CHƯƠNG 23
Edit:Dece
“Cắn đứt yết hầu của cậu, hút máu của cậu, cậu có nghĩ rằng cảm giác này thực kích thích hay không?”
“Anh muốn giết tôi?”
“Không, tôi muốn ăn cậu.”
Nguyên Chiến Dã nhìn gương mặt của người phía trên mình, đúng là một gương mặt đẹp, nhưng hiện tại cho dù có nhìn như thế nào, hắn cũng cảm thấy thực đáng giận!
“Cậu trước kia nghe lời hơn—” Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, cái loại cười khẽ vang vọng trong ***g ngực, rất thâm trầm.
“Nhưng anh thật ra không khác biệt với trước kia lắm—”
“Phải không?” Nhiếp Phong Vũ thực cảm thấy hứng thú mà hỏi: “ Trước đây, cậu nghĩ tôi là người như thế nào?”
Lạnh lùng cười cười, Nguyên Chiến Dã hung hăng phun ra hai chữ: “Yêu nghiệt!” Lúc nói, động tác bên khoé miệng làm hắn theo bản năng mà nhíu mày. Mẹ nó! Đau quá!
Tình huống hiện tại chính là, Nhiếp Phong Vũ đang ở trong phòng của Nguyên Chiến Dã mà đem Nguyên Chiến Dã đặt trên giường, hai người quần áo hỗn loạn thở hồng hộc, đặc biệt là nút áo của Nhiếp Phong Vũ đều bị bức ra hết, đương nhiên là kiệt tác của Nguyên Chiến Dã! Cơ ngực rắn chắc bại lộ trong không khí có chút phập phồng. Cảnh phục của Nguyên Chiến Dã từng mảnh từng mảnh vướng trên người hắn, hai người ngươi đè nặng chân ta, ta quấn lấy tay ngươi, khung cảnh này sẽ làm vô số người tưởng tượng ra nhiều chuyện kỳ quái, nếu không nhìn kỹ vết thương trên mặt bọn họ.
Bọn họ đánh nhau!
Tuổi tác của hai người cộng lại cũng đã quá năm mươi, nửa đêm lại ở trong phòng một trận “ác đấu”! Kết quả thì giống như hiện tại vậy, Nhiếp Phong Vũ đem Nguyên Chiến Dã đặt dưới thân, nhưng trả giá cho kết quả này thì bụng đã trúng vài quyền. Nhiếp Phong Vũ điều chỉnh hô hấp, hai tay gắt gao chế trụ cổ tay của Nguyên Chiến Dã, đối với tiểu dã thú móng vuốt sắc bén này thì không thể phớt lờ. Nguyên Chiến Dã ngửa đầu, thở hổn hển một chút, khoé miệng sưng đỏ phía trên còn dính tơ máu, là do Nhiếp Phong Vũ cắn. Hai người đàn ông có thể gọi là cao thủ võ thuật, không ai có thể chiếm được thế thượng phong.
Nguyên Chiến Dã kết luận nguyên nhân hắn bị đè là do đã ăn Hamburger quá nhiều!
“Cậu thật sự là dã—” Nhiếp Phong Vũ giơ lên khoé miệng, cúi đầu nhìn người phía dưới, bụng cơ hồ truyền đến cơn đau, y thật lâu rồi vẫn chưa thể nghiệm qua.
“Cút khỏi người của tôi!” Nguyên Chiến Dã gầm nhẹ một tiếng, nâng chân lên định đá Nhiếp Phong Vũ ra khỏi người, kết quả lại bị đối phương nhanh một bước cúi người ngăn chặn, làm cho hai người quấn nhau càng chặt.
“Thật hoài niệm khoảng thời gian cậu ngoan ngoãn trước kia—” Nhiếp Phong Vũ một chút cũng không thèm để ý đến phản kháng của Nguyên Chiến Dã, giống như đang tự mình nhớ lại chuyện trong quá khứ, cho đến khi người kia nhẹ giọng nói hết câu bên tai hắn.Thực dịu dàng, bốn phía im lặng đến khác thường, thanh âm của Nhiếp Phong Vũ trong bóng đêm càng có vẻ trầm thấp, nhưng Nguyên Chiến Dã lại cảm thấy phi thường chói tai.
