Chiến Lật Chi Hoa

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Edit: Dece

Đầu rất đau, mỗi khớp xương trên người cũng rất đau. Giống như bị mở ra rồi lại một lần lắp vào, nhưng hắn cũng thật sự hy vọng là vậy, bởi vì nếu là thế, hắn có thể thêm cho mình một chút dầu máy, chứ không như hiện tại, mỗi đốt ngón tay của hắn khi cử động đều sẽ thấy đau, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ma sát của khớp xương trong lúc ấy.

Hắn nằm mơ, trong mơ hắn thấy ác quỷ hút máu mình, cảm giác phi thường chân thật, thậm chí hắn còn nhớ rõ mùi vị của nó. Quỷ hút máu muốn giết hắn, nhưng cuối cùng lại phát hiện, chậm rãi hút sạch máu của hắn, rồi nhìn hắn từ từ chết đi trước mặt của nó mới là chuyện kích thích nhất.

Muốn cười, cũng thật sự nở nụ cười. Ngực truyền đến cảm giác đau đớn đã chứng minh cho hắn hết thảy điều này, cùng với ý cười pha lẫn chút thống khổ, còn có một phong vị khác.

Hắn không biết trời đã sáng chưa, bởi vì hắn không thể mở mắt, tuy rằng đó là một chuyện đơn giản, thế nhưng mí mắt của hắn lúc này rất nặng, nặng đến mức hắn không muốn khẳng định sự thật kia có đúng như vậy không.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ cũng chưa lâu lắm. Có một giọng nói vô cùng dễ nghe, ghé bên tai hắn vang lên.

“Vì sao lại cười?”

Vì sao lại cười? Hắn trong lòng cũng hỏi một lần.

Chậm rãi mở mắt, mơ hồ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, bốn phía một mảnh sáng ngời, Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng dụi mắt rồi chớp mắt vài cái. Tiễn Diệp cười, rất giống nụ cười lúc trước, còn thêm một chút gì đó.

“Vì sao lại cười?” Hắn hỏi một lần nữa.

“Bởi vì—.” Nguyên Chiến Dã đưa tay sờ lên cổ của mình, “Tôi hút máu của quỷ hút máu.”

Sáng sớm, bầu không khí trên bàn ăn của cảnh cục Thanh Tuyền trấn giống như đang ăn một bữa cuối cùng trước khi bị xử đầu trảm.

Nguyên Chiến Dã vẫn cúi đầu ăn cơm trắng trong chén, ngay cả đồ ăn cũng không gắp miếng nào. Tiễn Diệp trên bàn ăn vẫn luôn ít nói, im lặng mà ăn cơm của mình. Quan Trí so với Nguyên Chiến Dã cúi đầu còn thấp hơn, tuy rằng có vài lần muốn gắp món rau trộn măng ưa thích, nhưng khi đưa mắt lên nhìn—Nguyên Chiến Dã trước mặt, hay là thôi đi!

Người gian nan nhất vẫn là Lão Cao, trái phải ngó nghiêng, vì sao sắc mặt cục trưởng lại khó coi như vậy a? Ăn một bữa cơm hay đang ăn tiệc chia tay vậy a? Khả năng chế tạo trọng tâm câu chuyện của hắn cũng có giới hạn, hơn nữa tại thời điểm này lỡ mồm nói ra cái gì không đúng thì chẳng phải làm cho bầu không khí càng trầm trọng hơn sao. Năm phút trôi qua, lão Cao rốt cuộc cũng nhịn không được, hắn đạp bắp vế của Quan Trí dưới bàn một cái, đối phương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền nháy mắt ra hiệu, dùng ánh mắt thần công ý bảo Quan Trí mau nhanh tìm đề tại nói chuyện!

Quan Trí miệng làu bàu, nhìn thoáng qua Tiễn Diệp bên cạnh, không hề có phản ứng. Lại trộm nhìn qua Nguyên Chiến Dã đang vùi đầu ăn cơm, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt, quay đầu nhìn Lão Cao cứ liên tục nháy mắt ra hiệu với hắn, cả gương mặt vì làm việc quá sức mà hoàn toàn biến dạng, lần đầu tiên hắn có cảm giác của người đang gánh vác trên lưng một sứ mệnh trọng đại.

