Chiến Lật Chi Hoa

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Edit: Dece

Trong phòng Nguyên Chiến Dã có một khung cửa sổ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thích đứng trước cửa sổ nhìn ra những dãy núi tầng tầng lớp lớp ở phương xa, hướng người về một phía. Hắn bắt đầu có chút không rõ, một thị trấn nhỏ bị những ngọn núi bao bọc xung quanh như thế này thì có gì đáng giá để con người tồn tại. Tổng cộng có hơn một trăm hộ gia đình, cửa hàng lớn nhất cũng chỉ có hai tầng, nhưng cư dân địa phương vẫn tiếp tục sinh sống ở đây.

Hắn cho đến bây giờ, vẫn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải ngây ngốc ở chỗ này cả đời, nhưng mỗi khi tưởng tượng đến việc sống vĩnh viễn ở đây, lại phát hiện bản thân không hề cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ, hắn thật sự cần một nơi yên tĩnh. Hai mươi tám tuổi, hắn đương nhiên bắt đầu cảm thấy chán ngán cuộc đời rồi.

Có lẽ, hắn thật sự cần có một cuộc sống bình thường thôi.

Có lẽ…

Hắn đã chuyển chiếc giường của mình đến vị trí cạnh cửa sổ, chỉ cần ngồi xuống là có thể thấy được khung cảnh bên ngoài. Mùa mưa nhiều, nước mưa thường tạt vào cửa sổ, làm ướt cả chăm đệm. Thậm chí có vài lần, vào nửa đêm Nguyên Chiến Dã bị nước mưa đánh thức, giường thấm ướt một mảng, trên mặt cũng một mảng ẩm ướt.

Tiễn Diệp nói, thói quen này của anh không tốt.

Quan Trí nói, đầu óc của anh bị vào nước rồi hả?

Lão Cao nói, cục trưởng tôi sẽ chuẩn bị cho cậu vài bộ ga giường!

Nguyên Chiến Dã nghĩ, mình có phải cần một người bạn gái rồi không—.

Hắn không nghĩ mình là người đồng tính luyến ái. Đúng vậy, cùng nam nhân làm qua không có nghĩa không thể cùng nữ nhân làm, có thể suy nghĩ này không tốt cho lắm, nhưng hắn muốn cho bản thân mình một cơ hội để bắt đầu lần nữa. Tuy rằng hắn không thừa nhận mình phải trả giá thế nào, hắn cũng không mất đi cái gì, cho dù có mất đi, hắn nhất định phải tìm trở về.

Ngồi dưới tàng cây, hai gã cảnh sát nhân dân, một người mở rộng áo khoác để lộ T-Shirt bên trong nửa vàng nửa trắng, chân mang giày thể thao, đầu tóc bù xù nhìn thế nào cũng biết chưa được chải qua. Người còn lại mặc cảnh phục cũng mở rộng hai cúc áo, sơmi tuy rằng rất trắng nhưng nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện có nhiều nếp nhăn, hai người đang hút thuốc.

Bây giờ là thời gian tuần tra.

“Làm sao vậy? Ngày hôm qua không nhờTiễn Diệp giúp anh ủi đồ? ” Quan Trí nhìn thoáng qua cổ áo có điểm bất chỉnh của Nguyên Chiến Dã hỏi.

Nguyên Chiến Dã rút điếu thuốc ra, “Hắn không phải mẹ của tôi.”

Quan Trí cười cười, “Xem như là ‘bạn gái’ đi!” Nguyên Chiến Dã ném cho hắn một cái liếc mắt, người kia giả điên không biết ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga, ngón tay dựa theo tiết tấu gõ lên ghế.

Đến Thanh Tuyền trấn cũng đã gần một tháng, Nguyên Chiến Dã dần dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Cảnh cục chỉ có bốn người, thị trấn nhỏ hầu như không phạm tội, công việc an nhàn, cơm nước đơn giản nhưng rất ngon, sinh hoạt đạm nhạt như thuỷ—cùng cuộc sống của mình trước kia hoàn toàn bất đồng.

Vẫn là câu nói ấy, thói quen, kỳ thật là một chuyện đáng sợ.