Hắn phi thường không thích loại tình huống hiện tại này! Hắn thà rằng để cho Nhiếp Phong Vũ bẻ gãy một cánh tay của mình chứ không thể bị ép buộc đến bộ dạng như bây giờ, vẫn là sự dịu dàng này, nhưng còn lộ ra một tia hàn ý, hắn có thể cảm nhận được cơ thể của Nhiếp Phong Vũ, thực nóng, khiến cho hắn có loại cảm giác run rẩy.
“Ha hả!” Thấy hắn không nói gì, Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt cười, “Chẳng qua, cậu bây giờ cũng rất đáng yêu. Tôi thích nhìn ánh mắt của cậu lúc này, tràn ngập cừu hận—còn có run rẩy!” Lúc nói cũng đồng thời buông Nguyên Chiến Dã ra, chậm rãi xoa nhẹ gương mặt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nguyên Chiến Dã, cậu đang sợ hãi.”
Nguyên Chiến Dã vẫn không nhúc nhích, ***g ngực chậm rãi phập phồng, im lặng mà nhìn Nhiếp Phong Vũ, chỉ trong một khoảnh khắc, đồng tử co rút cũng không thể tránh được ánh mắt kia của Nhiếp Phong Vũ.
“Ha hả!” Nhiếp Phong Vũ cười khẽ, đưa tay sờ lên trán hắn rồi đem những sợi tóc vén ra phía sau, đây là động tác thân mật của tình nhân. “Làm sao lại không nói gì? Cậu trước kia không im lặng như vậy?”
“Ba!” một tiếng, Nguyên Chiến Dã vươn tay đánh vào mu bàn tay Nhiếp Phong Vũ, giống như trắng trợn bị nhìn thấu, trong góc tối thâm sâu nhất của bản thân mà chính mình cũng không thể phát hiện, hắn cắn răng nghiến lợi rít lên, “Nhiếp Phong Vũ, đừng nhắc đến những chuyện trước kia trước mặt tôi, tôi không có thời gian ôn chuyện với anh, muốn giết lăng trì thì phải thống khoái một chút! Ít đến đây làm cái loại không khí buồn nôn này, tôi sẽ nôn đó.”
Rống xong rồi, Nguyên Chiến Dã chính mình cũng cảm thấy có chút ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ vẫn đang chăm chú theo dõi mình, vừa mới bình ổn được một chút thì tức giận lại từ từ dâng lên.
Vô cớ tức giận!
“Cút ngay!” Hắn hiện tại thầm nghĩ im lặng ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì sẽ không còn thấy tên ôn thần trước mắt này nữa!
Nhiếp Phong Vũ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, hỏi: “Tôi muốn làm gì, cậu so với bất luận kẻ nào không phải là người rõ ràng nhất sao?”
Nguyên Chiến Dã hừ mũi một tiếng, châm chọc cười cười nói: “Tôi không biết tôi thiếu nợ anh cái gì? Ách!” Vừa nói xong thì da đầu liền truyền đến một trận đau đớn. Tóc bị Nhiếp Phong Vũ dùng sức kéo ra phía sau, cả đầu cũng ngửa lên, cần cổ đều lộ ra ngoài, loại tư thế này cứ như bộ dáng khi bị quỷ hút máu. Mà sau khi nhìn thấy biểu tình của Nhiếp Phong Vũ, chỉ trong nháy mắt Nguyên Chiến Dã càng thêm xác định y đích thật muốn cắn đứt yết hầu để hút khô máu của hắn.
“Không ai dám lừa tôi! Nguyên Chiến Dã, cậu là người duy nhất sau khi làm như vậy mà vẫn còn sống đến bây giờ!”
Ngô! Nguyên Chiến Dã nhíu mày, cắn răng một chút rồi đột nhiên phóng nhanh thân đưa tay nắm lấy tóc của Nhiếp Phong Vũ, đồng dạng dùng sức mà kéo ra sau.
“Anh con mẹ nó có bệnh!”
Nhiếp Phong Vũ không hé răng, chỉ là lui về phía sau một chút rồi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Nguyên Chiến Dã.
Tìm được một chút không gian thả lỏng, Nguyên Chiến Dã hơi nâng thân mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên đánh cho Nhiếp Phong Vũ răng rơi đầy đất. “Nhiếp Phong Vũ, anh nghĩ mình là cái quái gì tốt! Tôi lừa anh, nhưng anh cũng gạt tôi! Anh không có tư cách ở đây mà giống chó điên đi sủa bậy!”
