Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 471: Chương 471: Cháu sẽ đi cùng Nguyệt Nhi




“Anh Giang, tới giúp em với, em không vác nổi.”

Tần Nguyệt Nhi cà người mồ hôi nhễ nhại, nhưng trên gương mặt xinh đẹp chỉ có một ít mồ.

hôi.

Chiếc váy màu trắng dính chút nước bùn, bên chân đặt một chiếc thùng vừa lấy xuống từ trên thuyền đánh cá.

“Tới đây.”

Vũ Hoàng Minh đứng dậy đi tới giúp đỡ, dùng một tay nhấc cả thùng cá lên, cảm giác nhẹ tựa lông hồng.

Anh ở chỗ này đã mấy ngày, hôm nay là tết nguyên tiêu, tháng riêng ngày mười lăm.

“Giang, tối nay cháu và ông nấu cơm nhé.”

Tần Hoan đi từ ngoài vào, trong tay xách hai ‘thùng cá sống.

“Vâng.”

Trên mặt Vũ Hoàng Minh mang theo nụ cười.

Mặt trời lặn về phía tây, Tần Nguyệt Nhi ð trong sân cúi đầu đọc sách, ngày mai sẽ phải tới trường học, Nhân lúc ngồi không thì ôn tập một chút.

Trong phòng bếp, Tân Hoan và Vũ Hoàng Minh đang cùng nhau bận rộn.

lang này, ngày mai cái Nhi nó sẽ phải vào.

thành phố đi học, ông muốn cháu đi cùng nó, cháu đồng ý chứ?”

Tần Hoan vừa xào rau vừa nhìn Vũ Hoàng.

Minh đang làm cá.

Thật ra, một mình ông ð nhà cũng có thể tự.

xoay sỡ được.

Sau khi có Vũ Hoàng Minh, ông cũng được thành thơi không ít.

Nhưng, chủ yếu nhất là, ông vẫn muốn Vũ Hoàng Minh có thể vào thành phố tìm người thân.

Lố như tìm được, cũng coi như là một công đôi việc.

Nếu như không tìm được, vậy thì anh ð trong thành phố có thể chăm sóc cho Nguyệt Nhi.

Cô nhóc này năm nay vừa lên đại học, rất nhiều chuyện không biết, ông chỉ sợ cô bé sẽ bị người trong trường lừa gạt.

Trong mắt ông, mặc dù Vũ Hoàng Minh mất trí nhố, nhưng rất nhiều chuyện còn thông suốt hơn Tần Nguyệt Nhi.

“Ông ơi, nếu cháu và Nguyệt Nhi đều đi, vậy ai ð nhà chăm sóc cho ông chứ?”

Vũ Hoàng Minh thả con cá sống trong tay.

xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Hoan.

“Xương cốt ông còn cứng rắn lắm, không sao đâu.

“Người ông lo chính là đứa nhỏ Nguyệt Nhi, nó vừa mới lên đại học, ông sợ nó bị người trong trường học bắt nạt, cho nên ông mới nhờ cháu đi chăm sóc cho nó, thuận tiện cho cháu tìm người nhà của mình luôn, xem xem có thể tìm ở trong nội thành không.”

‘Vũ Hoàng Minh im lặng một chút, sau đó gật đầu cười.

“Được, vậy cháu sẽ đi cùng Nguyệt Nhi.”

Nghe vậy, Tần Hoan mới cười ha ha một tiếng.

“Được, được.”

“Như vậy là ông yên tâm rồi.”

Lúc ăn cơm tối, Tản Hoan vừa uống rượu, vừa lấy một xấp tiểu trong túi ra đưa cho Tần Nguyệt Nhỉ.

““Nhóc con, đây là tiền học phí và tiền sinh hoạt của năm nay, nhớ cất cho kỹ, chớ làm mất đấy.

Cô biết đây là số tiền ông nội dành dụng từng chút một, mỗi ngày đều đi sớm về khuya đánh cá, mang đi chợ bán mới có được.

“Ông nội, nhiều quá, con chỉ cần một chút là được rồi Nói xong, Tần Nguyệt Nhi chì lấy một phần ba trong đó rồi trả về..

Ngoại trừ tiền học phí, mỗi tháng cô chỉ cần một hai triệu tiền sinh hoạt là đủ rồi.

Nhưng mà Tần Hoan không nhận.

“Cẩm đi, trong trường học không bằng các.

bạn học khác thì cũng không thể đề bị người ta khinh thường, đúng không?”

“Ăn no mặc ấm là tốt nhất!”

“Ông nội vẫn còn mà, cứ cầm đi.”

Tần Hoan cười, xoa đầu Tần Nguyệt Nhi.

Vũ Hoàng Minh nhìn cảnh tượng này, mặc dù anh mất trí nhớ nhưng không có nghĩ là đầu óc không dùng được.

Tần Hoan rất rất tốt đối với cô nhóc Nguyệt Nhỉ này.

“Ông nội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.