CHƯƠNG 20
Edit: Dece
Nguyên Chiến Dã cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì hắn chưa để câu “Đá gãy tiểu đệ đệ của anh” tuôn ra khỏi miệng.Nếu không—hắn thật sự không dám nghĩ đến hậu quả của việc này đâu.
Nam nhân đang bị hắn ghìm cổ thoáng quay đầu một chút,làm cho Nguyên Chiến Dã thấy được sườn mặt của anh ta, sóng mũi rất cao, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt người này cũng đã biết anh ta đẹp trai đến mức nào. Nguyên Chiến Dã không quan tâm đến việc anh ta có đẹp trai hay không, chỉ là ánh mắt của nam nhân này khiến hắn chịu không nổi.
Đó là mắt sao? Ánh mắt ấy tựa như đang nhìn một con sâu, tràn ngập khinh thường cùng trào phúng. Dường như người nó không hề đặt Nguyên Chiến Dã vào mắt, cho dù anh ta đang bị đối phương ghìm cổ.
Khó chịu! Rất khó chịu!
Nguyên Chiến Dã thầm cắn răng một chút, chậm rãi nới lỏng tay, tuy rằng hắn không biết nam nhân này là ai, nhưng hắn có thể khẳng định một điều: Hắn bắt lầm người rồi!
Thoáng lui về sau một chút, áp chế lửa giận trong lòng, “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người.”
Nam nhân chớp mắt một cái rồi cau mày, nhẹ nhàng hừ mũi cười một tiếng. Chậm rãi xoay người đối mặt với Nguyên Chiến Dã, cơ thể người này rắn chắc đồng màu lúa mạch, tỉ lệ đối xứng của bờ vai và vòng eo vô cùng hoàn mỹ, cơ bụng sáu múi—cũng có thể nói là tám múi, nửa người ẩn dưới nước mơ hồ nhìn không rõ, khiến cho một người cũng là đàn ông như Nguyên Chiến Dã có chút bội phục, nghe rõ nha, là bội phục chứ không phải ước ao!
Không quá giống người Trung Quốc. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nguyên Chiến Dã khi hắn nhìn rõ gương mặt đối phương, ý hắn là có thể nam nhân này mang nhiều dòng máu khác nhau. Nam nhân tuy rằng tóc đen, mắt đen, thế nhưng khung xương nhìn thế nào cũng không giống một người Đông Phương chính thống sẽ có.
“Nhìn đủ chưa?” Nam nhân đột nhiên hỏi một tiếng, trong thanh âm không nghe ra tức giận, ngược lại có điểm châm chọc.
Nguyên Chiến Dã ghét nhất loại cảm giác này!
“Tàm tạm.” Hắn híp mắt, quan sát từ đầu đến chân nam nhân một chút, vẫn cố ý nhìn nơi tiếp xúc với mặt nước vài lần, tuy rằng không trông mong người này sẽ giống như đại cô nương mà đỏ mặt, nhưng Nguyên Chiến Dã vẫn muốn chọc tức người này một chút.
“Hừ hừ!” Nam nhân lần này là nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ ***g ngực, vô cùng nặng nề.
Nguyên Chiến Dã lặng đi, sau đó cố sức lau mặt, chết tiệt! Ở đây nóng quá, nóng đến nổi khiến hắn xuất hiện ảo giác luôn rồi! Bất quá nãy giờ vẫn không nghĩ tới, hắn chợt nhớ đến mình vẫn còn đứng trong ôn tuyền, ôn tuyền a! Không giống như tắm nước ấm bình thường đâu, vừa rồi chỉ một mực muốn bắt người không chú ý, nửa người ngâm trong nước vẫn còn mặc quần, ngoại trừ nhiệt độ bên ngoài, cảm giác nào cũng không dễ chịu.