Từ chó điên này làm Nhiếp Phong Vũ nhướn mày, nhưng y lại hỏi: “Vậy sao cậu phải trốn?”
“Trốn cái đầu anh! Tôi là bị điều đến đây! Chẳng lẽ tôi bày đặt mặc kệ lệnh nhậm chức mà ngoan ngoãn đứng trước cửa chờ anh đến đánh à? Anh thực con mẹ nó có bệnh!” Nguyên Chiến Dã thấp giọng rít lên, đối mặt với Nhiếp Phong Vũ khiến hắn càng ngày càng không thể kiềm chế tính khí của mình!
Nhiếp Phong Vũ nheo mắt, đánh giá người trước mặt, ngoại trừ tóc có hơi dài một chút thì những thứ khác đều không có gì thay đổi, cùng với trong trí nhớ giống nhau, nhưng rồi lại có chút không giống. Ánh mắt, vẫn là ánh mắt, ánh mắt của Nguyên Chiến Dã lúc này không còn giống với trước kia, nếu nói ánh mắt của Nguyên Chiến Dã khi ấy cái gì đều không có, bình tĩnh như mặt hồ nước, thì Nguyên Chiến Dã hiện tại, ánh mắt đều mang hơi thở của một loại dã thú, rất giống—tốt lắm, ánh mắt này mới tương xứng.
“Cậu vẫn độc miệng như trước kia—” Nhiếp Phong Vũ có chút tựa tiếu phi tiếu nói.
“Nhiếp Phong Vũ, tôi không thích chơi trò chơi. “Trò chơi” của chúng ta trong lúc đó đã kết thúc. Chúng ta lừa gạt lẫn nhau, thực công bằng!”
Lừa gạt—lẫn nhau? Phát hiện một thứ thú vị, Nhiếp Phong Vũ chậm rãi giơ lên khoé miệng, nhìn Nguyên Chiến Dã hỏi: “Chúng ta đang lừa gạt lẫn nhau? Cậu lừa tôi cậu là nằm vùng, còn tôi thì sao? Nguyên Chiến Dã, tôi lừa cậu cái gì?”
Giống như đáng đòn cảnh tỉnh, khiến cho Nguyên Chiến Dã hoàn toàn sửng sốt. Nhiếp Phong Vũ lừa hắn cái gì? Hắn phát hiện, đáp án này chính mình đều không muốn nghĩ tới.
Nhiếp Phong Vũ phát hiện hắn thực thích biểu tình hiện tại của Nguyên Chiến Dã, có chút chẳng biết làm sao, thậm chí còn có một tia có thể gọi là ngượng ngùng, thứ lỗi cho y đã dùng từ này để hình dung, bởi vì hiện tại Nguyên Chiến Dã nhìn qua phi thường ngon miệng.Vừa suy nghĩ vừa vươn tay nắm lấy cằm Nguyên Chiến Dã, hình như nhọn hơn một chút so với ban đầu—.
“Nhiếp Phong Vũ, sự tình không hề phức tạp như anh nghĩ.” Tầm mắt của Nguyên Chiến Dã nhìn về nơi khác, ánh trăng tương phản trong đôi đồng tử vô cùng lạnh lùng.
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu, kề sát Nguyên Chiến Dã, hơi thở của hai người chậm rãi hoà tan. Hai người đều biết, hương vị của đối phương vẫn giống như trước kia, cái gì thay đổi, duy chỉ có hơi thở trên người sẽ không bao giờ thay đổi.
Thực đói khát.
“Tôi là nằm vùng, anh là phạm nhân, nhiệm vụ của tôi chính là lừa gạt anh, chỉ có thế mà thôi.” Nguyên Chiến Dã bình tĩnh nói, Nhiếp Phong Vũ cũng đang chậm rãi vuốt ve cần cổ của hắn, hắn không có động.
Đây là một lý do không tồi, nhưng bây giờ thì không cần.
“Tôi có thể cảm nhận được mạch đập của cậu đang chuyển động, rất nhanh. Cậu đang khẩn trương sao?” Vươn đầu lưỡi liếm lên lớp da trên cổ Nguyên Chiến Dã, nghe được tiếng ngâm khẽ mỏng manh từ cổ họng Nguyên Chiến Dã phát ra, y muốn loại phản ứng này, Nhiếp Phong Vũ đối với tình huống hiện tại thực vừa lòng .
