Đôi mắt Tân Nguyệt Nhi đỏ hồng, không biết nên nói gì.
“Đúng rồi, lần này, anh Giang sẽ đi cùng con.”
Tân Nguyệt Nhỉ sững sỡ, sau đó ánh mắt lộ ra một vòng kinh ngạc.
“Anh Giang, anh thật sự đi cùng với em sao?”
Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Ừm, anh tính đi vào nội thành xem, có lẽ có thể nhớ lại được chút gì đó.
Sau bữa cơm chiều, Tẩn Nguyệt Nhi vào phòng nghì ngơi.
Trong sân, Tản Hoan và Vũ Hoàng Minh cùng ngồi trên ghế, nhìn bầu trời sao.
‘Giang, ông nhìn ra được cháu không phải người bình thường, nếu sau này cháu có khôi phục được ký ức, lố như đứa nhỏ kia có xảy ra chuyện gì, hi vọng cháu có thể giúp nó.”
Tần Hoan vừa hút thuốc, vừa nói.
Vũ Hoàng Minh cũng rít một hơi thật sâu, khói mù nồng đậm phun ra từ trong miệng anh.
“Ông yên tâm đi, cho dù sau này có ra sao, Nguyệt Nhi vẫn sẽ là em gái của cháu.”
“Chỉ cần cháu còn sống, sẽ không để cho.
con bé xảy ra chuyện gì.”
“Mạng của cháu là do hai người cứu, huống chi còn chăm sóc cho cháu như vậy.”
Anh cười khẽ một tiếng, hai ông cháu này đã cứu sống mình.
Không có bọn họ, chỉ sợ anh đã chết rồi.
“Có câu này của cháu thì ông an tâm rồi.”
Vừa nói, Tẩn Hoan vừa lấy trong túi ra một ít “Tiền không có nhiều, cũng là chút lòng của ông, số tiền này cháu đừng từ chối.”
Nhìn vài triệu trong tay ông, trong lòng Vũ Hoàng Minh run lên.
Số tiền này, không biết ông lão phải mất bao.
lâu mới kiếm được.
Nếu như anh thật sự cầm thì trong lòng cũng băn khoăn.
“Nhiều quá, cháu sẽ tự tìm việc làm.”
Vũ Hoàng Minh nói khéo từ chối ý tốt của Tần Hoan, chỉ cần một ít, còn đề lại cho ông lão.
rất nhiều.
“Cẩm đi, lỡ như xảy ra việc gì còn có cái mà dùng.”
Tần Hoan nhét hết tiền vào trong túi Vũ Hoàng Minh, không cho anh có cơ hội từ chối.
“Chuyện sau này ai mà đoán trước được chứ?”
Hút xong một điếu thuốc, Tần Hoan đứng dậy nhìn lầu hai vẫn sáng đèn, mìm cười.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi xe.”
Ông vỗ vào bả vai Vũ Hoàng Minh, quay người đi vào phòng.
‘Vũ Hoàng Minh sờ tiền mặt trong túi, hít sâu một hơi.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Nguyệt Nhĩ và Vũ Hoàng Minh tạm biệt Tần Hoan, ngồi xe khách vào trong thành phố.
Từ trạm xe xuất phát tiến vào Quý Thành cũng mất hơn bốn tiếng.
Trên xe, vẻ mặt Tần Nguyệt Nhi vẫn luôn có chút không thoài mái.
‘Vũ Hoàng Minh không biết an ủi thế nào, chỉ đành yên lặng không nói chuyện.
“Anh Giang, thật ra em không phải cháu ruột của ông, em là do ông nhặt về.”
Tần Nguyệt Nhi đột nhiên lên tiếng, khiến Vũ Hoàng Minh ngần cả người.
“Em nghe ông nội nói, năm đó lũ lụt, em được đặt trong một cái chậu nhựa theo dòng lữ “Đúng lúc ông nội đang ờ bð sông đánh cá, nhìn thấy em thì vớt em lên, nuôi em cho tới bây.
giờ, cho em ăn, cho em học.”
“Nên là em muốn có thể nhanh chóng báo.
đáp ông, không muốn đề ông phải chịu cực chịu khổ mỗi ngày lo học phí cho em nữa.”
“Anh Giang, anh nói xem em nên làm thế nào, mới có thể quay về báo đáp ông?”
Tần Nguyệt Nhi ngước mắt nhìn Vũ Hoàng Minh, ánh mắt rưng rưng.
Khi cô biết điểm thi đại học của mình có thể được lên đại học Thủ Đô học, trong lòng vui mừng biết bao nhiêu.
Nhưng vừa nghĩ tới ông ở nhà một mình, ‘thành phố lại cách nơi này xa như vậy.
Mặc dù thi đậu đại học Thủ Đô sẽ có trợ cấp, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Cuối cùng dứt khoát từ bỏ đại học Thủ Đô, chọn một đại học gần với chỗ ông nhất.