Bên trong lán trại, ánh mắt Vũ Hoàng Minh lóe lên ý lạnh.
Anh nhìn chằm chằm miệng vết thương thật dài trên ngực của Diệp Bách Kiên, vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn, có thể thấy rõ băng gạc còn nhuốm máu.
“Nói như vậy là người che mặt kia chì lấy Thiên Vương lệnh của anh, rồi mượn danh nghĩa anh đi sân bay đón người?”
Anh cau mày, nếu chuyện này không phải do.
Diệp Bách Kiên làm thì là ai?
Ngay từ đầu anh còn tường là Diệp Bách Kiên làm.
Nhưng bây giờ xem ra sau lưng vẫn có một bàn tay độc ác rất lớn thúc đẩy mình đến tìm anh ta gây rắc rối.
Nếu hôm nay mình khai chiến với Diệp Bách Kiên, e rằng đã trúng phải âm mưu của những kè đó.
“Chẳng lẽ anh không phát hiện sao? Một hai năm qua, dưỡng như trong nội bộ Bắc Sơn có một bàn tay tội ác rất lớn thúc đẩy cuộc chiến giữa chúng ta, nếu chúng ta khai chiến thì chỉ sợ rơi vào tay những kẻ đó.”
Sắc mặt Diệp Bách Kiên âm trầm, trong mắt lộ ra tỉa lạnh lếo.
“Anh hỏi tôi, tôi biết chắc?”
“Mấy năm qua anh không tôi ờ đâu à?”
Vũ Hoàng Minh liếc nhìn anh ta. Mấy năm qua anh luôn ở trong nhà tù Hài Dương, vốn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Trước kia, sau khi trở lại thành phố Vân Xuyên, nghĩ có thể an tâm sinh hoạt một hai năm nhưng hình như… không đơn giản như bản thân anh nghĩ.
“Cũng đúng, thế nhưng, tôi có thể lấy cái đầu trên đầu mình để đàm bảo rằng tôi không phải người bắt con gái anh.”
Vè mặt Diệp Bách Kiên bình tĩnh nhìn Vũ Hoàng Minh.
Đối với anh ta, nói láo không có bất kỳ ý nghĩa gì cà.
Dù là Vũ Hoàng Minh hay bản thân mình, đều có thể tra rõ được tất cả mọi chuyện.
Nếu đúng là do anh ta làm, vậy anh ta sẽ không ở đây đợi Vũ Hoàng Minh đánh đến cửa.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, chau mày, sắc mặt rất khó coi.
Ban đầu tưởng rằng có thể nhận được tin tức của Dây Tây ngay, nhưng không ngờ sau khi đến đây lại bị đứt manh mi “Đúng rồi, một trong những người chiến đã đấu đấu với tôi, trên cánh tay có hình xăm con Diệp Bách Kiên như nhớ đến gì đó, bật thốt ra.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trở nên càng khó coi hơn.
Hình xăm con sói?
‘Đấy chẳng phải là Tổ chức Ám Dạ sao?
Anh đã biết việc trên cánh tay của thành viên Tổ chức Ám Dạ có một hình xăm con sói từ lâu.
Có điều không phải thành viên nào của Ám Dạ cũng đều có hình xăm.
Chỉ có thân phận đạt đến vị trí cao nhất định mới có thể xăm hình con sói “Anh từng nghe nói đến Tổ chức Ám Dạ chưa?”
‘Vũ Hoàng Minh nhìn về phía Diệp Bách Kiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta.
Sau đó, sắc mặt anh ta trầm ngay xuống, dường như có chuyện không hay từng xảy ra với anh ta.
Trong lòng Diệp Bách Kiên đầy tức giận, anh ta quá quen thuộc Tổ chức Ám Dạ.
Nhưng không thể ngờ chuyện này có liên quan đến người của tổ chức Ám Dạ.
Nếu thật như vậy, Vũ Hoàng Minh muốn tìm được con gái của mình… không khác gì lên trời.
“Tôi biết.”
Diệp Bách Kiên gật đầu, ánh mắt hơi sắc lạnh.
“Mấy năm trước từng có người của Tổ chức Ám Dạ đến tìm tôi, bảo tôi gia nhập tổ chức của họ nhưng tôi không đồng ý.”
“Kể từ đó, người của tổ chức này không ít lần đến tìm tôi gây rắc rối.”
“Hơn nữa thực lực của người được phái đi đều không hề yếu!”
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, xem ra cái tổ chức này đã thu mua không ít người.
Thế nhưng, ngay cả Diệp Bách Kiên cũng muốn thu mua, đây là chuẩn bị lật đồ cả Bắc Sơn sao?
Nếu trong ba người họ có bất kỳ ai bị chức này thu mua, e rằng Bắc Sơn gặp khủng hoàng lớn.
“Xem ra tôi cẩn phải đi tìm Phong Hiểu Quang!”
‘Vũ Hoàng Minh từ tốn nói.
Nếu Diệp Bách Kiên không phải người của tổ.
chức Ám Dạ, điều đó chứng minh Vương Thiên lệnh của anh ta đã bị người khác trộm.
Như vậy chắc chắn anh ta không phải người bắt Dâu Tây đi. Vậy hiện giờ chỉ còn một người nằm trong vòng nghi ngờ, đó chính là Phong Hiều Quang.
Nếu không phải Phong Hiểu Quang làm thì anh muốn tìm Dâu Tây còn khó hơn lên trời.