“Trương Gia Dương không thoả mãn anh? Khiến anh đói khát đến nổi phải đến đây động dục?” Nguyên Chiến Dã có chút châm chọc, cười cười.
Nhiếp Phong Vũ không nghĩ y sẽ nghe được cái tên của Trương Gia Dương phát ra từ miệng Nguyên Chiến Dã, y dừng một chút, sau đó bật ra một trận cười khẽ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyên Chiến Dã, hỏi: “Cậu đang ghen?”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, “Anh thật sự làm cho tôi muốn nôn.”
Trả lời hắn là một trận tiếng cười dễ nghe, sau đó trên cổ bị cắn một cái thật mạnh.
Nếu cắn sâu hơn một chút, có lẽ sẽ chảy máu. Nguyên Chiến Dã không lên tiếng, vẫn không nhúc nhích mà chờ Nhiếp Phong Vũ nhả ra, giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bình tĩnh hỏi: “Anh làm sao tìm được tôi?”
“Cậu xác định tôi một mực tìm cậu?”
“Đừng nói với tôi anh xuất hiện ở đây là bởi do duyên phận, tôi sẽ nôn mất!”
“Cậu không biết chúng ta trong lúc đó đích thật rất có duyên sao?”
Nếu có, cũng là nghiệt duyên mà thôi!
“Nhiếp Phong Vũ.” Nguyên Chiến Dã kêu một tiếng.
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, hai người đối mặt nhìn thẳng.
Vài giây sau, Nguyên Chiến Dã dùng biểu tình đứng đắn nhất trong suốt cuộc đời của hắn mà nói một câu: “Anh đi chết đi!”
Bốn phía nhất thời im lặng, khoảng cách của hai người trong bóng đêm chỉ có vài centimet, cả tiếng hít thở của đối phương đều có thể nghe rõ ràng, hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Bầu không khí trở nên có chút quỷ dị. Cho đến khi không khí như ngưng đọng lại, Nhiếp Phong Vũ đột nhiên hỏi một câu.
“Cậu không phải thích tôi?”
Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn im lặng mà nhìn nam nhân trước mắt, người này đã từng tiến vào trong cơ thể hắn, cùng hắn gắt gao thâm mật, lần đầu tiên nhìn thấy y trên tạp chí, hắn chỉ biết, người này cuồng vọng, hung bạo, trong ngoài không đồng nhất, lòng dạ hiểm độc—a! Bây giờ còn thêm tự kỷ cuồng, nam nhân này, quyết không thể tha cho y! Chẳng qua mới vừa rồi muốn giết chết y, vậy hiện tại hắn chỉ cần—.
Nghĩ như vậy, Nguyên Chiến Dã đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn! Cũng là một quyết định mà hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận!
Đầu gối rất nhanh nâng lên, vừa lúc trúng ngay mục tiêu là hạ thể của Nhiếp Phong Vũ, Nhiếp Phong Vũ che lại bộ vị trọng yếu, phát ra một tiếng rên, đó chính là hoạ vô đơn chí.
“Ha! Tôi đã nói tôi phải đá gãy tiểu đệ đệ của anh, lần này chỉ là nhắc nhở, lần sau—a~!” Nguyên Chiến Dã vừa mới nói được một nửa, Nhiếp Phong Vũ như một con sư tử mà vồ lấy cánh tay của hắn, hắn muốn giãy giụa nhưng vẫn chậm một bước, cả người bị lật ngược đè trên giường, hai tay bị khoá sau lưng phát ra tiếng vang thanh thuý, tựa như thanh âm của xương cốt bị gãy đoạn, Nguyên Chiến Dã nén đau, đem rên rỉ nuốt xuống bụng. Toàn bộ chiếc giường phát ra một trận tiếng động ma sát chói tai, sau đó căn phòng hoàn toàn trở nên im lặng.
“Tôi đúng là nên bẻ gãy tay cậu thì cậu mới ngoan ngoãn hơn một chút!” Nhiếp Phong Vũ thở phì phò.
“Tôi cũng sớm nên đá đứt gốc anh để anh không thể sinh ra mầm mống tai hoạ!” Nguyên Chiến Dã miệng thì mắng, mặt lại bị dán trên giường, bởi vì ma sát mà vết thương bên khoé miệng cũng bắt đầu âm ỉ đau, đáng chết! Cổ tay hình như bị trật rồi.