Có lẽ—mọi chuyện không hề phức tạp như vậy, chỉ là một vấn đề đơn giải thôi mà, mọi người lại suy nghĩ quá nhiều rồi—nghĩ đến đây, đầu óc Quan Trí trong nháy mắt có chút không rõ, không biết là vì sao, tìm không ra lý do, sau đó chính hắn cũng không biết mình như thế nào mà phun ra một câu động trời—.

“Làm chuyện đó trong tủ quần áo sẽ có cảm giác sao?”

“Phốc~~!” Ngụm cháo vừa mới ăn vào miệng liền bị Nguyên Chiến Dã tàn nhẫn phun ra hết, văng đầy ra bàn, đồ ăn chỉ có vài món đơn sơ coi như tong đời.

Mọi người đều bị “sự cố” này làm cho kinh ngạc đến ngây người!

Quan Trí hận không thể tát mình hai bạt tay! Nghĩ tới nghĩ luôn lại ghê gớm trúng phóc vấn đề này, bây giờ thì tốt rồi! Cục trưởng đại nhân đang dùng ánh mắt giết người chưa bao giờ xuất hiện mà nhìn hắn trưng trưng.

Tiễn Diệp cau mày, chiếc đũa vừa nâng lên lại dừng ngay giữa không trung, thanh âm không lớn không nhỏ nói một tiếng: “Thật bẩn.”

Lão Cao sửng sốt một trận, sau khi phục hồi tinh thần, câu đầu tiên hắn hỏi chính là: “Làm sao vậy?”

Nguyên Chiến Dã nhíu mày càng chặt, biểu tình cắn răng nghiến lợi nhìn Quan Trí đã nhanh chóng giả vờ nịnh nọt, hoà giải bầu không khí.

“Làm, làm sao vậy? Còn có thể làm sao? Trong ngăn tủ thì đương nhiên là làm thợ mộc rồi! Mau ăn cơm! Ăn xong rồi làm việc! Ha ha!” Vừa nói vừa xới cơm cho vào miệng.

Lão Cao nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, trong lòng kêu khổ một tiếng: Cái này làm sao mà ăn được đây?

***

Nguyên Chiến Dã đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi trên hành lang của cảnh cục, hành lang được làm bằng gỗ xưa, vẫn phát ra vài tiếng vang “kọt kẹt” như mọi khi, nhưng hôm nay Nguyên Chiến Dã lại không giống như bình thường. Hôm nay hắn không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo sơmi đơn giản bên trong, đừng nói đến cà vạt không thắt, ngay cả ba nút áo trên sơ mi đều bị hắn phớt lờ không thèm cài luôn kìa.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chỉ có một bộ cảnh phục nhưng ngày hôm qua đã bị xé tơi bời, nút áo đều rơi mất, áo sơmi cũng bị xé nhìn không ra hình dạng, cà vạt của Nguyên Chiến Dã thì bị nhàu nhét như củ cải khô, quần bị rách một mảng lớn, bộ cảnh phục duy nhất và cũng là hoàn hảo nhất bây giờ chỉ còn sót lại mỗi cái áo sơmi bên trong, tuy rằng nó có chút nhăn nhưng vẫn còn mặc được. Đây là hậu quả sau trận đánh nhau kịch liệt kia, theo bản năng đưa tay sờ lên thắt lưng.

A! Nguyên Chiến Dã mày nhíu thành chữ xuyên, tên Nhiếp Phong Vũ chết tiệt kia ngày hôm qua xém chút nữa là bẻ gãy thắt lưng của hắn, hắn vô cùng hối hận! Hối hận vì sao ngày hôm qua cuối cùng lại không cắt đứt cổ của y! Nhưng mà, vì sao—lại là Nhiếp Phong Vũ chứ? Nghiêng đầu nhìn bầu trời ngày càng đậm sắc xanh bên ngoài cửa sổ, Nguyên Chiến Dã trong phút chốc cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính bản thân hắn cũng không rõ ràng.

“Anh không có việc gì chứ?” Thanh âm của Quan Trí đột nhiên từ phía sau truyền đến, có chút xấu hổ. Làm cho Nguyên Chiến Dã nổi da gà rần rần.