Tốt nhất là nên ra ngoài.Nghĩ đến đây hắn liền đưa tay hất mấy sợi tóc dính trên trán rồi xoay người đi đến cạnh hồ. Nhưng chưa đi được mấy bước, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
“Cứ thế mà đi?”
Nguyên Chiến Dã sợ hết hồn, thanh âm của người đàn ông thanh thanh sở sở vang bên tai, làm hắn một chút thời gian phản ứng cũng không có.
Đây là người sao? Ngay cả một tiếng động cũng không có? Xác định nam nhân đã cách mình một khoảng, Nguyên Chiến Dã đột nhiên quay đầu rồi dùng sức rút tay mình ra, nhưng ngoại trừ cảm giác lực đạo trên tay càng ngày càng nặng thì đương nhiên không thể nhúc nhích được gì.
“Anh làm gì?” Nhíu mi, Nguyên Chiến Dã lạnh lùng hỏi: “Muốn đánh lén cảnh sát?”
Nam nhân cau mày một chút, lúc này đã đổi thành người quan sát cao thấp Nguyên Chiến Dã, sau khi nhìn thoáng qua một phần cảnh phục ướt đẫm của Nguyên Chiến Dã, cười cười, “ Thì ra cảnh phục cũng có thể mặc như vậy, không tồi.”
Cái gì? Nguyên Chiến Dã nghe không hiểu, nhưng trực giác cũng nói cho hắn biết, nam nhân này đương nhiên sẽ không nói ra mấy lời tốt đẹp gì rồi, dựa vào biểu tình “*** đãng” của hắn là có thể nhìn ra.
“Cậu là cảnh sát ở đây? Không ai nói với cậu không được quấy nhiễu khoảng thời gian hưởng thụ cuộc sống hiếm có của người khác sao?” Nam nhân hơi dùng sức, kéo Nguyên Chiến Dã lại gần.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi—” Nguyên Chiến Dã cũng âm thầm cố sức không để cho đối phương lay động, “Hơn nữa, mẹ anh không nói với anh phải hợp tác cùng cảnh sát sao?”
Nam nhân cười cười, hợp tác? Hắn chậm rãi cúi đầu tựa gần vào người Nguyên Chiến Dã, dùng một loại thanh âm hết sức dụ hoặc mà nói: “Hợp tác với tôi phải trả một cái giá rất đắc đấy—”
Qúa nóng rồi! Nguyên Chiến Dã hơi nheo mắt, trực tiếp nhảy ào xuống ôn tuyền vốn là một hành động không sáng suốt, hơn nữa còn đang mặc cảnh phục, mồ hôi chảy xuống bên cổ, y phục nguyên bản ẩm ướt dán chặt vào người lúc này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.Nhảy xuống lần nữa hắn nhất định sẽ hôn mê chứ?
Tựa hồ nhìn thấu suy tính của Nguyên Chiến Dã, nam nhân cười càng thêm tà khí, một tay ôm lấy thắt lưng của Nguyên Chiến Dã, “Không phản kháng?”
Nguyên Chiến Dã không nói lời nào, hắn biết mặt mình lúc này rất đỏ.
Nam nhân vẫn không buông lỏng cánh tay đang nắm lấy Nguyên Chiến Dã, ngược lại còn nâng cằm hắn lên, “Không thể phản kháng? Hay—là không muốn phản kháng?”
“Hừ!” Nguyên Chiến Dã cười ra tiếng, nam nhân trong nháy mắt cảm thấy có chút gì đó không đúng, Nguyên Chiến Dã giây tiếp theo đã giơ lên cánh tay, thật mạnh mà vỗ xuống nước.
“Ba~~!” Bàn tay và mặt nước vì va chạm cực nhanh mà phát ra một tiếng nổ, bọt nước văng khắp nơi, nam nhân vô thức lui về phía sau một chút,đưa tay đỡ lại. Nước suối nóng hổi thấm ướt cánh tay, phấn hồng một mảnh, cuối cùng cũng biến mất.