Nhìn Nguyên Chiến Dã không ngừng giãy dụa, Nhiếp Phong Vũ suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói một câu.
“Cậu yêu tôi, Nguyên Chiến Dã.” Ngữ khí có chứa một loại hưng phấn cùng khinh thường, hoàn toàn mâu thuẫn lẫn nhau, thế mà y lại đồng thời có được.
Nhưng lại làm cho Nguyên Chiến Dã lúc này hung hăng, kinh ngạc cùng hoảng sợ một phen.
“Đầu óc của anh bị súng bắn qua rồi phải không?” Những lời này là nghe được từ Quan Trí, hiện tại hắn cảm thấy dùng trên người Nhiếp Phong Vũ rất không tồi. Nếu bây giờ không phải bị đè nặng, hắn đã sớm nhảy lên mà một cước đá thẳng mặt Nhiếp Phong Vũ! Nhưng hắn phi thường muốn làm như vậy, cho nên vừa mắng vừa giãy giụa muốn ngồi dậy, tuy rằng động tác này sẽ khiến cánh tay mình bị thương, nhưng hắn lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, hắn thầm nghĩ muốn tránh xa Nhiếp Phong Vũ, bởi vì hắn có một dự cảm không tốt.
Ngoài dự kiến, thế nhưng thực nhẹ nhàng thả lỏng, kinh ngạc một giây, Nguyên Chiến Dã biết Nhiếp Phong Vũ đã buông ra.
“Nguyên Chiến Dã, chúng ta chơi trò chơi đi!” Nhiếp Phong Vũ buông hắn ra, khoé miệng mỉm cười đầy thâm ý.
Nguyên Chiến Dã khẽ động nửa người quay đầu nhìn y, nghe được trái tim của mình đang kinh hoàng.
“Tôi sẽ làm cho cậu thừa nhận cậu yêu tôi.”
Trò cười! Nguyên Chiến Dã cười lạnh một tiếng, “Sau đó thì sao?”
“Tôi sẽ làm cho cậu hối hận vì đã yêu tôi. Đây là cái giá phải trả cho việc cậu đã lừa dối tôi—”
“Anh cho rằng tôi ngu ngốc như vậy?”
“Cho nên tôi mới nói đó là một trò chơi,” Nhiếp Phong Vũ cầm lấy một ngón tay của Nguyên Chiến Dã, phía trên ngón trỏ có một vết thương, đó là vừa rồi bọn họ đánh nhau mà làm ra, y vươn đầu lưỡi liếm lên miệng vết thương, “Tôi nói cho cậu kết quả, bởi vì tôi có lòng tin.”
Nguyên Chiến Dã nhìn thấy vết thương trên ngón tay chậm rãi bị liếm sạch sẽ, Nhiếp Phong Vũ giống như đang hút máu của hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, hắn cảm thấy thực đau.
“Nhiếp Phong Vũ—”
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, miệng còn ngậm lấy ngón tay của hắn.
“Anh tự đại đến mức khiến người ta muốn tàn nhẫn cướp đi đường lui của anh!” Nguyên Chiến Dã dùng sức một phen rút ngón tay trở về, người bị mắng một trận cười khẽ, không thèm để ý, lấy tay lau môi một chút.
“Hương vị không tồi. Cho nên—” Nhiếp Phong Vũ có chút đăm chiêu nhìn Nguyên Chiến Dã, người kia trong lòng càng dâng lên dự cảm bất hảo.
“Tôi còn muốn nếm thử hương vị nơi khác của cậu!”
Kháo! Nguyên Chiến Dã một lần nữa lại có xúc động trợn trắng mắt. Cho nên khi Nhiếp Phong Vũ kề sát người, hắn lại muốn đẩy y ra, hắn nhấc chân đá một cước, nhưng giữa không trung thì bị Nhiếp Phong Vũ bắt lấy, ai cũng không nhườn ai, hai người bọn họ hoàn toàn lâm vào trạng thái đánh nhau, nhưng mục đích lần này đã bị thay đổi.
Không biết có phải là do công lực của hai người rất tốt hay không, đánh nửa ngày cũng không ai rớt xuống giường. Trước kia đã từng nói qua quyền thuật của Nguyên Chiến Dã có dáng dấp của Thái Cực, tốc độ không nhanh nhưng lực đạo lại phi thường lớn, khi hắn nhấc chân đá vào sườn bụng của Nhiếp Phong Vũ thì trên người đối phương lại xuất hiện thêm một vết bầm, tuy rằng hai tay bị Nhiếp Phong Vũ khống chế, nhưng chỉ vài inch thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nguyên Chiến Dã nhếch miệng cười, “Đau không?”
