Diệp Bách Kiên nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, ánh mắt hiện vẻ nghỉ ngỡ.
Thật ra theo những gì anh biết về Phong Hiểu Quang, cậu ta sẽ không làm chuyện như.
vậy.
“Thật ra tôi đã nghỉ ngờ cậu ta ngay từ đầu … Nhưng theo những gì tôi biết, cậu ta sẽ không làm chuyện như vậy… Ít nhất cậu ta sẽ quang minh chính đại mà làm, dám làm dám chịu.”
Đúng là Vũ Hoàng Minh đã nghỉ ngờ chuyện này là do Phong Hiểu Quang làm ngay từ đầu.
Tuy nhiên sau khi ngẫm lại, lấy tính cách của đối phương thì sẽ khinh thường mấy chuyện thế này.
Muốn đánh thì sẽ đường đường chính chính mà đánh một trận.
Tên đó có coi chuyện sống chết là cái củ kiệu gì đâu.
Giống như một câu mà cậu ta hay nói, con người cũng chỉ là một đống thịt thôi, sợ cái gì?
“Tôi cũng nghĩ vậy, với nhân cách của cậu ta sẽ khinh thường mấy chuyện này lắm, xem ra phía sau còn có người khác nhúng tay vào.”
Diệp Bách Kiên khẽ gật đầu, đồng ý với suy.
nghĩ của anh.
Lúc hai người đang im lặng, một tiếng súng nồ bỗng xé rách không gian yên tĩnh.
“Đoàng!
Âm thanh điếc tai kia khiến Vũ Hoàng Minh và Diệp Bách Kiên không khỏi nhìn nhau, rồi bóng dáng hai người lập tức di chuyển, chạy như điên ra khỏi Khi đi đến bên ngoài nơi đóng quân, hai phe đã cầm vũ khí trên tay, chĩa về phía đối phương.
Tiêu Vĩnh và Lưu Chí dẫn đầu, tay cầm một thanh Đường đao!
“Bỏ toàn bộ vũ khí xuống cho tao!”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Bách Kiên cũng lạnh giọng nói với đám người Tiêu Vĩnh: “Xây ra chuyện gì.”
Vu Phi đi về phía trước, biểu cảm rất khó nhìn.
“Minh Vương, một người của Chiến Long Đại Quân đã nồ súng với bên ta trước!”
“Có một chiến hữu đã bị thương, suýt nữa ‘thì mất mạng rồi!”
Diệp Bách Kiên nhướn mày, sau đó nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Tất nhiên là Vũ Hoàng Minh nghe thấy lời Vu Phi nói, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tiêu Quân, lại đâ Tiêu Quân bước đến: “Cậu Minh”.
Vũ Hoàng Minh lạnh giọng nói: “Sao lại thành như vậy?”
Anh cũng không tin người bên mình vô cớ động thủ, Mà nếu bọn họ dám làm vậy thật, hình phạt của anh sẽ không nhẹ nhàng đâu!
“Cậu Minh, trong phe của bọn họ có một tên lính muốn rời khỏi nơi đóng quân, lúc hắn bị người của chúng ta phát hiện thì đã cách doanh trại hơn bảy mét rồi.”
“Chúng em chì làm theo lệnh của anh, đánh gãy chân hắn thôi ạ.
Tiêu Quân cung kính nói.
Sắc mặt Diệp Bách Kiên lập tức trờ nên hơi khó coi.
Nếu chuyện này là thật thì lỗi là do bên anh ta không tuân theo quy định trước, bị đối phương đánh gãy chân cũng chẳng kêu ca gì được.
Bời vì chính anh ta vừa hạ lệnh, không được cho phép bất cứ kẻ nào rời khỏi doanh trại.
“Đúng là vậy sao?”
Anh ta nhìn về phía Vu Phi, trong mắt loé lên tia giận dữ.
Vu Phi chỉ đành cắn răng gật đầu: “Nhưng mà…”
Cậu đang định mờ miệng giải thích cho binh sĩ kia, nhưng còn chưa nói xong đã bị cắt lời.
“Không cần giải thích, quân lệnh như núi “Kẻ dám tự tiện làm trái quân lệnh, chém!”
“Không được chậm trễ, kéo xuống chém cho.
tao.”
Diệp Bách Kiên không cho bất kì ai có cơ hội giải thích.
Nếu là người của anh ta làm sau thì phải tự.
gánh hậu quả.
Còn không, chờ đến khi anh ta và Vũ Hoàng Minh đà động đến thì thiệt hài không chỉ dừng lại ð một người đâu!
Vụ Phi cắn răng, tự mình cầm theo súng chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị Vũ Hoàng Minh gọi lại.
“Khoan đãi”