tiếng nước chảy. Nguyên Chiến Dã quan sát một chút liền xác định được nơi phát ra—phòng thượng khách.Một cánh cửa thật lớn màu đỏ thẫm, những hoa văn được khắc tinh xảo phía trên tay nắm đều là hàng thượng phẩm. Nhưng lúc này hắn lại không có tâm tư để thưởng thức, Nguyên Chiến Dã vươn tay rồi dùng lực đạo vừa phải vặn nắm cửa, không hề phát ra âm thanh dư thừa.

Một trận nhiệt khí phả vào mặt—Nguyên Chiến Dã nheo mắt—.

Gian phòng lớn đến không tưởng, , bức hoạ mỹ nhân ngư loã thể được ghép lại bằng những viên gạch men sứ trắng tinh, vô cùng chân thật. Bốn phía là những thạch trụ rất lớn được khắc hoa văn tinh xảo cùng với những tấm màn bạch sắc, nương theo gió thoảng mà nhẹ nhàng lay động, ở giữa căn phòng là một cái hồ, không hề nghi ngờ đó là ôn tuyền.

Qủa thực nơi này rất giống như một toà cung điện.Nhưng Nguyên Chiến Dã lại vô tâm thưởng thức, nhẹ nhàng cước bộ chậm rãi bước đến bờ hồ, vừa đi vừa quan sát bốn phía. Hắn xác định nơi này có người, thế nhưng—.

“Rào rào—” một trận, ngay khi hắn bước đến gần hồ nước, bên trong hồ đột nhiên có một bóng người, cao to lại cường tráng, thân trên xích loã đang đưa lưng về phía hắn.

Xuất phát từ sự nhạy bén cùng tiềm thức, Nguyên Chiến Dã không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống hồ, nước rất nóng. Hắn bước nhanh đến gần người kia rồi ghìm chặt cổ y.

Cơ thể cường tráng kết hợp với nhiệt độ siêu nóng khiến Nguyên Chiến Dã thất thần trong phút chốc, nhưng giây tiếp theo đã có thể lên tiếng.

“Không được nhúc nhích! Nếu không tôi—vặn gãy cổ anh!”

Vài giây sau, bầu không khí chỉ là một mảnh tĩnh mịch, hai người dán cùng một chỗ không nói gì thêm.Nguyên Chiến Dã phát hiện người này cao hơn hắn một chút, hơn nữa—gặp quỷ rồi! Rõ ràng là nước nóng muốn chết vậy mà sau lưng lại toát ra một cỗ lương khí! Không phải kỳ lạ lắm sao!

“Nga—” Cuối cùng, người đang bị hắn ghìm cổ phát ra một tiếng cười nhạo,chỉ có một âm tiết lại khiến lông tơ trên người Nguyên Chiến Dã dựng thẳng cả lên, người kia làm hắn có cảm giác, người bị ghìm cổ chính là hắn.

Không phải đâu—.

End 19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.