Nhiếp Phong Vũ không trả lời, lấy tư thế của mãnh hổ xuống núi mà bổ nhào về phía trước, hai người lại tiếp tục trận đánh, mỗi một cú đều là uy vũ sinh phong, ngay cả lỗ tai bị ma sát cũng cảm thấy đau, toàn bộ chiếc giường bị hai người “gây sức ép” đã nhanh chóng lỏng lẻo.
Cuộc chiến thắng bại cũng bắt đầu tiến vào trạng thái gay cấn, nhưng Nguyên Chiến Dã càng nghĩ thì càng cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi hai người đều bị thương nhưng tốt xấu gì thì quần áo vẫn còn trên người, nhưng hiện tại hắn lại thấy quần áo trên người mình càng ngày càng ít đi, cảnh phục không biết khi nào đã bay xuống đất, ngay cả dây nịt cũng có dấu hiệu buông lơi.
“Cậu mặc chế phục rất đẹp, chẳng qua—” Ánh mắt của Nhiếp Phong Vũ quét một vòng trên người hắn, “Khi cậu không mặc gì thì còn đẹp mắt hơn.”
Nguyên Chiến Dã trực tiếp vung lên nắm đấm, dùng hành động để biểu hiện nhận xét của mình. Mà khi nắm tay vừa giơ lên, chưa kịp đánh vào mặt đối phương—ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tay vừa đánh ra một nửa, chân vừa đá ra một nửa nhất thời buông xuống.
Hai người đồng thời có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía cửa.
“Anh đã ngủ chưa? A Chiến.”
Là Tiễn Diệp! Nguyên Chiến Dã trong lòng chấn kinh một chút, không biết vì cái gì, hắn căn bản không có tâm tư mà suy nghĩ.
A Chiến? Nhiếp Phong Vũ nhếch miệng một chút, kề sát bên tai Nguyên Chiến Dã nhẹ giọng nói: “Gọi thật là thân thiết.”
Nguyên Chiến Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn y, không lên tiếng.
“Không trả lời cậu ta sao?” Nhiếp Phong Vũ lại cố ý hạ thấp giọng nói : “Hay cậu muốn tôi trả lời thay cậu?”
“Anh câm miệng cho tôi!” Nguyên Chiến Dã hận không thể cắn y một ngụm.
“Như thế nào? Không muốn để hắn thấy chúng ta hai người nửa đêm vận động trên giường?” Nhiếp Phong Vũ nói chuyện vô cùng mờ ám, vừa nói vừa cắn lỗ tai hắn, “Hay là cậu nghĩ không thể phát ra âm thanh cũng rất có cảm giác? Không bằng chúng ta gọi hắn vào đi! Để cho hắn nhìn—”
Biến thái! Nguyên Chiến Dã hoàn toàn tức giận! Xoay người một cái, đẩy Nhiếp Phong Vũ nằm xuống giường, cả người đè lên phía trên, một tay bịt miệng y. Chỉ cần có thể làm cho cái miệng này tạm thời ngậm lại, hắn nguyện ý để bàn tay của mình thối một chút.( =)))) tàn nhẫn )
“Đã ngủ chưa?” Tiễn Diệp ngoài cử lại gõ thêm hai cái. Nguyên Chiến Dã vẫn bảo trì tư thế không nhúc nhích, hắn không nghĩ để cho Tiễn Diệp vào bên trong. Hắn không muốn Tiễn Diệp nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ. Không chỉ có rất nhiều vấn đề khó giải thích, hơn nữa chính là—.
Nhiếp Phong Vũ cũng tuỳ ý để hắn đè lên người, từ trên xuống dưới thưởng thức biểu tình của Nguyên Chiến Dã, hai tay cũng ôm lấy eo của hắn. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để ăn đậu hủ.
Qủa nhiên, Nguyên Chiến Dã không hề nhúc nhích.
Ngoài cửa đã không còn giọng nói của Tiễn Diệp, thực im lặng.
“Là nam nhân đeo kính mắt ngày hôm nay sao?” Nhiếp Phong Vũ hỏi.