Một lần nữa mở mắt ra thì không thấy người trước mắt đâu, nam nhân ngẩng đầu thì thấy Nguyên Chiến Dã đang đứng trên bờ hồ.
Nguyên Chiến Dã hất cao cằm, ác liệt cười. Bởi vì tâm trạng của hắn lúc này rất ác liệt, không phải chỉ vì đụng phải một tên biến thái trong phòng tắm, mà toàn thân lúc này như tôm luộc nước sôi, ghê gớm hơn nữa là tay hắn đang đau muốn chết! Hắn không luyện qua Thiết sa chưởng, chiêu vừa rồi chưa tuyệt vời lắm đâu!
“Sắc đảm bao thiên thế nhưng lại chịu thiệt thòi rồi.” Nói với nam nhân một câu, Nguyên Chiến Dã xoay người, vừa mới đi được hai bước. (Sắc đảm bao thiên= gan trời)
“Cậu đã cùng nam nhân làm.”
Cước bộ dừng một chút, Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn nam nhân, cười khinh thường, “Lớn không hẳn là mạnh hơn kẻ khác.” Sau đó không để đối phương có cơ hội phản ứng mà nghênh ngang đi về phía cửa, nắm tay đặt trong túi quần đã mãnh liệt nắm thành đấm.Đau đớn nhức nhối làm hắn cắn chặt răng.
Phía sau truyền đến tiếng cười của nam nhân, vô cùng cuồng vọng.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy như có tiếng cười yếu ớt vang vọng trong lòng ngực—chết tiệt! Chết tiệt! Sao lại vô duyên vô cớ nhớ đến—chết tiệt!
Ngay khi Nguyên Chiến Dã như con cá hấp từ trong nồi chui ra xuất hiện trước mặt Quan Trí, người kia đã bắt được người.
“Ngoan ngoãn một chút! Còn dám chạy tôi đá gãy lão Nhị của anh!”
“Quan thiếu gia cậu tha cho tôi đi!” Nam nhân mặc áo sơ mi bị nắm cúc áo lôi đi, nước mắt lưng tròng nhìn Quan Trí.
“Ban đầu đã biết kết cục phải cầu xin tha thứ thì đừng chọc giận Quan thiếu gia! Nói! Ba trăm đồng tiền thiếu tôi, anh chừng nào trả?” Quan Trí lúc này hoàn toàn không giống cảnh sát mà ngược lại còn giống một tên ác bá đầu đường xó chợ, thấy Nguyên Chiến Dã trước tiên là sửng sốt, “A! Anh trở lại rồi? Sao lại giống như con cá hấp mới từ trong nồi chui ra vậy?”
Nguyên Chiến Dã dùng vai lau đi mấy giọt nước dính trên cằm, khoé miệng co quắp, gương mặt vốn bị ôn tuyền hấp đỏ nay lại biến thành trắng, gân xanh trên trán không thể kiểm soát nổi lên nhìn phát hãi.
“Anh không tắm ôn tuyền chứ? Tắm thế nào mà vẫn còn mặc y phục vậy? Ở đây quy định không được giặt quần áo trong hồ–tuy rằng tôi cũng tắm qua rồi, nhưng mà—”
Nguyên Chiến Dã đột nhiên hướng đến Quan Trí ngoắc tay còn khuyến mãi thêm một nụ cười mê người.
“Ách?” Quan Trí nhìn thấy bộ dáng chưa bao giờ xuất hiện của Nguyên Chiến Dã thì lặng đi một chút, hi hi hố hố như bị mộng du phóng qua.
“Có chuyện gì a~~~!” Hét thảm một tiếng, trong phạm vi 10km đều nghe rõ.
Quan Trí bưng đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, đỉnh đầu bốc khói, trong đầu thì vang lên boong boong, nước mắt đảo xung quanh viền mắt, đau đến nhe răng luôn.
Nguyên Chiến Dã chậm rãi buông nắm đấm, nhắm mắt lại rồi hít vào một hơi thật sâu.