“Cậu trốn trốn tránh tránh muốn theo tôi đến khi nào?” Xoay người, Nguyên Chiến Dã có chút thất bại hỏi. Qủa thực là thất bại, buổi tối ngày hôm qua bị Quan Trí nhìn thấy là sỉ nhục đáng sợ nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng bây giờ đã vô lực xoay chuyển trời đất rồi!

Quan Trí hé ra nửa cái đầu đằng sau bức tường, ngây ngô cười vài tiếng, “Tôi muốn nhìn xem anh có việc gì hay không?” Lại gật gật đầu, “Thắt lưng có đau không? Thật là, ở đây đúng là có chút khó khăn, thắt lưng đau nhức cũng bình thường thôi, nếu thấy không ổn thì tôi mua cho anh mấy tấm dán giảm đau nha! Nhà thuốc ở đầu hẻm phố Đông có bài thuốc bí truyền của hai cha con đầu hói rất là hiệu quả!” Nói xong thì vỗ ngực mình hai cái, giống như hắn mới là người bán thuốc.

Hửm? Phớt lờ chuyện bán thuốc, Nguyên Chiến Dã nghe ra có chút gì đó không đúng trong lời nói của hắn, nhìn vẻ mặt tươi cười ái muội của Quan Trí (cộng thêm chút *** đãng) thì hắn liền hiểu được, hắn và Nhiếp Phong Vũ đánh nhau làm Quan Trí nghĩ rằng—lại một trận buồn bực, nhưng bây giờ có giải thích hay không thì không còn quan trọng nữa rồi.

Những lời này càng tô thì càng đen, Nguyên Chiến Dã đương nhiên hiểu điều đó, hơn nữa có nói với người não ngắn như Quan Trí thì cũng vô tác dụng. Cho nên hắn chỉ nói một câu đơn giản: “Không có chuyện gì.” Thật sự là nhịn không được bồi thêm một câu “Thắt lưng vô tình đụng vào tường.” Trên thực thế thì còn có người giúp hắn đụng vào.

“Anh không tức giận sao?” Quan Trí nghiêng đầu, có chút lấy lòng hỏi.

Nguyên Chiến Dã gật đầu. So với người nào đó thì Quan Trí xem như có chút lòng thành.

Không tức giận là tốt rồi! Quan Trí thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nguyên Chiến Dã không tức giận thì tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng buông xuống, bắt đầu khôi phục bản tính vốn có của mình, tiến lên phía trước rồi thản nhiên khoác qua vai Nguyên Chiến Dã cười híp mắt hỏi: “Này này! Không tức giận thì cũng đừng trưng ra cái khuôn mặt này chớ, ủa mà nam nhân ngày hôm qua là ai vậy? Lúc này chỉ có hai chúng ta, đừng ngại nói với tôi, Tiễn Diệp không biết đâu!”

Rất muốn gầm lên một tiếng “Nếu cậu nhắc lại chuyện này một lần nữa thì tôi đánh cậu răng rơi đầy đất đó!!” Công lực nhẫn nhịn của Nguyên Chiến Dã rất không tồi, thế nên lúc này cũng miễn cưỡng nhịn xuống, vì hắn thật sự không muốn làm cho Quan Trí càng thêm hiểu lầm về vấn đề này, tay chậm rãi nắm chặt trong túi quần. Chỉ là, hắn có chút không rõ: Chuyện đó và Tiễn Diệp có liên quan gì đến nhau? Chẳng qua dựa vào mấy câu hỏi ban nãy, không bằng ít hỏi thì tốt hơn, hắn vẫn không hỏi ra.

“Chuyện ngày hôm qua tốt nhất là quên đi, nếu cậu nhất định đào bới vấn đề gì thêm, thì tôi sẽ không ngại nhắc lại nhiệm vụ quét WC cho cậu, cậu có thời gian là một năm, chúng ta có thể chậm rãi tìm hiểu.” Nguyên Chiến Dã nói.

Khuôn mặt tươi cười như hoa của Quan Trí thoáng chốc đã biến mất. Không phải chứ?

“Anh đang uy hiếp tôi a?”