Nguyên Chiến Dã không nói gì, nhìn về phía cửa. Hành động này làm cho Nhiếp Phong Vũ có chút khó chịu, vì thế liền dùng sức ngắt eo Nguyên Chiến Dã một phen. Người kia “A” một tiếng, xoay người nhìn y.(ày ày, ghen sao o.O )
Lại phát điên cái gì đây?
“Vào lúc này mà còn tìm cậu, sẽ không phải đến để nói chuyện phiếm chứ?” Vừa hỏi, bàn tay vừa di chuyển xuống mông hắn.
“Liên quan gì đến anh!” Không biết vì cái gì, đã không còn tâm tư đánh nữa, Nguyên Chiến Dã chụp lấy bàn tay đang vuốt ve bờ mông của mình, chuẩn bị đứng lên, “Không có chuyện gì thì mau cút đi! Thấy anh lần nữa liền trực tiếp bắt anh đi ngồi tù!”
“Ngồi tù? Các cậu ở đây đừng nói là phòng giam, ngay cả còng tay cũng sợ không có đó chứ?” Nhiếp Phong Vũ cười nói, đưa tay kéo lại Nguyên Chiến Dã sắp đứng lên.
“Cậu muốn ở lại đây cả đời?”
Nguyên Chiến Dã cau mày nhìn y, “Liên quan gì đến anh?”
“Cùng với mấy tên già nua ăn đồ hỗn tạp mà chờ chết?”
Mẹ nó! Nguyên Chiến Dã bị chọc giận một tay nắm lấy cổ áo sơmi của Nhiếp Phong Vũ, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y, gằn từng tiếng nói: “Lão, tử, sẵn, sàng!”
Nhiếp Phong Vũ bất động thanh sắc nhìn hắn, “Cậu—”
“Bang Bang~!” Lại là một trận đập cửa. Hai người đều kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía cửa.
“Cục trưởng đại nhân ơi, anh đã ngủ chưa? Chưa hả? Chưa thì tôi đi vào đây!” Giọng nói của Quan Trí từ cửa truyền đến rất rõ ràng, hoàn toàn là tự hỏi tự trả lời, sau đó là âm thanh của cánh cửa chuyển động. Trong phút chốc Nguyên Chiến Dã trừng lớn mắt, không phải đâu—.
Quan Trí cảm thấy gần đây hắn đích thực rất “yếu”, không! Phải nói là mỗi kỳ bơi lội được tổ chức thì hắn liền đặc biệt “yếu”, thời điểm mấu chốt khi bơi về đích đều bị chuột rút, sau đó thì giống như con cóc trôi về đích, làm bản thiếu gia đây thật mất mặt! Hơn nữa, đã bị mốc nhiều năm rồi, cũng phải kết thúc đi chứ!
Nhưng trước mắt còn có một chuyện quan trọng hơn, chính là người thua cuộc phải quét WC một năm. Ngoan ngoãn! Quét WC một năm thôi, còn hơn là không được đi WC một năm mà! Rõ ràng là người chủ động nhận lỗi! Sớm biết đã không khoe khoang rồi!
Đứng trước cửa phòng Nguyên Chiến Dã, Quan Trí lễ phép gõ cửa, hơn nửa còn để đánh thức cục trưởng, đẩy cửa vào, đi vào bên trong.
“Ai?” Người đâu? Không nhìn thấy Nguyên Chiến Dã, Quan Trí sửng sốt một chút, hắn vừa rồi rõ ràng còn nghe được âm thanh trong phòng a! Nhìn thoáng qua chăn mền hỗn độn trên giường, chế phục thì bị ném xuống đất, Quan Trí cau mày, gãi đầu, cái này không giống tác phong của Nguyên Chiến Dã a!
Đang nghi hoặc khó hiểu, từ nơi nào đó trong căn phòng phát ra một loại âm thanh kỳ quái khiến hắn chú ý, Quan Trí nhìn ngang ngó dọc một chút, cuối cùng lại đem tầm mắt dừng trên tủ quần áo trong góc phòng của Nguyên Chiến Dã. Đó là một cái tủ quần áo làm bằng gỗ màu đỏ thẫm, theo kiểu cổ xưa, liếc mắt nhìn sơ cũng biết nó rất nặng, là một trong những kho báu của cảnh cục Thanh Tuyền trấn, niên đại lâu đời, cũng có chút—cảm giác lâu năm không được trùng tu!