Không cho cậu biết tay, thì không phải là lão tử!”
Người kia ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình nuốt vào ngụm nước bọt như nuốt nguyên cái trứng vịt, thật vất vả lấy lại tinh thần, sau đó khí thế bừng bừng mang theo suy nghĩ của người xem cái chết tựa lông hồng mà bước đến trước mặt Nguyên Chiến Dã.
“Vị này là đại ca mới tới sao? Thu nhận đệ tử đi! Từ hôm nay trở đi tôi là người của ngài—”
Một ngày loạn thất bát tao!
Đây là tổng kết của Nguyên Chiến Dã về ngày hôm nay. Rất hoàn mỹ! Hơn nữa còn rất chính xác! Trở lại cục cảnh, hắn chớp nhoáng như gió trở về phòng của mình, y phục trên người đã được gió sấy khô, nhưng lại khiến hắn càng thêm oi bức, cả người thập phần khó chịu.
Từng cái từng cái cởi bỏ cảnh phục, quần, ngay cả quần lót cũng bị ướt, cho đến khi Nguyên Chiến Dã một người trần như nhộng lấy ra cái áo sơ mi cùng một cái quần kaki giản dị thì từ đầu đến cuối đều gắt gao cau mày.
“A Chiến, tôi có thể vào không?” Trong phòng vang lên tiếng đập cửa, là Tiễn Diệp.
Nguyên Chiến Dã cài lại chiếc khuy áo cuối cùng, nhìn thoáng qua cánh cửa, nói mời vào.
Cửa bị mở ra, Tiễn Diệp đi vào. Hắn không mặc áo khoác của cảnh phục, áo sơmi trắng tinh thập phần chỉnh tề, không đeo caravat, quần vẫn là cảnh phục, đôi mắt nhỏ hẹp nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, đẩy mắt kính.
“Làm sao vậy? Tiểu Quan chọc cậu tức giận?” Không nóng không lạnh, giống như đang an ủi người kia.
Bĩu môi, Nguyên Chiến Dã khom lưng nhặt lên quần áo cùng đồ dùng hằn ngày, chuẩn bị đi tắm.
“Không có.” Cười nhẹ một tiếng, Tiễn Diệp bước đến bên cạnh Nguyên Chiến Dã, “ Đầu cậu ta sao lại sưng một cục như vậy? Tuy rằng cậu ấy nói mình bị đụng phải.” Nói xong liền song song cầm lấy y phục của Nguyên Chiến Dã.
“Này!” Nguyên Chiến Dã có chút khó hiểu.
“Tôi đem đống quần áo này đến tiệm giặt đồ, anh mới tới vẫn chưa biết tiệm giặt quần áo ở chỗ nào mà.!” Tiễn Diệp không đợi hắn nói thêm gì nữa, cầm y phục chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Nguyên Chiến Dã cảm thấy người này vô cùng tốt đẹp, rất thích hợp để cưới làm vợ, nhưng điều kiện đầu tiên hắn phải là nữ nhân.
Đi được vài bước, Tiễn Diệp đột nhiên dừng lại, khom lưng nhặt lên một cái quần lót màu xám bạc, quay đầu cười tủm tỉm hỏi Nguyên Chiến Dã: “Cái này cũng cần giặt sao?”
“Không cần!” Người kia bước chân thật dài, một phen xông lên giật lại cái quần lót, Nguyên Chiến Dã cắn răng bác bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Người nam nhân này, hoàn toàn là một tên đen tối!
“Ha hả!” Tiễn Diệp vẫn cười đến vô hại, đôi mắt nhỏ hẹp cùng với gương mặt có chút ngọt ngào, nhìn thế nào cũng là một nam nhân ôn nhu nho nhã. (Chết mê chết mệt người ta rồi!!!!!!! thẻ đỏ!!!!)
