Tổng bộ chiến khu.
“Chưa liên lạc được với thằng nhóc đó à?”
Sắc mặt Liễu Quân bối rối, bọn họ đã thử liên lạc với Vũ Hoàng Minh được một thời gian này.
Nhưng mà thằng nhóc này lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, không cách nào liên lạc được.
Ngay cả điện thoại vô tuyến chuyên dụng của chiến khu bọn họ cũng không liên lạc được.
Dùng định vị, bọn họ phát hiện nơi cuối cùng có dấu hiện điện thoại vô tuyến của người này lại ở trên Hoàng Hà.
Khi tra được thông tin này, bọn họ suýt chút nữa hộc máu.
“Không phải cậu ta nhảy sông tự vẫn rồi chứ?”
Dương Cừu mang sắc mặt khó chịu mỡ miệng hỏi.
Hiện tại áp lực mà ba châu lớn kia cho họ giống như muốn lấy mạng.
Thật tốt là bọn họ đã tiêu diệt một phần lớn nhân mã của đối phương.
Nhưng mà đối với người dân bản địa mà nói, đó chẳng qua chỉ là mưa bụi thôi.
Nếu thật sự muốn đánh, thì đó chính là triệu quân áp sát.
Khói lửa mấy ngày liền, xương cốt nằm la liệt trên đất.
“Hẳn là… Không thể nào…”
Lúc này đây, kể cả là Đông Phương Ám cũng không thề nói chính xác được.
Địa điểm cuối cùng Vũ Hoàng Minh xuất hiện thật sự là hạ du Hoàng Hà.
Vị trí kia nằm hẳn về phía nam.
Đi thêm vài trăm km nữa là vị trí của Lôi Châu.
Nghe Đông Phương Ám nói như vậy, mặt Dương Cửu co giật.
Câu nói vừa rồi của anh ta chỉ là nói đùa mà thôi.
Bọn họ hiện tại rất muốn Vũ Hoàng Minh trở về tọa trấn ở Huế, hiện tại ba châu lớn chuẩn bị khai chiến, nếu bọn họ không phản công, chẳng khác nào là quả hồng mềm cho ngưỡi ta tùy ý bóp.
Đến lúc đó mà xảy ra chuyện như trăm năm trước, thật giống với chuyện diệt quốc.
“Đông Phương Ám, anh đừng làm tôi sợ, tôi chỉ nói đùa thôi.” Dương Cửu nghĩ mà sợ nói.
Lư Thụy Lâm cũng trầm mặc không nói, rút một điếc thuốc ra hút.
Đông Phương Ám lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tôi cũng không dám xác định, nhưng mà lâu như vậy không có tin tức của cậu ta, chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là cậu ta đã xảy ra chuyện, thậm chí suýt chút nữa mất mạng, hai là cậu ta cố ý trốn tránh chúng ta. Các anh cảm thấy khả năng nào lớn hơn.”
Liễu Quân thờ ra một hơi dài, sau đó lấy một điếc thuốc từ trong túi ra.
Sau khi hút một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Khả năng thứ hai trên cơ bản là không tồn tại.”
Trong lòng ba người Đông Phương Ám trầm xuống.
Ông ta biết, chuyện này không đơn giản như vậy.
Bọn họ đã cho người đi tìm tung tích Vũ Hoàng Minh.
“Tên nhóc này có thể là thật sự xảy ra chuyện”
“Thụy Lâm, lát nữa anh sai thuộc hạ dán ảnh cậu ta lên bảng tin tức, nếu có người biết trực tiếp liên hệ chúng ta.”
“Triệu quân ba châu lớn tới gần, cậu ta không ở đây, áp lực của chúng ta rất lớn.”
Liễu Quân rít một hơi thuốc, ánh mắt lạnh lùng.
Chuyện này khi không có Vũ Hoàng Minh thật sự rất khó thành công.
“Được!”
Lư Thụy Lâm lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp.
“Đông Phương, vẫn dựa theo kế hoạch trước đây, anh trấn thủ biên giới phía nam, bảo vệ đám chó hoang Lôi Châu. Tôi cùng Thụy Lâm, Dương Cừu trấn thủ phương bắc”
“Về phần Diệp Bách Kiến và Phong Hiểu Quang, hai người bọn họ cùng anh đi biên giới phía nam”
“Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của anh.
Đông Phương Ám không từ chối, gật đầu.
Nói xong, Liễu Quân mới đứng dậy.
Ông ta nhìn di động: “Dương Cửu, báo tin xuống dưới, quân tiến vào trạng thái canh gác màu đỏ cho tôi. Lực lượng súng đạn, chuẩn bị đề bất kỳ lúc nào cũng có thể sử dụng.
Dứt lời, trong mắt lạnh lùng cực điềm.
“Nếu bọn họ muốn đánh nhau, Lôi Châu cũng muốn xem náo nhiệt, vây đánh!”
“Đánh tới khi bọn họ sợ mới thôi!”
“Cũng phải cho đám người ð quốc tế chờ ăn thịt nhìn xem, Bắc Sơn ta đã không phải Bắc Sơn trăm năm trước!”
Quý đô thị.
Hôm nay là thứ sáu, Hồ Yên kéo Vũ Hoàng Minh đi dạo phố.