“Này! Đến đây lâu như vậy cũng chưa từng nghe anh kể về chuyện trước kia a!” Nguyên Chiến Dã đã tới đây lâu như vậy, Quan Trí chỉ gọi hắn là cục trưởng vào ngày đầu tiên.

Cầm lấy điếu thuốc bên miệng, Nguyên Chiến Dã trầm mặc vài giây, nói: “Tôi cũng không nghe cậu nói về chuyện của mình.”

“Tôi?” Quan Trí chỉ vào mình, cười nói: “Tôi là đồ vô dụng, ngoài đánh nhau ra thì không biết cái gì khác, bởi vì muốn đánh nhau nên làm cảnh sát, cũng bởi vì đánh nhau mà bị đày đến nơi này. Đơn giản như vậy đó! Nếu như anh muốn biết chuyện của Tiễn Diệp và lão Cao thì phải đi hỏi bọn họ.”

Câu trả lời rất qua loa, nhưng lại không nói nên lời. Nguyên Chiến Dã cầm lấy điếu thuốc trong miệng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời rất chói mắt, hắn lại ép buộc bản thân hai mắt mở to, cho đến khi nước mắt tràn đọng ở hốc mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi trước đây là nằm vùng.”

Quan Trí sửng sốt.

Đợi vài giây không thấy phản ứng gì, Nguyên Chiến Dã chậm rãi quay đầu. Ngay lúc đó, Quan Trí như có cây kim đâm vào mông mà nhảy cẫng lên, biểu tình trên mặt giống như thấy người chết đang ngồi vào quan tài.

“Oa kháo! Nằm vùng a! Thực con mẹ nó đẹp trai ngây người! Anh hùng a! Anh hùng!”

Khoé miệng co quắp hai cái, Nguyên Chiến Dạ cố sức rút tay mình ra khỏi cái nắm của Quan Trí.

“Cũng không phải cái gì—” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Anh nằm vùng ở đâu? Hắc bang? Ổ ma tuý? Hay là kỹ viện? Nhiệm vụ gì? Có hay không bị phát hiện rồi cùng bọn chúng đại chiến ba trăm hiệp sau đó thanh công đi ra? Có vũ khí bí mật không? Có bị ép hút ma tuý không? Có giết người không?” Một đống vấn đề như nã pháo từ trong miệng Quan Trí tuôn ra ào ào. Đầu Nguyên Chiến Dã bị khủng bố.

“Cậu xem phim nhiều lắm phải không?” Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi.

Quan Trí cười hắc hắc hai tiếng, “Lần đầu tiên gặp được nằm vùng mà, có chút hưng phấn! Nói nhanh lên! Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?”

Nguyên Chiến Dã chớp mắt một cái, lẳng lặng nhìn về nơi xa, phong thanh vân đạm mà nói: “Rất bình thường, hơn nữa còn thất bại. Cho nên mới bị điều đến đây.”

“Hở?” Có chút nghi hoặc nhìn hắn, Quan Trí nhíu nhíu mày, “Cứ như vậy? Anh quá dễ dàng xua đuổi tôi rồi.”

“Không phải sao? Nghiêng đầu nhìn cậu thanh niên toàn thân đều toả ra khí tức đầy nhiệt huyết, Nguyên Chiến Dã cười cười, “Cậu cho là nằm vùng giống như trí tưởng tượng của cậu?”

“Không giống phim ảnh thì cũng phải kinh tâm động phách một chút chứ?” Quan Trí cào tóc, nói thầm: “Anh sẽ không kể lại cho tôi—”

Kể lại—Nguyên Chiến Dã trong lòng cân nhắc hai chữ này, thanh âm quen thuộc bên tai dần dần đi xa—hình ảnh trước mắt bắt đầu biến hoá, rất xa lạ, rồi lại rất quen thuộc.

“Này! Này! A Chiến? Nguyên cục trưởng? Nguyên Chiến Dã! Nguyên Chiến Dã đồng chí!”

“Ân?” Đột nhiên khôi phục tinh thần, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn gương mặt Quan Trí đã phóng đại hết cỡ, biểu tình có chút buồn cười nhưng cũng lộ ra một tia lo lắng.

“Anh làm sao thế? Như u hồn thoát xác vậy!”