Vừa bước tới cửa, Tiễn Diệp quay đầu nói một câu: “Đừng tức giận, đây là lối sống của Thanh Tuyền trấn, đã trở thành tập quán rồi!”
Đã trở thành tập quán? Nguyên Chiến Dã cau mày, tập quán—kỳ thật là một chuyện đáng sợ!
Cảm thấy có chút thất vọng, Nguyên Chiến Dã ngồi trên giường nhớ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Nguyên Chiến Dã thả lỏng người rồi ngã về phía sau. Chiếc giường mềm mại trũng xuống rất sâu làm hắn có cảm giác kỳ quái.
Hắn biết hắn đang ép buộc mình.Dù sao tất cả đều là quá khứ, nhưng trên thực tế, hắn chỉ lừa gạt suy nghĩ của bản thân mà thôi. Vươn tay chạm vào đỉnh đầu, dường như thấy được bầu trời xuyên qua những khe hở của năm ngón tay, nơi đó khiến cho người ta nghẹt thở, loại khí tức ngột ngạt, đã qua bao lâu rồi? Hắn không nhớ rõ, nhưng hắn chỉ cần yên tĩnh, giống như ngày hôm qua vậy.
Người đàn ông kia khiến hắn thở không thông—Nguyên Chiến Dã nheo mắt, đột nhiên bóp chặt nắm tay, nhìn khớp xương đã trở nên trắng bệch.
Hắn cảm thấy mình là người chiến thắng. Hắn không thích bị người khác lừa dối, nhưng hắn lại rất thích cảm giác vui vẻ khi được trả thù đối phương.
Nhiếp Phong Vũ, anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi sao? Có đúng hay không rất tàn khốc?
Nhiếp Phong Vũ, anh là một người tàn khốc. Mà chúng ta—đều như nhau.
Nhiếp Phong Vũ, chúng ta như vậy có phải rất giống nhau không? Thế nhưng—người giống nhau đều vô pháp song song tồn tại.
Nhiếp Phong Vũ, anh—thật là một tên Vương bát đản !
Nguyên Chiến Dã, mày cũng là một thằng ngu!
Đây là chiến tranh của chúng ta sao? Người nào có thể thương tổn đối phương nhiều hơn một chút sẽ là người thắng cuộc, như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội sao ?
Cười khẽ một tiếng, Nguyên Chiến Dã nghiêng mình, cuộn cả người vào một góc, giống như dáng nằm của đứa bé sơ sinh, nhưng như thế cũng không khiến bản thân có cảm giác an toàn. Hắn biết, loại cảm giác này đều là tự mình chuốc lấy.
Yên lặng nằm vài phút, giống như rất quyết tâm mà đưa ra kết luận cuối cùng, hắn bước xuống giường rồi đi tới ngăn tủ lấy ra một vật gì đó. Nhìn vật kia nằm trong tay vài giây, đi tới phía trước cửa sổ, cố sức ném ra ngoài. Không trung xẹt ngang một đường vòng cung màu ngân bạc, rất nhanh biến mất ở nơi xa.
Tất cả đều khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, hình như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Nguyên Chiến Dã cười cười.
Như vậy là có thể, bắt đầu một lần nữa. Nguyên Chiến Dã, tao cho mày một cơ hội, một lần nữa bắt đầu.
Một giờ đồng hồ sau, tiếng đập cửa vang lên. Nguyên Chiến Dã nằm trên giường ngẩng đầu, Quan Trí đã mở cửa, hé ra một khe nhỏ.
“Tôi nhặt được vật này, Tiễn Diệp nói hình như là của anh nên tôi vội mang tới đây nè. Cuối cùng cũng có cơ hội đền tội rồi ! Nè ! ” Duỗi tay ra, sợi dây chuyền màu xám bạc, phía trên còn có một vòng khuyên, khắc hình hoa bách hợp vô cùng xinh đẹp, ánh bạc quạnh quẽ man mác tản ra.