Tủ quần áo lại phát ra một trận tiếng động, thậm chí còn nhẹ nhàng lay động vài cái. Quan Trí nuốt nước miếng, chậm rãi bước đến gần tủ quần áo.
Không phải chứ? Chưa bao giờ nghe nói Nguyên Chiến Dã nuôi thú cưng a! Xem ra cũng không có nhỏ đâu! Hay là—Quan Trí lại hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, hắn đích xác nghe nói qua rằng có vài người có sở thích đặc thù, đem mình nhốt vào một không gian chật hẹp, sau đó—kỳ thật nội tâm của Quan Trí lúc này đang thống khổ giãy dụa, rốt cuộc là nên xem thử cái kia tột cùng là cái gì, hay thừa dịp đường sống còn nguyên vẹn mà xoay người rời đi!
Tủ quần áo phát ra vài tiếng động khẽ, ngay cả ngăn tủ cũng bắt đầu kịch liệt động đậy, cẩn thận một chút thì có thể nghe ra vài tiếng chửi bậy.
Quan Trí cảm thấy chân tướng của sự thật sắp được vạch trần! Chẳng qua, chân tướng khi lộ diện thì phải được trả giá—.
“Cục, cục trưởng! Lão ngài ở bên trong nghỉ ngơi sao? Đúng thì nói với tôi một tiếng—”
“Tôi bảo anh con mẹ nó không được cởi quần tôi~~~!”
“Bang~~~~!”
“Ái~~~~!” cùng với một tiếng nổ, cánh cửa của tủ quần áo thẳng tắp rớt ra ngoài, làm Quan Trí sợ tới mức thiếu chút nữa là không thể hô hấp. Mà khi hắn nhìn thấy hai người theo cánh cửa ngã xuống, một hơi cũng không thể thở.
Nguyên Chiến Dã cái ót chạm đất, trên người còn bị Nhiếp Phong Vũ cường tráng đè ép thật nặng.
Kháo! Vì cái gì người bị thương luôn là hắn! Phát ra một trận rên rỉ thống khổ, Nguyên Chiến Dã ảo não mà ngẩng đầu lên, sau đó, thấy được động tác khôi hài của Quan Trí như con chim non chui khỏi vỏ trứng giơ hai tay che miệng. Chẳng qua, hắn cười không nổi.
“Cậu—” Hắn bây giờ chỉ có thể nói được từ này.
“ Tôi—” Quan Trí bây giờ cũng chỉ có thể nói ra từ này, nhìn thấy cục trưởng nhà mình bị một nam nhân dũng mãnh đè phía trên, càng ghê gớm hơn là quần áo hai người đều không chỉnh tề, quần của cục trưởng còn bị cởi ra.
Nga! Rõ ràng là bị quấy rối! Mà người quấy rối chính là hắn!
“Oa~~~ đại ca thực xin lỗi a~! Tôi không biết anh có sở thích này a! Tôi trước giờ vẫn nghĩ anh là công a~~~!” Thực xin lỗi! Tôi không dám nữa~~~!” Quan Trí hai tay khua múa loạn xạ, để lại vô số câu xin lỗi rồi nhanh như chớp mà chạy đi.
Nguyên Chiến Dã nằm dưới đất cảm thấy đầu của hắn rất đau, chưa bao giờ đau như vậy! Nãy giờ hắn cố gắng làm hết thảy là vì cái gì a?
“Ha ha ha~” Nhiếp Phong Vũ lúc này lại bật cười, khẽ nâng người nhìn biểu tình bực mình trên mặt Nguyên Chiến Dã, “Tôi nói cậu đừng lộn xộn rồi mà.”
Nguyên Chiến Dã mở mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Nhiếp Phong Vũ vài giây, đột nhiên một phen kéo đầu Nhiếp Phong Vũ xuống rồi nâng người lên đón nhận, ngay khi Nhiếp Phong Vũ thoáng có chút giật mình, liền cắn ngay cổ y một ngụm—.
Hắn đã sớm nên làm như vậy!
“Ngô!” Cảm giác đau đớn làm Nhiếp Phong Vũ nhíu mày, nhưng không có giãy ra, y khẽ nghiêng đầu kề sát bên tai Nguyên Chiến Dã, bình tĩnh nói: “Trò chơi của trẻ con đã chấm dứt, Nguyên Chiến Dã, sau đây là cuộc đọ sức giữa người lớn—”
End 23.