Vũ Hoàng Minh bàn giao thêm một số chuyện sau đó liền rời khỏi tổng chỉ huy căn cứ.
quân sự.
Về phần Ngụy Nhiên người mà Vũ Hoàng Minh phái đi cũng đã bắt được anh ta.
Nếu như có phản kháng, không cần biết có tội gì giết ngay tại chỗ.
Đối với loại người này, không cần thiết nhân hậu nương tay làm gì.
Anh bây giờ chủ yếu chính là muốn đi xem địa điểm mà những người này dùng làm nơi liên lạc với nhau rốt cuộc là cái dạng gì.
Có lẽ anh sẽ còn ð chỗ đó thu hoạch được gì đó cũng nên.
Cộng thêm gần đây người của Thần Tích cũng không có dấu vết xuất hiện.
Tổ chức này còn mạnh hơn rất nhiều so với tổ chức Ám Dạ kia.
Hơn một gið sau, cửa quán bar Khói Đen ð ngoại ô phía Bắc ngoại ô kinh thành.
rãi đỗ bên đường.
Phía Bắc ngoại ô kinh thành là khu vực vừa mới hoàn toàn được khai phá, nhưng bởi vì giá phòng quá đắt cho nên không có nhiều người ở khu vực này lắm.
Người đi trên đường cũng rất thưa thớt, xe cộ cũng không nhiều.
Điểm kỳ quái chính là cái quán bar này lại kinh doanh hai mươi bốn trên hai mưới bốn gi “Quán bar Khói Đen.”
Vũ Hoàng Minh tự mình lầm bầm một câu sau đó mìm cưỡi rồi cùng Trương Hải Long đi vào trong quán bar.
Trong quán bar, không có nhiều khách cho.
lắm, có một vài cô gái xinh đẹp trè trung cũng có một vài người đàn ông mặc âu phục rất giống người thành công đang trò chuyện, uống rượu với những cô gái trẻ kia.
Lúc Vũ Hoàng Minh và Trướng Hải Long đi Inh mắt nhìn bọn họ.
vào không ít Ngay lập tức sau đó có hai cô gái mặc quần áo hỡ hang đi đến chỗ bọn họ.
Trong đó hai cô gái đó có một người mặc váy ren màu đen đưa tay khoác lên vai Vũ Hoàng Minh rồi nỡ nụ cười mê hoặc nói: “Chào mừng ngài đến quán bar Khói Đen, em tên là Hoa Hồng, không biết ngài đến đây là đề uống rượu hay là làm gì khác?”
Một cô gái khác thì tựa lên người Trương Hải Long ánh mắt mê hoặc nhìn Trương Hải Long.
Nghe được lời của cô gái trong lòng Vũ Hoàng Minh cười lạnh, ám hiệu sao?
Xem ra, nơi này không có đơn giản như mình nghĩ nha Thế là anh liền ghé vào tai của cô gái gọi là Hoa Hồng này nói khẽ: “Uống rượu trước sau đó.
làm tình.”
Lông mày của Hoa Hồng nhíu lại, nhìn Vũ Hoàng Minh với ánh mắt dò xét và cần thận đánh giá anh.
Nhưng ánh mắt đó rất nhanh chóng biến mất thay vào đó là ánh mắt mê hoặc mộng mị cô cười một tiếng, “Được nha, chúng ta qua đó uống rượu.”
‘Vũ Hoàng Minh không hề từ chối lời để nghị của cô, anh tìm một vị trí cùng cô gái gọi là Hoa Hồng này ngồi xuống.
Về phần Trương Hải Long, anh giống như.
một tảng đá lạnh như băng đứng ở một bên, không nói một lời nào.
Lúc đầu cô gái bên cạnh Trương Hải Long còn dự định chơi đùa một chút với cái người đàn ông nhìn cường tráng đô con giống như con trâu này nhưng ai ngỡ anh ta lại như khúc gỗ không biết thường thức. Cô ta nhìn thấy đối phương cái dạng thần thái này cô ta cũng không ngốc mà lao tự chuốc nhục nhã.
Ánh mắt của Hoa Hồng ngồi cạnh Vũ Hoàng Minh hơi có chút thay đổi giống như đã nhận ra cái gì đó, Nhưng cô ta vẫn như cũ nở nụ cười nhìn Vũ Hoàng Minh,”Không biết quý ngài đây muốn uống rượu gì?”
‘Vũ Hoàng Minh dập tắt tàn thuốc trong tay, quay đầu cười cười với cô ta.
“Rượu gì không quan trọng, quan trọng chính là uống cùng với ai phải không, ví dụ như uống cùng một cô gái như cô chẳng hạn khẳng định phải uống loại rượu tốt nhất ngon nhất, đúng không?”
Trong lòng Hoa Hồng run lên, dự cảm có chút không ổn.
Nhưng không đợi cô ta có hành động gì, Vũ Hoàng Minh đã tiếp tục mỡ miệng nói: “Tốt nhất đừng động đậy lung tung nha, nếu không sẽ chết người đấy!”
Chẳng biết lúc nào, trong tay Vũ Hoàng Minh lại xuất hiện một con dao găm nhỏ chì dài hơn một tấc.
Anh lật qua lật lại, đóng đóng mỡ mỡ con đao găm liên tục, thành thạo vô cùng.
Mà tay Hoa Hồng vừa mới sð xuống giày lập tức sững sỡ, sau đó cô ta mới chậm rãi thu tay lại.
ð dưới đế giày cao gót của cô ta có cất giấu một con dao găm.
“Là tự cô khai hay là tôi phải thay cô mỡ.
miệng?”
‘Vũ Hoàng Minh mìm cười, nhìn Hoa Hồng.
Biều cảm trên mặt Hoa Hồng trờ nên nghiêm trọng, sau đó cười ngượng ngùng một tiếng, “Không biết ý của ngài đây nói là cái gì, tôi không hiểu.”
Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng nhanh như.
vậy đã bị người đàn ông này nhìn thấu.
Từ lúc đối phương đi vào cô ta liền cảm giác được hai người này chắc chắn không phải là đến uống rượu.
Cộng thêm vừa nấy cô ta sở dụng ám hiệu thăm dò đối phương, đối phương mặc dù không biết, thế nhưng trả lời lại rất khéo léo.
Hơn nữa giong điêu cũng rất bình tĩnh.