“Không,” Gạt ra cánh tay Quan Trí đang khoác trên vai mình, Nguyên Chiến Dã hơi giơ lên khoé miệng, “Là đồng giá trao đổi.”

Quan Trí sửng sốt, nghĩ thầm quả nhiên người này đã ở chung với Tiễn Diệp lâu rồi, khi cười cũng giống nhau như vậy!

Đạt được kết quả mỹ mãn, Nguyên Chiến Dã cười cười, xoay người rời đi, vừa mới đi được hai bước, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, liền quay người sờ sờ cái mũi rồi hỏi: “Hôm qua, cậu làm sao vào được ?”

“A?” Quan Trí chớp mắt ngây thơ, không hiểu.

“Cậu ngày hôm qua làm sao vào được phòng tôi?” Nguyên Chiến Dã lặp lại một lần, có chút không kiên nhẫn.

“Mở cửa đi vào a!” Dù sao cũng không vô ảnh vô tung xuyên tường vào mà.

Mở cửa? Nguyên Chiến Dã nhíu mi một chút, “Dùng cái gì để mở?”

“Lấy tay a!”

Kháo! “Tôi biết cậu không dùng chân!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu, “Cậu trực tiếp mở cửa đi vào?”

Quan Trí gật đầu, “Có cái gì không đúng hả?”

Trầm mặc vài giây, Nguyên Chiến Dã lắc đầu, “Không. Cậu đi tuần tra đi! Nhớ kiểm tra kỹ tiệm thuốc của hai lão đầu hói ở phố Đông, đã có tám người phản ảnh hắn bán thuốc giả rồi ! ” Nói xong liền xoay người đi về phía văn phòng.

“Từ từ! Khoan đi đã, anh vừa rồi—” Thấy hắn bước đi, Quan Trí lật đật chạy theo, theo bản năng nắm lấy ống tay áo của Nguyên Chiến Dã. Nguyên Chiến Dã cũng ngừng lại, sắp quay đầu lại thì nghe được một tiếng “xoẹt” trơn tru, kèm theo đó là tiếng hít một ngụm lãnh khí của Quan Trí. Hắn nhìn Nguyên Chiến Dã, chớp mắt vài cái, đem miếng vải kiên nhẫn chấp vá vào chỗ hở trên tay áo đối phương, thì thầm trong miệng: “Đợi lát nữa tôi bảo Tiễn Diệp làm cho anh một cái áo ngắn tay, không cần lãng phí—”

***

Giờ tan việc. “Những anh chàng cường tráng lại đàng hoàng” của cảnh cục Thanh Tuyền Trấn đồng loạt xuất hiện trước siêu thị. Lần này bọn họ có một nhiệm vụ trọng đại hạng nhất chính là: Gíup Nguyên Chiến Dã mua quần áo.

Hành lý của Nguyên Chiến Dã vốn không có gì là nhiều, quần áo nay lại ít đến đáng thương, khi đi làm đều mặc cảnh phục, bình thường cũng chỉ là vài cái sơmi luân phiên thay đổi. Hiện tại, áo sơmi cũng bị Quan Trí xé, nếu không mua vài cái, e rằng hắn sẽ mình trần mặc cảnh phục mất.

“Lão Đại, anh yên tâm! Có tôi chọn giúp, anh nhất định sẽ là cảnh sát oai hùng hiên ngang nhất của cảnh cục Thanh Tuyền trấn!” Quan Trí đang mĩ miều hoá hành động “Lập công chuộc tội”, xung phong tiếp nhận công việc quân sư cho Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã nghi ngờ dò xét hắn từ trên xuống dưới một phen, phía trên mặc T-shirt màu trắng có in hình con khỉ, phía dưới là quần short màu xanh điểm hoa đỏ, bắt đầu hoài nghi—cũng có thể nói rằng từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ tin tưởng gu thẩm mỹ của Quan Trí.

“Không cần, hai người không phải cũng muốn mua đồ đó sao? Tôi tự mình đi là được rồi.” Nguyên Chiến Dã quay đầu nói với Tiễn Diệp cùng Lão Cao.

“Không có việc gì! Chúng tôi đi cùng với cậu, mua sau cũng được, không vội đâu.” Lão Cao khoát tay nói.

