“Cậu Triệu, đúng chứ?”
Vũ Hoàng Minh ném điếu thuốc trong tay đi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Mai Phục đang cầm vũ khí.
Sắc mặt đối phương lập tức trầm xuống, rõ ràng không ngờ đối phương vừa mở miệng đã có thể nói ta tên của hắn ta.
“Mày là ai?
Triệu Mai Phục nắm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt u ám.
“Phù “
Vũ Hoàng Minh phả ra một làn khói.
Cười khẽ: “Nếu không phiền, có thể vào trong nói chuyện không?”
Nhưng, Triệu Mai Phục không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn lập tức giơ vũ khí trong tay lên, miệng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Vũ Hoàng Minh.
“Đánh bị thương nhiều thuộc hạ của tao như vậy mà còn muốn nói chuyện với tao? Mày nghĩ mày là cái thá gì?”
Ngón tay hắn đã đặt trên cò súng, trong mắt mang theo một tia sát khí.
Thực lực của hai người này rất mạnh!
Chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Đối mặt với miệng súng lạnh băng nhưng Vũ Hoàng Minh chỉ mỉm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Anh lắc đầu cưỡi nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng dùng cái thứ đó chỉ vào đầu tôi, nếu không, anh không gánh nổi hậu quả đâu”
Ai mà biết, Triệu Mai Phục lại cười lớn một tiếng: “Mày tưởng mày là ai? Hậu quả tao gánh không nổi á?”
Hắn ta không tin lời nói quỷ quái này!
Mặc dù hắn ta biết có thể thân phận của hai người này không hề đơn giản, nhưng ở đất Vân Xuyên này không có ai chọc đến hắn ta được đâu.
Cho dù là quan chức của thành phố Vân Xuyên có đứng trước mắt hắn thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn như một con chó mà thôi.
“Nếu anh không tin, vậy cứ thử xem.”
Từ đầu đến cuối, trên mặt Vũ Hoàng Minh luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
“Vậy thì mày đi chết đi!”
Vẻ mặt Triệu Mai Phục hung tợn, bóp cò súng.
“Pằng!”
Một âm thanh chấn động màng nhĩ vang lên.
Trong lòng Triệu Mai Phục, khoảnh khắc hắn ta bóp cò, người đàn ông đứng đối diện đã là một người chết rồi.
Nhưng, khung cảnh khiến hắn không ngờ lại xuất hiện.
Người đàn ông đó vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, chỉ có đầu lọc thuốc lá trong tay là rơi xuống đất.
Ngón trỏ và ngón giữa của đối phương kẹp một viên đạn.
“Ngoài kẻ thù ở của nước ngoài dám bắn vào tôi thì anh là người đầu tiên ở Bắc Sơn dám bắn vào tôi đấy.
Dũng cảm lắm”
Vũ Hoàng Minh cười ha ha, nhưng trong mắt thì đầy vẻ lạnh lùng.
Cả Bắc Sơn này, cho dù là Thần Vương hay Lam Vương cũng không dám chĩa súng vào anh đâu.
“Viên đạn này, trả cho anhl”
Chỉ với một cái hất cổ tay, viên đạn đó đã bay vào không khí, găm thẳng vào cổ tay Triệu Mai Phục.
“AI”
Triệu Mai Phục lập tức nới lỏng tay, khẩu súng rơi xuống đất.
Đang định cúi người nhặt lên thì không biết Trương Hải Long xuất hiện trước mặt hắn ta từ lúc nào, nhấc chân lên rồi đánh vào đầu hắn ta.
“Bichl”
Cả người bay ra ngoài như một cái bao rách, đập thẳng vào cửa phòng khách.
Còn khẩu súng được Trương Hải Long nhặt lên.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long định vào phòng khách, lúc này mới phát hiện trong phòng khách còn có một cô gái nữa.
Chỉ là, cô gái nhìn hai người họ với vẻ đầy hoảng sợ và kinh hãi.
Vũ Hoàng Minh khẽ cau mày nhìn cô gái.
Sau đó quay đầu nhìn Triệu Mai Phục đã bị Trương Hải Long đá bay ra ngoài, áo khoác trên người tên này đã bị mờ, lộ cơ thể ra ngoài.
“Cô có phải cô chủ nhà họ Trần không?”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, nhìn cô gái.
Ai mà biết, khi cô gái nghe thấy lời này thì giật nảy mình.
Cô ta ngầng đầu, nhìn Vũ Hoàng Minh với ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Anh đến cứu tôi sao?”
“Phải!”
Vũ Hoàng Minh nhìn những vết sẹo do tàn thuốc gây ra trên người cô gái, những dấu vết bị roi da quất vào, anh bất giác nắm chặt nắm đấm!
“Không phải tôi, Trần Phương Thảo ở phòng trên tầng”
Cô gái nhìn anh đầy ngạc nhiên, sau đó chỉ tay lên căn phòng trên tầng.
Vũ Hoàng Minh nhìn theo hướng cô ta chỉ.