Một dao nữa lại đâm vào.
Mà lần này, Vệ Long cũng không nhịn được nữa.
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng trong tai tất cả mọi người.
Người nào nghe thấy âm thanh này cũng không nén nồi cơn run.
Nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vệ Long, Vũ Hoàng Minh biết là gã ta đã không.
chịu nổi rồi.
Mỗi nhát dao sau đó đều như ác ma, kéo gã ta vào khoảng sợ hãi vô cùng vô tận.
Nhìn con dao găm nhuốm máu trong tay, Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười.
“Mày còn có thể chịu được mấy dao nữa đây?”
Anh lằng lặng nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy rét lạnh.
Đôi mắt Vệ Long đầy tơ máu, nhìn anh chằm chằm.
“Mày nằm mới”
“Tao không đời nào nói cho mày biết!”
Dứt lời, gã ta há miệng định cắn đứt lưỡi.
Đây là việc duy nhất gã ta có thể làm bây giờ.
Tiếc là Vũ Hoàng Minh có vè đã nhìn thấu suy nghĩ của gã ta từ lâu.
Anh giơ tay lên, nắm chặt cằm gã ta.
“Muốn cắn lưỡi tự sát à? Mày cảm thấy làm chuyện này trước mặt tao có ích gì không?”
Anh xoay mạnh cổ tay một cái, cằm gã ta bị ật luôn.
Bây giờ, ngay cả nói chuyện gã ta cũng không thể nói được.
Vệ Long nhìn Vũ Hoàng Minh chằm chằm, cơ thể giấy dụa mạnh mẽ.
Tiếc rằng bây giờ gã ta chỉ có thể nằm trên đất không động đậy được, như một con chó chết.
Vũ Hoàng Minh liếc gã ta một cái, đi đến trước mặt Hứa Vĩ và Vương Sơn cùng với ba người bịt mặt kia.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nói bằng giọng điệu buốt giá: “Ai trong số chúng mày muốn thử không?”
Đám người im lặng không nói không rằng, không kẻ nào dám mỡ miệng.
Họ không bì được với Vệ Long. Thực lực của Vệ Long vượt xa họ.
Đừng nói là mười tám dao, sợ là mười dao họ cũng không kiên trì nổi.
“Không nói gì? Câm hết rồi à?”
Anh giớ một ngón tay lên chỉ, cuối cùng ngón tay rơi vào trên người bịt mặt ð giữa.
Anh ngoắc ngón tay: “Mày, qua đây!”
Người bịt mặt run lên bần bật, hai chân như cắm xuống đất, không động đậy được.
Nhưng Vũ Hoàng Minh không tốt tính như thế.
Anh vươn tay cầm khầu Submachine trong tay Sð Thanh Nam, bắn vào đầu gã che mặt một phát!
“Đoàng!”
Tiếng súng đỉnh tai quần quanh bên tai mọi người.
Cơ thể gã che mặt ỡ chính giữa nặng nề ngã xuống đất “ầm” một tiếng, giữa hai hàng mày có.
một lỗ máu lớn cố ngón tay.
Lần này dọa mấy người còn lại sợ không nhẹ.
“Bây giờ, người tiếp theo!”
Vũ Hoàng Minh đảo mắt, cuối cùng rơi vào.
trên người Hứa Vĩ.
“Mày… tên là gì?”
Hàng mày Vũ Hoàng Minh cau lại, mắt lộ ra ý lạnh.
“Hứa Vĩ? Vậy mày là Vương Sơn à?”
Anh chỉ vào một người đàn ông khác bên cạnh anh ta, nói.
‘Vương Sơn gật mạnh đầu: “Vâng vâng vâng, tôi là Vương Sơn.”
Nghe thế, khóe môi Vũ Hoàng Minh hơi cong lên.
Không có bất cứ sự báo trước nào, anh giơ súng trong tay lên bắn hai phát.
“Đoàng đoàng!”
Trên trán Hứa Vĩ và Vương Sơn có thêm một lỗ máu.
Đến chết họ cũng không biết vì sao Minh ‘Vương lại muốn giết bọn họ.
Nhưng họ cũng sẽ mãi mãi không biết được lý do.
“Rác rười. Còn chưa đủ tư cách đề tao hỏi đến.”
Mắt anh chuyền hướng, rơi vào hai người bịt mặt cuối cùng.
“Ai trong chúng mày tới trước?”
Một gã che mặt dưỡng như không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ như vậy nữa, run rầy nói: “Anh… anh muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết tôi sẽ nói hết cho anh!”
Gã ta vừa dứt lời, khóe mắt Vệ Long nằm trên đất như muốn nứt ra.
Anh ta không thể tường tượng được người trước mặt lại không chịu nổi như thế.
“Thông minh!”
“Con gái tao ð đâu?”
Vũ Hoàng Minh nhìn gã che mặt trước mắt, mắt càng lạnh lùng hơn.
“Cô bé bây giờ hẳn là đang ð… Quân khu Bắc Cảnh. Khi đưa con gái anh tới sẽ có người đón!”
Vừa dứt lời, đồng từ Vũ Hoàng Minh hoàn toàn lạnh đi.