Nguyên Chiến Dã liếc mắt nhìn Tiễn Diệp, Tiễn Diệp đẩy gọng mắt kính, hỏi: “Anh tự mình đi không có vấn đề gì chứ?”

“Ừ!” Cảm thấy có chút là lạ, nhưng Nguyên Chiến Dã vẫn gật đầu.

“Không được! Tôi nhất định phải đi cùng, Tiễn Diệp, anh cùng lão Cao đi mua đi! Tôi sinh ra làm ma, chết cũng làm quỷ của cục trưởng!” Quan Trí nhanh tay ôm lấy cánh tay của Nguyên Chiến Dã.

Từ khi nào hắn được nhiệt liệt hoan nghênh như vậy ? Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đường mắt theo bản năng nhìn về phía Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp cười, “Được! Nhóm chúng ta tách ra hành động đi!” Không nói gì thêm, cùng lão Cao đi về phía thang máy.

Nguyên Chiến Dã và Quan Trí đồng loạt nhìn về phía bọn họ rời đi, lão Cao quay đầu khoát tay với bọn họ, mà Tiễn Diệp, từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái.

“Hắn tức giận.” Quan Trí đột nhiên phun ra một câu.

“Vì sao?” Nguyên Chiến Dã nghe thấy liền bật hỏi.

Quan Trí nghiêng đầu nhìn hắn, giơ lên khoé miệng hắc hắc cười hai tiếng, “Hắn ít khi tức giận, chẳng qua lần này tôi khẳng định hắn đang tức giận đó. Nhưng mà vì cái gì—thì tôi không biết đâu!”

Cái gì a? Nguyên Chiến Dã liếc mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn lần nữa thì đã không thấy bóng dáng Lão Cao cùng Tiễn Diệp đâu.

“Ha ha! ‘Mama’ sinh khí, ‘Ba ba’ nhanh đi an ủi ‘mama’ một chút đi!” Quan Trí thực ngu ngốc kêu lên. Nguyên Chiến Dã tức giận bộp vào đầu hắn một cái.(Đáng yêu o.O)

“Oa! Đau đau đau đau! Mama! Oa!” Quan Trí vừa kêu la vừa lui về phía sau, không cẩn thận liền đụng vào người phía sau. “Thực xin lỗi a!” Hắn xoay người giải thích, lại phát hiện đối phương căn bản không có dừng lại.

“Làm cái gì thế?” Quan Trí nhìn thấy thân ảnh cao lớn rời đi, xoa xoa bả vai bị đụng trúng đang đau nhức, nói một câu: “Hình như đã gặp hắn ở đâu rồi—”

Nguyên Chiến Dã cũng đã sớm nhìn thấy người kia, tuy rằng người kia đang đeo kính mát, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đã sớm gặp qua ở đâu rồi. Một phen lục tung trí nhớ, vài giây sau Nguyên Chiến Dã liền nhớ ra, nam nhân kia—là người hắn bắt nhầm ở ôn tuyền!

Đã là chuyện của mấy tuần trước, sau khi nghe Quan Trí nói xong, Nguyên Chiến Dã mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Cậu chờ ở đây, tôi lập tức trở về.” Hắn nói với Quan Trí, không đợi đối phương trả lời liền đuổi theo người kia đã sớm không thấy bóng dáng.

“Này! Anh đi đâu a? Đừng bỏ tôi một mình a~!” Quan Trí đứng tại chỗ, lời còn chưa nói hết đã không thấy bóng dáng Nguyên Chiến Dã đâu. Cảm giác cứ như một đứa trẻ bị ba ba nó bỏ rơi.

Không ngừng lướt qua vai của mọi người xung quanh, Nguyên Chiến Dã bất động thanh sắc mà quan sát khắp nơi, nhưng đáng tiếc, vẫn không thấy người nam nhân kia. Theo lý thuyết mà nói thì dáng người cao lớn khác biệt với người phương Đông của hắn ở chỗ đông đúc cũng không phải là khó tìm, nhưng Nguyên Chiến Dã tìm hết nửa ngày cũng không phát hiện, làm hắn có chút khó chịu mà nhíu mày.

Hành tung quỷ dị! Phiêu hồ bất định! Chắc chắc không phải là người tốt!