“Xin lỗi—” Nguyên Chiến Dã cười cười, muốn hút thuốc, lại phát hiện điếu thuốc trên đầu ngón tay không biết từ khi nào đã rơi tàn trên mặt đất, giơ tay lên không thể làm gì khác hơn là cố sức lau mặt một phen. “Mấy ngày nay ngủ không ngon, không biết sẽ ngủ quên.”

“Ách?” Quan Trí mắt to mắt nhỏ có chút hoài nghi nhìn hắn, “Anh trợn tròn mắt cũng có thể ngủ?”

“Ha hả!” Cười gượng hai tiếng, “Mỗi người đều có một sợ thích kỳ quái mà.”

“Phải không? Có sao? Tôi có sao?” Quan Trí ngồi xuống ghế lần nữa, hồi tưởng xem mình có cái gì gọi là sở thích “kỳ quái” không.

Nguyên Chiến Dã thở dài một hơi. Hoàn hảo, đơn thuần vẫn là đơn thuần thì tốt hơn.

Ngày, có lẽ sẽ trôi qua như vậy.

“Năm nay mùa mưa dầm, hình như sớm hơn năm ngoái—”

Trong Cục cảnh sát Thanh Tuyền trấn, Tiễn Diệp đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa từ từ lớn dần nói một câu, thanh âm không nhẹ không nặng như đang ngâm thơ, cảm giác nói không nên lời. Nguyên Chiến Dã đang xem tạp chí ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp, áo sơmi trắng hoa lam hơi bị gió thổi mà cuộn lên, có chút ướt, bất quá đối phương tựa hồ cũng không thèm để ý.

“Mùa mưa ở đây, dài lắm sao?” Bất tri bất giác hỏi, Nguyên Chiến Dã cũng có chút kinh ngạc, thế nào mà như bị thôi miên nói ra. Trong phòng làm việc, Quan Trí gối đầu trên bàn lăn ra ngủ, lão Cao đi WC đã nửa giờ còn chưa trở lại, Tiễn Diệp quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, mỉm cười, “Sẽ không?”

Nụ cười kia, làm Nguyên Chiến Dã nhớ đến một người.

Cảm giác bất lực, không muốn nhớ đến, nhưng lại phát hiện bản thân chưa bao giờ quên đi. Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã biết hắn đang lừa gạt chính mình.

“Mùa mưa ở đây tương đối ngắn, mấy ngày nữa sẽ quang đãng ngay thôi—” Tiễn Diệp tiếp tục nói, “Trời mưa a—đều không phải là thời tiết làm cho người ta thích—đúng không?” Nói xong liền xoay người, hướng mắt về phía Nguyên Chiến Dã cười, hỏi một câu.

Câu hỏi cuối cùng kia, chứa đựng rất nhiều ý tứ hàm xúc kỳ quái. Nguyên Chiến Dã không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, Tiễn Diệp người này, tựa như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không có, nhưng cái gì cũng có thế có.Toàn bộ cảnh cục, trừ lão Cao không có cảm giác tồn tại, Quan Trí nhiệt huyết, người duy nhất Nguyên Chiến Dã không hiểu chính là Tiễn Diệp.

“Vài ngày nữa—sẽ xảy ra một chuyện rất thú vị.”Tiễn Diệp đột nhiên nói một câu, khoé miệng khẽ nhếch, đẩy kính mắt một chút.Giống như nhà tiên tri đang diễn giải vận mệnh, làm người ta đoán không ra.Nguyên Chiến Dã muốn hỏi, rồi lại không xác định được đây có phải là lời nói chân thật của Tiễn Diệp hay không, mà Tiễn Diệp lại nháy mắt với hắn một cái, tựa như đang chờ hắn hỏi lại. Bầu không khí—không ngôn từ nào có thể hình dung.

Nguyên Chiến Dã cảm thấy hắn nên mở miệng trước, “Cậu—”

“Cho thêm một chai~~!” Một tiếng rống to vang lên, Quan Trí trong lúc ngủ mớ giơ lên nắm tay rồi cố sức đập bàn một cái “rầm” doạ Nguyên Chiến Dã nhảy dựng, câu nói tiếp theo cũng bị nuốt trở về, may mắn cho Nguyên Chiến Dã, hắn đã không biết mình nên nói cái gì.

