“Còn nhớ hình phạt mà tao phát minh ra không? Tao nghĩ ắt hẳn là mày sẽ không quên.”
Dao găm sắc bén cứ huơ huơ trước mắt Vệ Long, khiến người khác sợ hãi.
Đến cà ba kè che mặt kia cũng run rẩy hết cả người.
Đối với những kè địch cứng đầu, ở Bắc Sơn chỉ có một hình phạt duy nhất, đó chính là “nhận hình” do Vũ Hoàng Minh phát minh rat Đến nay, chưa từng có kẻ nào kiên trì nồi đến dao cuối cùng của hình phạt này.
Họ chỉ có hai lựa chọn, nói hoặc chịu đau.
Còn kinh khủng hơn hình phạt “thủy tích” thời cổ đại.
Vệ Long sắp hôn mê đến nơi đột nhiên bừng tỉnh.
Một đôi mắt trớn trừng, nhìn Vũ Hoàng Minh vẻ không thể tin nồi.
“Mày… mày dám!”
Vũ Hoàng Minh nghe vậy cười ha hà.
“Mày cảm thấy tao không dám sao?”
Tia sáng lạnh trong tay anh chợt lóe, dao găm chuẩn xác đâm vào vị trí nào đó trên cánh tay Vệ Long.
Vệ Long rống lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trỡ nên cực kỳ dữ tợn.
Thống khổ mãnh liệt từ cánh tay truyền đến não gã ta.
Gã ta muốn hét lên theo bản năng, nhưng lại cố kìm nén để không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Thấy thế, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
“Đây mới là nhát dao đầu tiên thôi, vẫn còn rất nhiều nhát đang đợi mày, chỉ cần mày có thể tiếp tục kiên trì.”
“Nếu mày có thể chống đỡ đến nhát dao cuối cùng thì Vũ Hoàng Minh tao sẽ thả mày đi!”
Vừa dứt lời, lại thêm một nhát dao đâm vào đùi gã tai Vệ Long vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng biều cảm trên mặt gã ta lại càng thêm dữ tợn!
Có thể nghe thấy rõ tiếng nghiến răng ken két.
Mà tiếng súng ngoài cửa sổ vẫn liên tiếp vang lên.
Toàn bộ tòa cao ốc dường như đều bị bao vây bời khói thuốc súng dày đặc.
Về phần tổng đô đốc Hồ Phi của phòng tuần tra thành phố Đà Nẵng, khi anh ta đưa người đến các phố xung quanh thì trợn tròn cả mắt.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Sao nơi đây lại có nhiều… chiến sĩ mang vũ khí hạng nặng như vậy?
Bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng càng liên tục kích thích thân thể anh ta.
Anh ta cảm thấy cả người không nén được cơn run rầy.
Bắn tỉa hạng nặng, xung kích, súng lục, lựu đạn…
Tất cà trang bị gần như đều được bố trí đủ!
Nếu nhất định phải mò ra chỗ thiếu, thì chỉ thiếu mỗi xe tăng thôi.
Nhưng mà, loại hàng như xe tăng, trừ khi là có chuyện lớn mới có thề xuất hiện trước mắt người dân, nếu không thì cũng không dễ dàng sử dụng như vậy.
Trước khi các thành viên đội tuần tra đến thì mọi con phố đều đã bị phong tỏa.
Một nhóm chiến sĩ cầm vũ khí hạng nặng trong tay, sắc mặt lạnh nhạt nhìn đội tuần tra.
Chỉ cần đối phương dám vượt qua ranh giới thì cứ giết ngay không cần hỏi! . Truyện Điền Văn
Hồ Phi hít sâu một hơi, vừa tiến lên trước vài bước thì đã có vô số họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu anh ta.
Anh ta theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, cần thận hòi: “Các vị, tôi là tổng đô đốc của phòng tuần tra thành phố Đà Nẵng. Xin hỏi…
ai đang đang làm việc ở đây vậy?”
Lúc trước anh ta nhận được điện thoại từ Sở Thanh Nam, đối phương chỉ nói Chiến Long Quân làm việc, bảo anh ta đến giữ gìn an ninh trật tự.
Về phần là ai thì không cũng nói.
Một chiến sĩ có cấp bậc hơi lớn hơn chút tiến về phía trước một bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồ Phì một cái.
“Minh Vương làm việc, người tự tiện xông vào ranh giới, giết không tha!”
Hai chân Hồ Phi mềm nhữn, suýt nữa đặt mông ngồi dưới đất.
“Minh… Minh Vương?”
Anh ta không dám hỏi cũng không có tư cách hỏi.
Bây giờ anh ta chỉ cần làm một chuyện, đó là đuổi nhóm người thường đang vây lại đây xem náo nhiệt!
Trên tầng thượng, nụ cười trên mặt Vũ Hoàng Minh càng thêm tươi.
“Tiếp theo là nhát dao thứ mười tám.”
“Mày là gã đàn ông thứ mười hai có thể chịu được hơn mười bảy nhát dao mà tao từng gặp, xem như cũng có vài phần bản lĩnh!”