phòng bếp.
Tần Hoan đi tới đỡ Vũ Hoàng Minh đang sắp.
ngã.
“Con trai, con không nhớ gì sao?”
‘Vũ Hoàng Minh theo bản năng gật đầu, bây.
giờ anh chỉ có một ý nghĩ, đó là ăn gì.
“Haizt”
Tần Hoan có chút bất đắc dĩ.
Xem ra người này không nhớ rõ gì cả.
Lúc Tân Nguyệt Nhi bưng một bát cháo đi ra từ phòng bếp.
“Anh ơi, ăn cháo đi.”
‘Trông thấy bát cháo, Vũ Hoàng Minh đưa tay.
nhận lấy.
Không nói không rằng, hai ba miếng húp hết sạch bát cháo.
Cảnh tượng này khiến cho hai ông cháu Tần Hoan ngây ngần cả người.
Đây là cháo cá bọn họ vừa mới nấu xong, còn rất nóng.
Ngưỡi này, chẳng lẽ không sợ bỏng sao?
“Tôi còn đói.”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh có chút đáng thương, đưa cái bát đã sạch cháo cho Tần Nguyệt Nhỉ.
“Con đi múc cho cậu ta thêm một bát đi.”
Tần Hoan nói.
“Vâng!”
Tần Nguyệt Nhi nhận lấy cái bát, lại đi múc cho Vũ Hoàng Minh một bát cháo nữa.
Người mấy ngày liền chưa ăn thứ gì, nhiều nhất cũng chỉ ăn được một chút cháo, vì phải cho dạ dày thích ứng.
Nhưng sức ăn mạnh mẽ của Vũ Hoàng Minh khiến cho hai người phải ngạc nhiên.
Cơm tối của hai ông cháu đều bị một mình anh ăn hết.
“Ông ơi, hết rồi!”
Tần Nguyệt Nhi cười khổ, nhìn nổi cớm trống không.
Cô không ngỡ, người này lại ăn được đến vậy.
“Tôi còn hơi đói.”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh mang theo tia cầu khẩn nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan cưỡi, ông nấu một nồi cháo cá, ông và cháu gái cùng chưa ăn, người này đã ăn hết, thế mà vẫn còn đói.
“Được, để ông đi làm.”
Tần Nguyệt đi ra khỏi phòng bếp, cùng ngồi yên với Vũ Hoàng Minh trong sân.
Cô tò mò đánh giá người đàn ông xa lạ này.
“Anh ơi, anh thật sự không biết mình tên gì sao?”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu, không nói gì.
“Vậy em đặt cho anh một cái tên nhé, có.
được không?”
Tần Nguyệt Nhi cười đến vui vẻ nói.
“Được!”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu.
“Em tên là Tần Nguyệt Nhị, ông nội tên là Tần Hoan, em và ông đều họ Tần, em và ông lại cứu được anh từ trong nước, vậy em gọi anh là Tần Giang, được không?”
Tần Nguyệt Nhi chống cằm, mìm cười nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Nghe hay đấy.”
Thấy Vũ Hoàng Minh trả lời như vậy, Tần Nguyệt Nhi cười càng tươi.
“Vậy thì được, sau này sẽ gọi anh là Tần Giang.”
»Ừmt ‘Vũ Hoàng Minh dưỡng như rất thích cái tên mới này.
“Anh lớn hơn em, sau này em gọi anh là anh Giang nhé!”
“Tới đây, em dạy anh thu dọn lưới đánh cá.”
Tần Nguyệt Nhin ngồi cạnh Vũ Hoàng Minh, dạy anh cách dùng thu dọn lưới đánh cá.
Vũ Hoàng Minh vừa học vừa trợ giúp thu dọn.
Thế nhưng trong mắt Tần Nguyệt Nhi lại là một kỳ tích.
Mình chỉ dạy anh ấy một lần, thế mà anh ấy.
đã học được.
Lúc trước ông nội dạy, mình phải mất một ‘thời gian rất lâu mới học được.
“Oai “Anh giỏi quá, học nhanh quá trời, ngày trước em học mất thời gian lắm ấy: Tần Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Minh Vũ Hoàng Minh thật thà sờ lên sau gáy: “Nhìn rất đơn giản mà.”
Thấy dáng vẻ của anh như vậy, Tần Nguyệt Nhỉ liền cười khúc khích.
“Sau này, anh đi đánh cá với em và ông nhé?”
“Có anh thì nhất định ông sẽ đỡ vất và hơn nhiều.”
Lúc này, Tần Hoan đi ra từ phòng bếp, đúng lúc nghe được lời này thì cười nói: “Đứa nhóc này…”