“Tiểu Diệp a~~! Con sò ngày hôm qua không còn mới sao hả?” Thanh âm run run của lão Cao từ ngoài cửa truyền đến, “Tôi đã nói không thể tin được lòng dạ của lão tiểu tử kia mà, hắn bán thuỷ sản toàn là móc từ dưới cống lên không a~~~” Cửa bị mở, Lão Cao hé ra khuôn mặt đã muốn đen xì từ bên ngoài đi vào.

Tiễn Diệp cũng rất biết kiềm chế không bật cười, không nhanh không chậm nói: “Lão Cao, con sò ngày hôm qua là bác mua mà, tôi chỉ có nhiệm vụ nấu chính nó thôi, hơn nữa—chỉ có bác ăn con sò đó a!”

Lão Cao hữu khí vô lực kêu thảm một tiếng.

“Một phen tán vụn xương cốt của tôi rồi—”

Nguyên Chiến Dã cười cười, rốt cuộc cũng biết vì sao hôm qua khi hắn nói muốn ăn con sò đó lại bị Tiễn Diệp cười híp mắt “trừng” mình. Người này thực sự–khó hình dung.

Vào ban đêm, Lão Cao bị hành hạ đến hư thoát, sáng sớm mới lên giường ngủ.Quan Trí bảo mình có việc, vừa tan tầm đã không thấy tăm hơi đâu, cho nên lúc ăn cơm chiều cũng chỉ có hai người Nguyên Chiến Dã và Tiễn Diệp. Tiễn Diệp làm mì sợi, mặt dù chỉ là thủ công, nhưng mỗi sợi mì lại rất đều, trong bát chỉ có hai màu xanh, trắng, thịt thang được chưng cách thuỷ rưới trên những sợi mì trắng, ngay cả rau cũng xanh tươi một màu, phía trên còn rắc vài miếng hành băm. Cái chén trước mặt, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nguyên Chiến Dã cầm đũa nhìn món ăn trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp đang bưng dĩa rau trộn đặt lên bàn.

“Làm sao vậy? Không thích ăn mì?”

“Không—” Lắc đầu, đương nhiên không phải hắn không thích ăn, nhưng hắn lại không biết nói như thế nào. Xác định mình không tuôn ra lời ca tụng gì, Nguyên Chiến Dã nói một câu : “Bây giờ rất ít khi nhìn thấy mì làm bằng tay.” Cũng không thể nói cậu thật sự là một người “vợ tốt” đúng không?

Đôi mắt của Tiễn Diệp sau chiếc kính không gọng hơi nheo lại, đậm tiếu ý, nói: “ Khi còn nhỏ thì có làm qua, sau này chỉ còn lại một mình, cơm nước cũng không thể làm nhiều, cho nên phải tự mình nấu ăn. Bất quá cũng đã lâu rồi không làm, không biết mùi vị ra sao, nếm thử đi!”

Gật đầu, Nguyên Chiến Dã ăn một miếng.

Mỹ vị.

Tiễn Diệp nở nụ cười. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tôi thích biểu tình của cậu.” Lời này vừa nói ra, Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút. Tiễn Diệp tiếp tục nói: “Người nấu ăn cao hứng nhất là khi người khác thích món ăn của họ, biểu tình của anh nói cho tôi biết anh rất thích—món tôi nấu.”

Nguyên Chiến Dã đợi đủ ba giây thì ba chữ cuối cùng mới được phát ra, không biết làm sao mà ngực có chút chột dạ, tạm thời gọi là “trống rỗng” đi! Bộ dáng của Tiễn Diệp khi cười tủm tỉm có lực sát thương rất lớn. Để giảm bớt bầu không khí và điều giải tâm tình, hắn húp một ngụm nước dùng, rất tuỳ ý nói: “Cậu muốn làm đầu bếp?”

Đã ngồi vào vị trí đối diện Nguyên Chiến Dã, Tiễn Diệp cầm lấy đôi đũa đặt trên chén, cười nhẹ một tiếng, “Đúng vậy! Lúc còn nhỏ rất hay mơ ước, không còn nhớ lúc ấy là mấy tuổi nữa. Hiện tại nghĩ đến lại có chút buồn cười, một tay cầm dao một tay cầm súng, không biết mình có tiền đồ không đây!” Lúc nói, ngữ khí dần dần trở thành một loại trào phúng.