Nguyên Chiến Dã vùi đầu vào chăn bông, thật lâu cũng không ngẩng lên, hai vai run nhè nhẹ.
Quan Trí, tôi thiếu nợ cậu phải không ? Nhiếp Phong Vũ, anh nguyền rủa lên vật kia cái gì rồi phải không ?
—
Ánh trăng của thành phố, luôn tối tăm hơn bất kỳ nơi nào khác.
Căn phòng cuối dãy tầng thứ ba của toà biệt thự, thân thể trên chiếc giường kingsize đang dây dưa không ngừng, phát ra những âm thanh va chạm đầy kích thích, người bị áp phía duới hai chân vòng qua lưng người phía trên, không hề kiềm nén dục vọng của mình, tiếng rên rỉ không ngừng theo miệng tuôn ra.
“A ~~! Ừ — hảo ~~ ân! Aha ~~!”
Gian phòng không bật đèn có chút hôn ám, đột nhiên xuất hiện ánh lửa khiến Trương Gia Dương mở mắt, nhìn thấy nam nhân tựa vào đầu giường châm thuốc, ánh lửa hất vào mặt y, toàn thân xích loã chỉ dùng chăn che hờ lên những nơi trọng yếu, đôi chân thật dài tuỳ ý duỗi trên giường, mỗi động tác của nam nhân sau khi làm tình đều tản ra vị đạo khêu gợi. Trương Gia Dương cười cười, gượng dậy kề lại gần Nhiếp Phong Vũ, cơ thể dưới tấm chăn vẫn còn mang theo dư vị tình cảm mãnh liệt.
“Tôi cũng muốn. ” Trương Gia Dương vươn tay một chút, muốn lấy điếu thuốc bên miệng Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng quay đầu đi khiến tay hắn rơi vào khoảng không, sau đó cầm lấy gói thuốc trên bàn đưa cho hắn.
“Kháo ! Cho tôi thì chết sao ! ” Mắng một câu, không cam lòng nhận lấy điếu thuốc, Trương Gia Dương rút ra một điếu rồi hung hăng ngậm vào miệng.
Nhiếp Phong Vũ không nói chuyện, hít một hơi thật sâu, mùi vị của thuốc lá dần dần dày đặc, chậm rãi che dấu hương vị *** còn vương vấn.
“Anh gần đây rất hay thất thần, lúc làm tình cũng không nhìn thẳng mặt tôi, sẽ không đem tôi làm thế thân cho ai chứ ? ” Trương Gia Dương ngồi dậy, châm thuốc.
Nghe thì như là một câu nói đùa, nhưng trên mặt Trương Gia Dương lại không hề có ý cười, ngược lại là thái độ đứng đắn chưa bao giờ có. Hắn biết Nhiếp Phong Vũ sẽ không nhìn hắn, cho nên cũng lười che dấu.
“Cậu, cảm thấy mình có thể thay thế cho người nào sao ? ” Nhiếp Phong Vũ từ từ nhắm mắt.
“Anh muốn tôi thay thế ai ? ” Trương Gia Dương hỏi ngược lại.
“Cậu đang cố tình gây sự với tôi ? ” Mở mắt ra, Nhiếp Phong Vũ nhìn về phía Trương Gia Dương, trong mắt là một mảnh lạnh lùng trầm tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra tình cảm mãnh liệt vừa rồi.
Sách! Trương Gia Dương cắn răng, đem tàn thuốc ném vào thảm dê trên mặt đất, “Nhiếp Phong Vũ, anh có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó không, trong cơ thể tôi còn giữ vật của anh, anh không cảm thấy mình qua sông đoạn cầu sao? “
Qua sông đoạn cầu ? Nhiếp Phong Vũ cau mày một chút, nhắm mắt lại rồi cúi đầu bật cười, khi ngẩng đầu lần nữa thì ánh mắt hoà nhã đã hoàn toàn biến mất, Trương Gia Dương vô thức lui về phía sau một chút, nuốt nuốt nước miếng.
