Trên tầng hai, có ít nhất bảy tám căn phòng, bên ngoài mỗi phòng đều viết những cái tên không giống nhau.
Trong đó có một phòng viết tên Trần Phương Thảo.
Điều này cũng có nghĩa, không chỉ có một cô gái bị Triệu Mai Phục giam giữ ở đây.
Vũ Hoàng Minh nhắm mắt, sát khí trên mặt dâng trào.
“Cô bảo bọn họ mặc quần áo vào đi, rồi về nhà thôi”
Anh hít sâu một hơi.
Cô gái nghe thế thì lộ ra nụ cười khổ.
“Về nhà? Bọn tôi đều không còn nhà rồi, làm sao mà về được?”
Vừa dứt lời, Trương Hải Long ở bên cạnh Vũ Hoàng Minh đấm mạnh xuống bàn.
Cả mặt bàn kính cường lực đều vỡ vụn: “Tên súc vật này!”
Vũ Hoàng Minh không ngăn cản, chỉ xua tay với cô gái: “Cô về phòng trước đi, có thể lát nữa ở đây sẽ hơi đáng sợ.”
Cô gái nghe thế thì lập tức đứng lên đi về phòng.
Lúc này, Vũ Hoàng Minh mới phát hiện trên cổ cô gái có một sợi dây xíchl “Trương Hải Long, bắt hắn qua đây cho tôi.”
Vũ Hoàng Minh ngồi trên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng.
Trương Hải Long bước ba bước thành hai bước, xuất hiện bên cạnh Triệu Mai Phục, nắm cổ áo hắn ta bằng một tay, thẳng tay xách hắn ta đến bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
Triệu Mai Phục thần trí mơ hồ vì chịu cú đá của Trương Hải Long, miệng mũi đầy máu.
“Mày… Mày dám động vào taol”
“Tao muốn tụi mày… chết hết”
Vừa dứt lời, Trương Hải Long tát một cú thật mạnh vào mặt hắn ta.
Ngay cả mấy cái răng bị ố vàng cũng bị cú tát này làm gãy ra.
“Tỉnh táo chút nào chưa?”
Sau khi bị giáng một cái tát, Triệu Mai Phục dường như tỉnh táo hơn đôi chút.
Hắn ta nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt tức giận.
“Các người dám động vào tao?
Biết tao là ai không?”
“Tao là Triệu vương gial”
Vũ Hoàng Minh búng tay, im lặng nhìn Triệu Mai Phục.
Trương Hải Long rất hiểu anh Minh muốn làm gì, thế là lấy tập tài liệu trong túi ra ném đến trước mặt Triệu Mai Phục.
“Những tội ác ở bên trên này đủ để xử bắn anh mười lần đấy!”
“Đọc cho kỹ đi, đợi lát nữa là không còn cơ hội đề đọc đâu.”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Triệu Mai Phục liếc nhìn tập tài liệu trước mặt, mặt lập tức biến sắc.
“Các người là ai? Sao có thể biết được những chuyện này?”
Hắn ta không dám tin, hai người này làm sao điều tra được những tài liệu trước mắt chứ.
Chẳng phải hắn đã cho người thiêu hủy hết những tài liệu này từ lâu rồi sao?
“Bọn tôi là ai anh không cần phải biết, nhưng, trước khi anh chết, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh”
“Anh với tổ chức Ám Dạ có quan hệ gì?”
Vũ Hoàng Minh nhả ra một làn khói, bình tĩnh nhìn Triệu Mai Phục.
Trong mắt anh, Triệu Mai Phục đã là một người chết rồi.
Lúc Triệu Mai Phục nghe đến tổ chức Ám Dạ thì cả người run lên.
“Mày…
“Sao mày biết tổ chức Ám Dạ?”
Nhưng lần này, Trương Hải Long không cho hắn ta bất cứ cơ hội nào, nhấc chân đạp gãy cằng chân hắn ta.
“Cho anh một cơ hội nửa, nói đi.”
Vũ Hoàng Minh lại hỏi thêm lần nữa.
Thế nhưng, Triệu Mai Phục lại cười điên cuồng.
“Muốn biết về tổ chức Ám Dạ từ trong miệng tao sao, nằm mơ đi?”
“Tao sẽ không bao gið phản bội tổ chức!”
Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên sô pha nghe thế thì lập tức đứng lên.
“Bỏ đi, anh đã không nói, vậy thì tôi đi hỏi người đứng đằng sau anh vậy, tôi tin là hắn ta biết còn nhiều hơn cả anh”
“Trương Hải Long, tiễn hắn ta lên đường đi!”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Nhưng, một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
“Anh ơi, xin hãy dừng tay.”
Vũ Hoàng Minh cau mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Không biết từ lúc nào, bảy tám cô gái đã đứng ở đầu cầu thang.
“Xin cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi muốn tự mình trả thù.”