“Làm cảnh sát không tốt sao?” Nguyên Chiến Dã hỏi.

Tiễn Diệp không trả lời, hỏi ngược lại: “Anh nói thử xem?”

Nguyên Chiến Dã cũng không trả lời. Hắn đúng là hỏi một vấn đề ngu ngốc mà. Hắn cũng là cảnh sát, nhưng lại không nói được rốt cuộc làm cảm sát có tốt hay không.

Lỗ mũi thở dài một hơi, Tiễn Diệp cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu.

“Cảnh sát, thật là một công việc không làm cho người ta cao hứng nổi.”

Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã gần như xác định Tiễn Diệp và mình cùng một loại người. Nhưng đột nhiên lại tự hỏi: Mình là loại người gì đây? Không nói gì thêm, bốn phía bắt đầu vang lên vài tiếng sột soạt hút mì, Tiễn Diệp nhìn bộ đáng ăn như hạm của Nguyên Chiến Dã, không khỏi bật cười.

“Tôi không phải đầu bếp ramen của Nhật Bản, không cần ăn lớn tiếng như vậy để biểu thị lễ phép.”

Nguyên Chiến Dã thức ăn vẫn còn ngậm trong miệng, nói một câu mơ hồ :“Ăn thật ngon.” Thế nhưng Tiễn Diệp lại nghe rất rõ ràng.

“Cậu là đầu bếp giỏi, cũng là cảnh sát tốt, vừa là đầu bếp giỏi vừa là cảnh sát tốt, rất đáng khen.” Nói xong liền húp một ngụm nước dùng,chén đã thấy đáy, tuy rằng bao tử có chút trướng, Nguyên Chiến Dã cũng phải ăn cho được miếng rau cuối cùng, sau đó đem đũa đặt lên chén, “Lần sau khi nào chỉ có hai chúng ta, cậu làm mì nữa đi!”

Đôi mắt phía sau thấu kính lần đầu tiên có loại nhãn thần rất khác biệt, Nguyên Chiến Dã lại không phát hiện, nhưng Tiễn Diệp biết. Cúi đầu không nói gì, cười cười sau đó gật đầu một cái, giống như rất chắc chắn mà nói: “Được.”

“Vậy cậu từ từ ăn, tôi đi tắm đây.”

Ra khỏi phòng bếp rồi đi về gian phòng của mình, sàn nhà làm bằng gỗ thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng “kọt kẹt”, bình thường Nguyên Chiến Dã nhất định sẽ cau mày, nhưng hôm nay lại mắt điếc tai ngơ. Trở về phòng, lẳng lặng đứng trước cửa không hề nhúc nhích, một phút sau, Nguyên Chiến Dã đưa tay đè lại cái trán, phát ra một tiếng rên rỉ cùng loại với âm thanh thất bại—.

Hắn đã làm bầu không khí trở nên mờ ám a! Bữa ăn vừa rồi, bong bóng màu hồng bay phấp phới khắp phòng luôn a!

Ông trời ,tha cho hắn đi! Thỏ không ăn cỏ gần hang a! Ngày đầu tiên đã cùng đồng sự “ngủ”, hiện tại lại cùng đồng sự có những hành động “mờ ám”, Nguyên Chiến Dã, ở đây không phải ‘hậu cung’ của mày đâu!

Hậu cung? Nghĩ tới một người đồng sự còn lại (Lão Cao =))) ), Nguyên Chiến Dã càng rên rỉ lợi hại hơn. Ông trời a, tha cho hắn lần thứ hai đi! Hắn thế mà nghĩ tới ‘Thái giam tổng quản” đó! Phải xây tường chắn mất!

Đang một mình chán ghét bản thân, đột nhiên có một loại tiếng động vang lên, Nguyên Chiến Dã sửng sốt năm giây mới phát hiện điên thoại di động của hắn đang reo. Tiếng chuông đơn giản nhất, cùng tiếng đồng hồ báo thức không có gì khác nhau. Trên thực tế hắn dùng điện thoại cũng chỉ để báo thức thôi! Số điện thoại cũ đã bị hắn ném đi, số mới này là Tiễn Diệp đưa cho hắn, nói rằng có điện thoại để tiện liên lạc, nhưng đến đây cũng không dùng nhiều, cũng đã sắp hết pin, nằm yên trong ngăn bàn, chưa bao giờ xê dịch.