Hắn không muốn chọc giận Nhiếp Phong Vũ, dù sao, không người nào nguyện ý đi chọc giận một cái đầu sư tử cả.
”Cậu hình như đã đặt mình sai vị trí rồi, qua sông đoạn cầu ? Cậu cảm thấy mình là cái cầu ? Gíup tôi qua sông ? Hửm ? ” Nhiếp Phong Vũ duỗi tay, một phen nắm lấy cằm của Trương Gia Dương kéo lại gần.
Trương Gia Dương há miệng thở dốc, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn khép lại.
Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng vuốt ve cằm của hắn, hơi nheo lại mắt, “Cậu phải nhớ kỹ, là tôi đem cậu từ ngục giam ra ngoài, người qua sông đoạn cầu chính xác nhất là cậu. Nếu cái cậu nói là thân thể của cậu—” Dời đi điếu thuốc trên miệng, “Cậu chẳng lẽ không cảm thấy bản thân hưởng thụ vui vẻ từ trên người tôi so với tôi nhận được trên người cậu nhiều hơn sao ? “
“Anh ! ” Trương Gia Dương phát bực. Ác liệt ! Thực sự là một người ác liệt !
“Ánh mắt này rất đẹp, rất làm cho người ta có dục vọng.” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu, hôn lên khoé miệng Trương Gia Dương một cái, sau đó liền buông hắn ra rồi bước xuống giường cầm lấy áo ngủ mặc vào.
“Anh muốn đi đâu ? “
Quay đầu, Nhiếp Phong Vũ mỉm cười với Trương Gia Dương, “Đi ngủ ! “
“Mẹ nó ! Anh ngủ với tôi một đêm thì chết à ! Tôi cũng sẽ không ăn anh ! ” Vô luận là nói bao nhiêu lần, vô luận lúc nào, Nhiếp Phong Vũ chưa bao giờ ngủ trên giường cùng với, mỗi lần xong việc đều rời khỏi, quả thực đã biến hắn trở thành nam kỹ luôn rồi !
“Nam kỹ còn có thể cùng khách qua đêm mà ! ” Trương Gia Dương rống lên.
Nhiếp Phong Vũ mỉm cười như trước, “Tôi không ngại làm khách làng chơi, bất quá khách làng chơi cũng có quyền chọn lựa có nên cùng nam kỹ qua đêm hay không. ” Nói xong liền xoay người, không hề quay đầu lại mà ra khỏi phòng.
“Chết tiệt ! ” Vơ lấy một cái gối rồi hung hăng ném xuống đất, Trương Gia Dương cảm thấy mình muốn điên luôn rồi ! Không sai ! Hắn muốn điên rồi ! Hắn cảm thấy mình càng ngày càng xa cách với Nhiếp Phong Vũ, cũng có thể nói rằng bọn họ chưa bao giờ thân mật qua. Thứ hắn tiếp cận, vĩnh viễn chỉ là thân thể của Nhiếp Phong Vũ, mà người tiếp cận với thân thể Nhiếp Phong Vũ thì không chỉ có một người như hắn.
Rốt cuộc đã phạm sai lầm gì ?
Sai lầm, thì cần phải sửa chữa, sai lầm nghiêm trọng, thì cần phải tiêu diệt.
Trong phòng sách, Nhiếp Phong Vũ ngồi trên ghế, nhìn túi văn kiện hé ra tờ giấy khổ A4, phía trên tờ giấy có một tấm ảnh, người trong ảnh nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đầu để tóc đinh cùng gương mặt không biểu tình. Bên cạnh ảnh chụp có viết : Nguyên Chiến Dã, nam, năm nay 28 tuổi.
Mỗi lần nhìn lại tấm hình này, khoé miệng Nhiếp Phong Vũ đều nhịn không được mà giơ lên. Nguyên lai—khi còn bé là bộ dáng này. Hoàn toàn nhìn không ra hình dạng như hiện tại.
Ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, Nhiếp Phong Vũ nhìn vầng trăng thật lớn lơ lửng bên ngoài khung cửa sổ, dựa theo vị trí của mặt trăng, hẳn là rạng sáng 2 giờ rồi. Xem ra lại là một buổi tối dài đằng đẵng, không biết cậu ta lúc này đang làm gì ? Hơi nhắm lại mắt, Nhiếp Phong Vũ im lặng hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh mịch này.
Y bị người kia từ bỏ. Buồn cười đến mức nào đây, nhưng đích thật đã xảy ra.Người kia trước khi bị y từ tỏ lại quyết định từ bỏ y.Trả giá rất nhiều, chỉ vì có thể trả thù y ? Nguyên Chiến Dã, cậu rốt cuộc là người như thế nào ?
Ngoan ngoãn nghe theo y cũng chỉ là nguỵ trang ? Như vậy, cậu muốn lấy được thứ gì từ trên người tôi ?
Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Nguyên Chiến Dã, lúc đó hoàn toàn không để ý, nhưng hiện tại khi nhớ đến thì mới phát hiện biểu tình người kia có chút giật mình, nhưng lại còn thêm một tầng—chán ghét. Ha hả ! Chán ghét ư—khi tôi đối với cậu cũng như vậy, trong lòng cậu đã xuất hiện loại ý tưởng báo thù nào đây ?
Nhiếp Phong Vũ biết, y vô pháp quên đi. Nếu như Nguyên Chiến Dã thật sự là một phạm nhân bình thường, có lẽ sẽ đem hắn đến bên người rồi xem như sủng vật, cho đến khi dần dần quyên đi.Nhưng Nguyên Chiến Dã lại không phải phạm nhân bình thường, thậm chí còn là cảnh sát, một tên nằm vùng ! Người thanh niên bị y lừa dối này, cũng đã lừa dối y ! Lừa dối y ? Thậm chí người kia khi lừa dối y rồi—còn để lại ánh mắt như vậy.Mỗi lần nghĩ đến đây, Nhiếp Phong Vũ sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, sau khi cắn xé, ai là người chiến thắng ? Đây là một trận huyết tinh chiến tranh, khiến cho người ta bùng nổ.
Mở mắt ra, đứng lên đi lại gần cửa sổ, Nhiếp Phong Vũ giơ lên một cánh tay đặt trên tấm kính, nhẹ nhàng tựa trán vào, thuỷ tinh phản chiếu một nụ cười đầy mùi máu tươi.
Không ai có thể trốn tránh Nhiếp Phong Vũ y, trừ phi y buông tay. Bằng không, đừng bao giờ nghĩ đến.
Nguyên Chiến Dã, bẻ gẫy đôi cánh của cậu, cậu có hay không sẽ dùng ánh mắt đó nhìn tôi lần nữa.
Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, bốn phía một mảnh mờ ảo. Vài giây sau, Nguyên Chiến Dã mới biết hắn vừa rồi nằm mơ, sau khi tỉnh táo liền phát hiện bàn tay đang nắm chặt tấm chăn, móng tay như muốn cắm sâu vào.
“Hô—” Hắn rốt cuộc bị sao vậy ? Chậm rãi buông tay ra rồi ngồi thẳng dậy, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lẽo. Hắn không mơ thấy ác ma quái thú, nhưng người kia so với ác ma quái thú còn đáng sợ hơn rất nhiều. Thật sự là—Nguyên Chiến Dã có chút cười khổ, dùng sức vỗ vỗ cái trán, cười nhạo chính mình, tâm tình thế nhưng cũng không bình tĩnh được.
Giống như phạm tội. Phạm tội sao ?
Được rồi ! Hắn tin rằng hắn là người có tội. Thế nhưng, có người cùng tội với hắn.
End 20.