Đã lên đến tầng bốn, vẫn không tìm được người mình muốn. Tầng bốn cả một lầu đều bán sách, bình thường người đến cũng không nhiều, hôm nay cũng không phải cuối tuần nên càng có vẻ quạnh quẽ, Nguyên Chiến Dã trước tiên là quét mắt bốn phía một lần, sau đó chậm rãi đi dọc qua các kệ sách. Cả tầng lầu dần dần trở nên im lặng, có lẽ bản thân đã nghiêm túc quá mức rồi, hắn đi ngang qua một loạt kệ sách, Nguyên Chiến Dã nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng, không rõ vì sao nơi này lại phải xây một cái nhà sách lớn như vậy!

“Đã giải quyết hết chưa?”

Hửm? Một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ kệ sách bên kia truyền đến, trong nháy mắt Nguyên Chiến Dã dừng cước bộ, khẽ cúi đầu nhìn về hướng bên kia xuyên qua những khe hở, quả nhiên, nam nhân vừa rồi đứng cách hắn một khoảng, đang cúi đầu đọc quyển sách trong tay. Kế bên nam nhân còn có thêm một nam nhân mặc hắc y, chắc là thủ hạ của hắn.

“Vâng. Đã giải quyết xong.” Tên thủ hạ cúi đầu nói.

Nguyên Chiến Dã hạ thấp người nhìn bọn họ, lúc này có một vị khách đi ngang qua liếc mắt liền nhận ra hắn.

“Woa! Là Nguyên cảnh—”

“Xuỵt~~~!” Nguyên Chiến Dã vội vàng lắc lắc ngón trỏ ý bảo hắn không cần lên tiếng. Cảnh sát nhân dân thật là phiền toái! Cười gượng gạo rồi đuổi người kia đi, sau khi xác định mình không bị phát hiện, Nguyên Chiến Dã thuận tay lấy một cuốn sách giữa kệ, giả vờ như đang đọc sách, ánh mắt nhìn người đối diện nửa bước cũng không dời đi, trực giác nói cho hắn biết nam nhân kia, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản!

Đầu tiên là hắn, sau đó là Nhiếp Phong Vũ, người xuất hiện cùng thời điểm với Nhiếp Phong Vũ tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ!

Thủ hạ của nam nhân kia còn đang nói cái gì đó, Nguyên Chiến Dã ở khoảng cách này nói xa thì cũng không xa, gần thì cũng không gần, nếu như bình thường, với khả năng thính giác cực kỳ nhạy bén của hắn thì chắc rằng hắn sẽ nghe thấy đối phương đang nói gì, nhưng bây giờ đang ở nhà sách, trên tường có dán một chữ “tĩnh” thật to đúng là không uổng phí, hai người thanh âm đều không lớn cũng rõ ràng là không cố ý hạ thấp. Nguyên Chiến Dã vểnh tai cũng chỉ nghe được cái gì mà linh tinh mấy câu:“Trong vòng ba ngày—”, “Hắn đồng ý—”, “Chúng ta có thể trở về—” muốn nối ghép với nhau cũng không dễ dàng.

Nam nhân lúc này gật đầu, ánh mắt còn dán vào cuốn sách trên tay, thủ hạ của hắn có hơi hạ thấp người, sau đó xoay người rời đi. Nguyên Chiến Dã liếc mắt nhìn nhân dân trong nước kia một cái, cảm thấy có chút quen mắt. Còn chưa kịp cẩn thận nhớ lại, đột nhiên xuất hiện một giọng nói cực đại làm cho cuốn sách trong tay hắn thiếu chút nữa là văng ra ngoài!

“Hey! Người kia, làm sao đến đây được? Có đến cảnh cục đăng kí chưa a?”

Quan Trí hai tay đặt trong túi quần short, oanh oanh liệt liệt nhìn nam nhân trước mặt, nam nhân tay lật sách dừng một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quan Trí, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Không chỉ là nam nhân, những người xung quanh khác đều dừng lại.

“Hey! A sir hỏi anh đó! Nghe được không? Lấy thẻ căn cước ra, bằng không tôi tố cáo anh xâm lần trái phép đấy!” Quan Trí nhíu mày, làm ra biểu tình thực hung hăng.