“Vậy mà vẫn còn pin!” Đi tới trước ngăn bàn lấy điện thoại ra, phía trên xuất hiện một dãy số lạ, hắn không nhớ rõ mình đã báo cho ai số mới này a! Chẳng lẽ gọi nhầm số? Người bên đầu dây kia tựa hồ muốn hắn nhất định phải nghe điện thoại, vẫn không chịu gác máy. Do dự trong chốc lát, Nguyên Chiến Dã ấn nút nghe.

“Alo?” Hắn thực sự nghĩ không ra ai là người gọi cho hắn.

Đầu bên kia điện thoại từ từ truyền đến tiếng hít thở, đương nhiên phá lệ rõ ràng. Nguyên Chiến Dã giật thót tim, cột sống lạnh lẽo như người sắp chết, hai mắt chậm rãi trợn to, có thứ gì đó đang trong lòng ngực kêu gào, làm hắn muốn kêu lên nhưng lại chẳng có cách nào phát ra khỏi miệng.

Thiếu chút nữa, hắn sẽ cho rằng—.

“Sao lâu như vậy mới bắt máy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm, không thể nói là quen nhưng cũng không hề xa lạ. Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút, chậm rãi cau mày.

“Tô—Hoà?”

Đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc.

“Tôi nghĩ cậu sẽ biết là tôi—”

Thần kinh đang khẩn trương trùng xuống, Nguyên Chiến Dã thở phào một cái, đặt mông ngã lăn ra giường, nhìn trần nhà.

“Tôi làm sao biết là cậu? Lại không biết số điện thoại của cậu. “

Tô Hoà bên đầu dây kia không nói chuyện, Nguyên Chiến Dã nhìn điện thoại một chút, còn chưa đến nửa lượng pin.

“Sao cậu biết số điện thoại của tôi?” Hắn hỏi.

“Thầy nói cho tôi biết.”

Nguyên Chiến Dã suy nghĩ. Hắn đã dùng điện thoại này gọi điện cho thầy hiệu trưởng, duy nhất chỉ có một lần.

Nghi hoặc được tháo bỏ, lại tiếp tục dấy lên nghi ngờ khác. Nguyên Chiến Dã hỏi: “Tìm tôi có việc? Ôn chuyện? Không phải chứ?” Nghĩ tới liền muốn nổi hết da gà.

“Muốn hỏi cậu tình hình bên kia một chút, thế nào? Nguyên cục trưởng?” Ba chữ sau được phát ra kèm theo một tiếng cười, Nguyên Chiến Dã cắn răng.

“Không tồi! Tốt lắm! Nơi này là một chỗ tốt a! Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, dân phong rất chất phác, hơn nữa còn có ôn tuyền tuỳ ý tắm. “

Điện thoại truyền đến một trận cười khẽ, “Xem ra, cuộc sống không tồi.”

Nguyên Chiến Dã trầm mặc, tâm trạng cũng chìm xuống.

“Nếu như cậu nguyện ý nói với tôi những gì tôi muốn biết, tôi sẽ sống rất tốt.” Xem ra, bản thân không muốn buông tha một cơ hội.

“Tô Hoà, người đó rốt cuộc có hay không—”

“Nguyên Chiến Dã, cậu biết không? Tôi bắt đầu hoài niệm lúc cậu gọi tôi là “Thổ đậu bì” rồi, ít nhất khi đó cậu chỉ đơn giản gọi, không có suy tính gì, chứ không phải như bây giờ–”

“Tôi không có suy tính, cũng không tính toán gì với cậu. Tôi chỉ muốn biết tình hình của một người bạn thôi, cậu không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng, cậu!Đừng nói chuyện đạo lý gì với tôi!” Có chút lớn tiếng rống lên, bên tai truyền đến một trận âm thanh, Nguyên Chiến Dã biết điện thoại đã sắp hết pin rồi.

Tâm tình không hiểu sao lại buồn bực.

Tiếng thở dài của Tô Hoà truyền vào tai, “Tôi không gọi điện đến để cãi nhau với cậu—”

Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại, không nói gì. Cho đến khi Tô Hoà đột nhiên nói một câu: “Cậu muốn trở về sao?”

Mở mắt ra, Nguyên Chiến Dã trầm mặc vài giây, bên tai vang lên vài tiếng báo tít tít tít, càng ngày càng nhanh.

“Tôi—” Vừa mới nói một từ, điện thoại đột nhiên “tít” một tiếng, sau đó hoàn toàn câm bặt, Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút, dời bàn tay đến trước mặt, vẫn còn pin, không phải điện thoại hắn có vấn đề, đó là do Tô Hoà bên kia cắt đứt. Hắn thở dài, đóng lại điện thoại rồi quăng lên giường, tâm tình buồn bực không hề giảm bớt mà ngược lại càng tăng thêm. Hắn không biết vì sao Tô Hoà gọi điện cho mình.

Hình như có thứ gì đè nén trong lòng ngực, không thở nổi. Đưa tay mở rộng khuy áo, Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại—thế nhưng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

“Chết tiệt!” Vơ lấy điện thoại, mắt cũng không thèm mở, trực tiếp nghe máy , “Cậu không để tôi yên tĩnh một chút được sao?” Tuy rằng nghe ra có vài phần tức giận, nhưng thanh âm không lớn, thậm chí còn có một tia cảm giác bàn bạc.

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, thẳng tắp vang lên bên tai Nguyên Chiến Dã.

“Xem ra tôi gọi không đúng lúc rồi—”

Trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã thoáng cái đã ngồi dậy, lo lắng cùng lười biếng đã không cánh mà bay đi mất tiêu, cả người như một con nhím xù lông. Giọng nói kia, như tản ra mùi vị độc dược mà kích thích thần kinh của hắn. Giọng nói kia tựa như một cái khe hở trên mặt đất, không nơi nào trốn thoát—.

“Nhiếp Phong Vũ—” Không thể kím nén, mà thốt ra.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, “Rất lâu đã không được nghe cậu gọi tên của tôi rồi—”

‘Tít tít tít tít tít~ tít tít tít tít~’ Nguyên Chiến Dã giật mình một chút, vô thức nhìn điện thoại trong tay, màn hình hiển thị đã sắp hết pin.

“Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Hình như đang hỏi chính mình, một lúc lâu, “Chúng ta không phải vẫn còn nhiều chuyện chưa nói lắm sao? Nguyên Chiến Dã, chúng ta ngoạn trò chơi đi! Xem thử ai là người đầu tiên cắn đứt yết hầu của đối phương, thế nào—”

“Anh—”

Tiếng ‘Tít’ cắt ngang, màn hình một mảnh yên ắng cùng một mảnh đen kịt. Nguyên Chiến Dã nhìn chăm chăm cái điện thoại triệt để bị “sốc” của mình, một phút sau liền cắn răng, vung tay lên cố lức ném nó ra ngoài. Điện thoại bị va vào tường trong nháy mắt đã bể nát, phát ra tiếng vang không nhỏ!

“Thối lắm! Anh đi chết đi!”

Con sói theo mùi máu mà xác định vị trí, mục đích duy nhất chỉ là cắn đứt yết hầu của con mồi.

Nguyên Chiến Dã nhìn mấy linh kiện rơi lả tả trên mặt đất, quá khứ như thuỷ triều mà tràn vào tâm trí hắn. Có cả hình dạng hắn nằm dưới thân Nhiếp Phong Vũ rên rỉ thở dốc, có cả một khắc kia thi thể Trần Tích bị mang ra ngoài, có cả Trương Gia Dương đang đứng bên cạnh Nhiếp Phong Vũ, có cả Chu Chính nắm lấy chiếc chìa khoá của ngục giam.

Ký ức hoàn toàn trọn vẹn, chỉ là, nếu như lần này chúng ta không lừa dối lẫn nhau.

Người ngu có thể chậm rãi học cách khôn lõi, mà kẻ ngu cũng chỉ cần một lần là đủ rồi! Nhiếp Phong Vũ, tôi sẽ không làm một tên ngu ngốc để anh có thể tuỳ ý đùa giỡn.

Ngoài cửa, người vẫn đang dựa vào tường chậm rãi đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, chậm rãi nhấc chân bước đi. Sàn nhà bằng gỗ xưa, không phát ra bất luận âm thanh nào.

End 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.