Vài giây sau, nam nhân nở nụ cười. Nguyên Chiến Dã hộc máu!

Tên ngốc tử kia đang làm gì~~~? Hận không thể lao ra nắm chặt hai chân của Quan Trí, Nguyên Chiến Dã trốn ở phía sau giá sách thiếu chút nữa là đập đầu vào kệ. Vì sao tiểu tử Quan Trí này luôn có thừa thất bại mà lại thiếu thành công đến thảm hại như vậy? Có người nào sau giờ tan việc mặc T-shirt hình con khỉ không có lý do gì mà đi hỏi nam nhân nhìn qua như một phần tử phạm tội không a? Ách—tuy rằng hắn cũng không cho rằng nam nhân trước mắt có thể là một phần tử phạm tội, nhưng bộ dáng ào ào xông lên như vậy không phải là đả thảo kinh xà sao?

“Cậu là cảnh sát?” Nam nhân rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí có loại mùi vị đùa cợt.

Quan Trí nâng cằm lên, biểu tình vô cùng nghiêm túc. “Đương nhiên! Anh có gì bất mãn?”

Bị khinh thị! Cậu bị khinh thị! Nguyên Chiến Dã một bên cắn răng.

Nam nhân không trả lời, mí mắt giật giật, đang dò xét quần áo của Quan Trí.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tựa hồ hiểu được ý tứ của nam nhân, Quan Trí nhếch miệng nói: “A sir bây giờ đang tan việc, nhưng a sir vẫn là a sir, bớt sàm ngôn đi, lấy thẻ căn cước ra! Tên là gì? Gia đình ở đâu? Tới đây làm gì?”

Mấy chuyện này hắn cũng muốn biết! Nguyên Chiến Dã trong lòng kêu một tiếng, nhưng có tên ngu nào ngoan ngoãn nói ra những thứ này cho người khác?

“Cận Sĩ Triển, sống tại thành phố T, đến đây du lịch.”

Này! Ở nơi này đang có một tên ngu nè.

“Du lịch?” Quan Trí nhíu mày, “Bây giờ không phải là mùa quy định du lịch của chính phủ, anh làm sao được cấp phép?”

Nam nhân nhún vài, buông quyển sách trên tay. “Cũng không phải việc gì khó.”

“Lấy thẻ căn cước của anh ra để tôi xem.” Quan Trí một bước tiến lại gần nam nhân. Nam nhân nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của hắn, nhắm mắt lại.

“Chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn.”

“Cái gì?” Quan Trí nheo mắt nhìn hắn.

Nguyên Chiến Dã giờ phút này có chút băn khoăn, rốt cuộc có nên ra ngoài lôi Quan Trí đi hay không để hắn đừng làm mất mặt đồng bào nữa? Hay là đứng đây xem tiếp diễn biến? Hai phương pháp này, dường như không có cái nào tốt?

“Hì hì! Cậu xem—” Có tiếng cười của nữ hài tử phía sau hắn vang lên, Nguyên Chiến Dã vừa quay đầu thì liền nhìn thấy, là hai nữ hài tử mặc đồng phục trung học. Hai nữ hài tử chỉ trỏ hắn vài lần, vẻ mặt tươi cười vô cùng ái muội, thấy hắn quay đầu lại liền đỏ mặt, cong chân chạy đi. Sách là một cuốn tiểu thuyết, mà hắn vừa lúc đọc đến một trang có hình minh hoạ: Hai nam nhân trần trụi đang quấn quýt lẫn nhau trên giường! Nguyên Chiến Dã rất bội phục khả năng phát hiện có từ văn minh để hình dung bức hình này. Nhanh chóng đóng sách lại, ngoài bìa còn khiến hắn hoảng sợ hơn.

Tiểu hài tử bây giờ a!

Ngay khi hắn đang réo rắt cảm thán, Quan Trí bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ, Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút rồi lập tức quay đầu liền nhìn thấy hình ảnh Quan Trí đã bị nam nhân kia đặt trên tường.

Chỉ mới có vài phút đã động thủ rồi! Nguyên Chiến Dã mặc dù không biết nam nhân kia rốt cuộc là ai nhưng có thể khẳng định tính tình hiện tại của hắn không tốt. 100% thì có đến 99% là do Quan Trí làm nên!

“Buông tay! Tập cảnh a!” Quan Trí hô to gọi nhỏ ầm ĩ cả lên. (Tập cảnh= tập kích cảnh sát)

Thật sự là không khách khí! Tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng Nguyên Chiến Dã biết người đàn ông kia hoàn toàn không phải là một nhân vật bình thường, lần trước tại ôn tuyền đã lĩnh giáo qua thân thủ của hắn. Nhưng là hiện tại lại không xác định được người kia có làm thương Quan Trí hay không, cho nên hắn cũng không lập tức lao ra.

“A! Anh con mẹ nó làm gì? Mau buông tay!”

Nguyên Chiến Dã tay cầm sách dần dần nắm chặt, gắt gao kéo lấy cuốn sách bên cạnh.

“Đi ra.” Nam nhân đột nhiên nói một câu. Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, Quan Trí cũng dừng giãy dụa.

“Cậu theo tôi đã lâu, mau đi ra.”

Nguyên Chiến Dã trong lòng kinh ngạc một chút, chẳng lẽ mình lại bị phát hiện nhanh như vậy? Nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm đi ra ngoài, có khi lời nói này cũng là một loại thủ đoạn.

“Không ra thì đừng trách tôi không khách khí.” Nam nhân giơ lên khoé miệng cười cười, một tay nắm lấy cổ tay của Quan Trí, “Tôi đếm đến ba, cậu không ra tôi liền bẻ gãy ngón tay của hắn, nhìn xem hắn có thể chịu được mấy cái—” Tốc độ nói chuyện của nam nhân không nhanh, thanh âm cũng thực bình tĩnh. Nhưng Nguyên Chiến Dã biết biểu tình trên mặt nam nhân cho thấy hắn không hề nói đùa

Quan Trí cau mày, nửa bên mặt bị kề sát vào vách tường, nhưng hắn lúc này lại không nói một lời.

“Một!” Nam nhân bắt đầu đếm số thứ nhất, Quan Trí rên lên một tiếng.

Nguyên Chiến Dã buông xuống quyển sách vừa mới cầm lên nhưng liền bị người phía sau ôm lấy. Chỉ giật mình một giây, hắn đã biết đó là ai. Không chút suy nghĩ liền giãy dụa thoát khỏi cái ôm của người nọ, Quan Trí ăn hại còn đang nằm trong tay của người kia a!

“Cút ngay!” Nguyên Chiến Dã gầm nhẹ một tiếng, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khác thường.

“Xuỵt~!” Bên tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy. Nguyên Chiến Dã không thích loại cảm giác hiện tại, hắn quay đầu, Nhiếp Phong Vũ tựa tiếu phi tiếu đối mặt với hắn. Cắn chặt răng, còn chưa kịp mở miệng mắng, Nhiếp Phong Vũ đã trước hắn một bước, đưa tay xoay đầu hắn lại.

“Đừng lên tiếng, nhìn—”

Nguyên Chiến Dã ngây ngẩn cả người, không biết từ khi nào, Tiễn Diệp đã xuất hiện, đang chậm rãi bước đến gần Quan Trí cùng nam nhân kia.

“Hừ hừ!” Nhìn thấy Tiễn Diệp, nam nhân cười cười, có chút hứng thú nói một câu: “Muốn bắt một con cọp, đến đây lại là một con thỏ.”

Tiễn Diệp không để ý đến lời nói của hắn, nhìn thoáng qua Quan Trí ở phía sau, tiếp theo liền nói với nam nhân: “Buông hắn ra” ngữ khí thật lạnh lẽo.

Nguyên Chiến Dã lẳng lặng nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình này của Tiễn Diệp, hắn biết, người kia đang tức giận!

Phía sau truyền đến tiếng cười đặc biệt trầm thấp của Nhiếp Phong Vũ, chấn động trong lòng ngực liền truyền khắp cơ thể Nguyên Chiến Dã, Nguyên Chiến Dã vẫn đang nhìn Tiễn Diệp, hắn nghe thấy giọng nói của Nhiếp Phong Vũ từ phía sau—.

“Hãy chờ xem! Có trò hay rồi—”

End 24.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.